Quý Hiên, thì ra cậu cũng có lúc đau khổ như vậy!
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Đợi rất lâu, Diệp Thanh cuối cùng cũng tới được trước cửa sổ chọn món, dì phát thức ăn ở nhà ăn ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh, cô ấy thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu, chỉ trong nháy mắt gương mặt tươi cười như gió xuân.
Diệp Thanh chỉ ba món ăn, dì mỉm cười nhanh chóng gắp thức ăn, hơn nữa đều là từng muỗng vừa lớn vừa đầy, ngay cả xương sườn cũng nhiều hơn vài miếng so với người khác.
Cậu nhận lấy khay đồ ăn sau đó ngẩng đầu cười nói tiếng cảm ơn với dì phát thức ăn, dì lập tức phát ra tiếng cười ngây ngốc, thiếu chút nữa khóe miệng đã toét đến tận mang tai, tự dưng có hơi chút đáng sợ, "Không có gì!".
Thời Úy đứng ở phía sau thấy Diệp Thanh đã lấy thức ăn xong, tiến lên sau đó chỉ vài món ăn, dì phát đồ ăn ngẩng đầu, lại thấy gương mặt vừa lạnh lùng vừa anh tuấn của Thời Úy, gương mặt lại lần nữa tươi cười như hoa, mỗi một món ăn đều lấy cho cậu ta một muỗng đầy, xương sườn cũng cho nhiều hơn.
Thời Úy cũng nói một tiếng cảm ơn, dì phát thức ăn lại cười ngốc nghếch.
Lưu Văn Tuấn ở phía sau hai người thấy dì phát đồ ăn lấy nhiều đồ ăn cho Thời Úy và Diệp Thanh như vậy, cậu rất vui mừng, trong lòng nghĩ thầm, dì phát đồ ăn này có lẽ là người vừa thân thiện vừa phát nhiều đồ ăn, vội vàng tiến lên phía trước tươi cười với dì nói: "Dì ơi, cái này, cái này, cái này nữa".
Dì phát đồ ăn nhìn gương mặt vô cùng bình thường của Lưu Văn Tuấn, gương mặt lập tức không còn tươi cười, thành thạo phát đồ ăn cho hắn.
Lưu Văn Tuấn cúi đầu nhìn khay rõ ràng chưa đủ đồ ăn, cảm thấy vô cùng lúng túng, hắn cau mày tức giận bưng khay rời đi, vừa bước đi còn nghe được dì kia nói một câu: "Đứa nhỏ này thật không lễ phép, đến câu cảm ơn cũng không nói!".
————
Huấn luyện quân sự kéo dài liên tục một tuần, các tân sinh viên cuối cùng cũng chào đón ngày nghỉ thứ bảy, một đám như ngựa hoang đứt cương vô cùng hưng phấn.
Nhà Hoàng Kha Duệ ở Đông Bắc xa xôi, cho nên nghỉ phép chỉ có thể ngẩn ngơ ở trong ký túc xá, còn Lưu Văn Tuấn và Thời Úy đều là người thành phố B, ngày nghỉ họ đều có thể về nhà nghỉ ngơi.
Diệp Thanh là người thành phố S, muốn trở về cũng không có phương tiện, ngồi máy bay hay đi tàu cũng tiêu tốn không ít thời gian, ngày thường không có việc gì cũng như ngày nghỉ dài hạn đều sẽ không trở về, chỉ gọi điện thoại cho ông nội nhà mình sau đó ngẩn ngơ ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh, Lưu Văn Tuấn đang thu dọn đồ, hắn biết Thời Úy là người ở đây, tới gần Thời Úy hỏi: "Thời Úy, nhà cậu ở chỗ nào vậy? Nếu không chúng ta cùng nhau ngồi xe trở về".
Thời Úy lạnh nhạt trả lời một câu: "Không cần, có người nhà sẽ đến đón tôi".
"À!", Lưu Văn Tuấn có chút thất vọng, hắn nghĩ: nếu người nhà Thời Úy tới đón cậu ta, có thể tiện thể đưa mình về cũng hợp lý mà, người này thật là ở chung không hợp.
Hoàng Kha Duệ biết Diệp Thanh cũng không quay về, ngay lập tức vui mừng phấn khởi, cười xúi giục Diệp Thanh: "Này, Diệp Thanh, cậu chơi game không, chúng ta chơi một ván đi!".
"Không chơi"
"Hả... Game cũng không chơi sao, ôi trời ơi!"
Hoàng Kha Duệ bị Diệp Thanh từ chối, trong lòng vô cùng mất mát, rất nhiều sinh viên cùng phòng ký túc xá đều cùng nhau chơi game, Hoàng Kha Duệ còn tưởng rằng có thể tìm được một người cùng chung chí hướng.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới Lương Tinh vừa quen biết mấy ngày trước, tinh thần lập tức tỉnh táo, nói với Diệp Thanh: "Hì hì, ngày mai tôi hẹn Lương Tinh tới ký túc xá chơi game cùng tôi, ha ha!".
"Ừ, được"
Diệp Thanh cũng cười theo một tiếng, không thể không nói rằng kiểu người giống như Hoàng Kha Duệ rất có khí chất của kẻ dở hơi, vẻ mặt cậu ta luôn xán lạn, nói chuyện cũng rất thú vị, nói chung có thể làm người chung quanh cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Diệp Thanh cảm thấy may mắn khi trong phòng ký túc xá có một người như vậy tồn tại khiến tâm tình của cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Xem ra ông nội nói muốn cho cậu ở ký túc xá quả là quyết định đúng đắn, nếu một mình cậu ở trọ bên ngoài trường, chắc chắn mỗi ngày đều miên man suy nghĩ, trong lòng không yên, hiện giờ trong lòng cậu dần trở nên bình thản dưới không khí tràn ngập thanh xuân vườn trường cùng với bạn cùng phòng, không còn đầy oán hận giống như lúc mới vừa trọng sinh.
Sáng thứ bảy, sau khi bọn họ ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh nghe thấy Thời Úy gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá, chỉ một lát sau, cửa phòng ký túc xá của bọn họ bị gõ vang "Cốc cốc", Thời Úy đi mở cửa, gương mặt thanh tú của Đinh Vũ Thần lộ ra.
"Thời Úy"
Đinh Vũ Thần cười, gọi to một tiếng, đột nhiên ôm Thời Úy, Thời Úy cười hiếm thấy, vỗ vai Đinh Vũ Thần.
"Ha ha, một tuần không gặp, mình nhớ cậu muốn chết"
Đinh Vũ Thần thấy ánh mắt ba người khác nhìn chằm chằm, vội vàng ngượng ngùng buông Thời Uý ra, chỉ có ánh mắt vẫn thường dính ở trên người Thời Uý.
Diệp Thanh biết quan hệ của hai người, đương nhiên nhìn thấu bầu không khí giữa hai người không giống nhau. Còn người tính cách có chút tùy ý như Hoàng Kha Duệ chỉ cho rằng hai người này quan hệ rất tốt, không khỏi cảm khái một câu: "Thời Úy, cậu và bạn cậu cảm tình cũng thật tốt!".
"Ha ha, tôi là Đinh Vũ Thần, là...bạn tốt nhất của Thời Uý", Đinh Vũ Thần cười chào hỏi với Hoàng Kha Duệ, nhìn về phía Lưu Văn Tuấn ở bên cạnh nói: "Chào cậu, cậu tên gì?".
"Lưu Văn Tuấn"
Lưu Văn Tuấn cười có chút mất tự nhiên, thì ra Thời Úy cũng không lạnh nhạt như vậy đối với tất cả mọi người, ít nhất với người bạn này thì rất tốt, hắn lấy lòng Thời Úy cũng không khiến Thời Úy coi trọng hắn, làm cho hắn có chút không cam lòng lại vừa đố kỵ.
"À, chào cậu, muốn về nhà sao?"
"Ừ"
Đinh Vũ Thần tùy ý nói vài câu với Lưu Văn Tuấn và Hoàng Kha Duệ, ánh mắt cậu ta chuyển hướng sang Diệp Thanh ngồi đọc sách trên bàn bên cạnh, thò lại gần cười nói: "Diệp Thanh, lại gặp mặt, lần trước cậu nói cậu là người thành phố S, chắc là quá xa không quay về đúng không?"
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn cậu ta, gật đầu một cái: "Ừ".
"Vậy cậu và Hoàng Kha Duệ ở ký túc xá à?"
"Đúng vậy"
"Ha ha, được rồi, vậy các cậu cũng có thể ra ngoài đi dạo cùng nhau, tôi và Thời Úy đi trước nhé!"
"Ừ"
Đinh Vũ Thần chờ Thời Úy thu dọn đồ xong, kéo cánh tay Thời Úy đi ra ngoài.
Hai người ra tới cổng trường, một chiếc xe hơi vừa khiêm tốn lại không mất đi vẻ xa hoa chạy tới trước mặt hai người, Thời Úy bỏ đồ của hai người vào cốp sau, nói với Vương tài xế: "Hôm nay tôi không quay về, đưa chúng tôi tới Khải Duyệt, ngày mai tôi muốn cùng Vũ Thần đi Phượng Trang chơi, lát nữa bác trực tiếp trở về là được".
"Như vậy..." Vương tài xế có chút do dự nói: "Chỉ là phu nhân nói muốn hôm nay cậu về nhà ăn cơm"
"Tuần sau tôi trở về, yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho mẹ tôi"
"Vâng"
Vương tài xế nghe xong không còn do dự nữa, yên lòng lái xe đưa hai người đi tới khách sạn Khải Duyệt.
Thời Úy đi rồi Lưu Văn Tuấn cũng đi, ký túc xá chỉ còn lại hai người Hoàng Kha Duệ và Diệp Thanh, Diệp Thanh cầm điện thoại nói với Hoàng Kha Duệ: "Tôi tới thư viện mượn sách, cậu đi không?".
Hoàng Kha Duệ vội vàng lắc đầu: "Tôi không đi đâu, đợi lát nữa Lương Tinh tới, tôi muốn cùng cậu ta chơi game".
"Được"
Diệp Thanh tới thư viện mượn một quyển sách muốn đọc, sau đó đi tới một cái hồ phong cảnh đẹp trong trường học, cái hồ này được xem như hồ tình nhân nổi danh trong trường, buổi tối và ban ngày đều có không ít cặp tình nhân hẹn hò ở đây.
Cậu chọn một chỗ tương đối kín đáo, ngồi ở trên ghế gỗ, nơi này cây cối xanh ngắt gió lạnh phất phơ, mặt trời cũng không chiếu tới, làm cậu có cảm giác hết sức thoải mái, tâm thái thả lỏng, lấy sách ra nghiêm túc đọc.
Nhưng mới đọc chưa được nửa giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn, Diệp Thanh nhìn điện thoại, là một dãy số không quen biết, nhưng cậu lại có một loại dự cảm, cảm thấy người gọi điện thoại có lẽ là Quý Hiên.
Diệp Thanh trong lòng dao động trong giây lát trực tiếp tắt máy, nhíu mày, lại lần nữa cầm sách lên đọc, sau một hồi mày rốt cuộc lại giãn ra.
Diệp Thanh bình tĩnh đắm chìm trong biển sách, cho đến khi bóng một người cao lớn bao phủ cậu, cậu mới kinh hãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ đầy tà khí của Quý Hiên xuất hiện ở trước mắt cậu.
Trái tim Diệp Thanh lập tức nhảy dựng, cậu nhìn vào ánh mắt nóng bỏng mang theo vài phần lửa giận của người trước mặt, vô cùng khiếp sợ, cậu không nghĩ tới chỉ mới hơn một tuần ngắn ngủi, đối phương lại tìm tới, chẳng lẽ là mình nói còn chưa đủ rõ ràng?
"Sao cậu lại ở đây?".
"Cậu nói xem", Quý Hiên cong khóe miệng lên một chút, đi đến bên người Diệp Thanh, thân hình cao lớn ngồi xuống dựa gần cậu.
Người Diệp Thanh cứng đờ, nhíu mày mở miệng nói: "Cậu đi đi! Tôi đã nói với cậu, đừng tới tìm tôi!".
Quý Hiên quay sang nhìn Diệp Thanh vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay đột nhiên ôm lấy gương mặt cậu, cúi đầu hung hãn hôn xuống.
"Ưm...", Diệp Thanh ra sức giãy giụa, lại bị Quý Hiên đè chặt lại, cánh môi mang mùi thuốc lá kia dùng sức liếm mút môi cậu, đầu lưỡi càn quấy ở trong miệng cậu.
Cậu giãy giụa ở trước mặt Quý Hiên dường như không có tác dụng, không thể nhịn nổi đành tàn nhẫn cắn đầu lưỡi Quý Hiên, Quý Hiên bị đau phải dừng lại nhưng vẫn không buông Diệp Thanh ra, cho dù đầu lưỡi bị cắn chảy máu vẫn bá đạo quên mình hôn cậu, quả thật có chút điên cuồng.
Diệp Thanh thật sự bị hắn làm cho bực tức, là người luôn luôn tốt tính cũng có chút phát điên, người này giống như dã thú, cậu đẩy thế nào cũng không ra.
Cho đến khi Quý Hiên cuối cùng cũng buông lỏng tay, hỏi cậu: "Tôi không hiểu, rõ ràng trước kia chúng ta còn rất tốt, là nguyên nhân gì khiến cậu đột nhiên muốn chia tay với tôi?".
"Cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu"
Diệp Thanh nghe thấy lời này chỉ muốn cười giễu cợt, kiếp trước sau khi cậu thấy Quý Hiên cùng Diêu Hâm ở bên nhau thì tâm đã như tro tàn.
Nhưng khi đó cho dù cậu còn bị thương vẫn có rất nhiều mong đợi đối với Quý Hiên, cậu thậm chí còn ảo tưởng sẽ có một ngày Quý Hiên biết được chân tướng sau đó sẽ trở về tìm cậu.
Nhưng câu nói tuyệt tình của Quý Hiên trước khi cậu chết đã phá vỡ ảo tưởng đó, cho đến khi cậu chết, Quý Hiên cũng chưa từng tin tưởng cậu.
Cậu từng năm lần bảy lượt đi tìm Quý Hiên, giải thích với hắn, lại nhận được sự lạnh nhạt giẫm đạp cùng khinh thường người khác của đối phương.
Hắn thậm chí vì ghê tởm cậu nên thân mật với Diêu Hâm ngay trước mặt cậu và mọi người, hắn không biết rằng khi đó trái tim Diệp Thanh đang rỉ máu, chỉ biết dùng sự phẫn nộ của hắn khiến Diệp Thanh không sống tốt.
Lúc Diệp Thanh bị bệnh nằm liệt giường không thể đi tìm Quý Hiên, cậu nghe tin Quý Hiên gặp nguy hiểm, không màng thân thể khó chịu muốn đi cứu hắn, nhưng không ngờ Diêu Hâm ác độc đến thế, toàn bộ những chuyện này đều là do cô ta bày quỷ kế..
Từ trước tới nay, thứ cô ta muốn không phải chỉ là Diệp Thanh rời khỏi Quý Hiên, thứ cô ta muốn là cái mạng của cậu.
Sau đó, cậu đã bị Diêu Hâm dùng dao chấm dứt tính mạng như cô ta mong muốn, còn ném thân thể chưa hoàn toàn tắt thở của cậu vào trong hồ sâu không thấy đáy.
Nếu kiếp trước cậu không lo lắng cho an nguy của Quý Hiên như vậy, không kích động như vậy, có lẽ cậu vẫn sẽ sống tốt, có thể nói kiếp trước xem như cậu tự tìm đường chết.
Sau khi chết, cậu không ngờ một ngày kia mình còn có thể trọng sinh trở về, trở lại kỳ nghỉ sau tốt nghiệp.
Nếu đã may mắn nhặt về một mạng, tất nhiên cậu không thể lại giẫm lên vết xe đổ, đào tim đào phổi cho Quý Hiên.
Cậu cũng không muốn tử tế với hắn nữa, giận dữ nói: "Bây giờ tôi không phải bạn trai của cậu, xin cậu đừng tùy tiện làm động tác thân mật đó với tôi!".
Quý Hiên có chút chấn động, trong trí nhớ của hắn, tính tình Diệp Thanh vẫn luôn rất tốt, chưa từng giận dữ với hắn như vậy.
"Cậu có thể nói cho tôi biết, nếu tôi có chỗ nào không tốt, tôi có thể sửa!"
Diệp Thanh nhìn vào đôi mắt vô cùng chân thành hiếm thấy, lại có vài phần tiều tụy của hắn, cặp mắt đào hoa đã từng sáng như sao trời kia hiện giờ đầy tia máu, có vẻ có chút âm trầm kiềm chế, xem ra trong khoảng thời gian này hắn cũng không dễ chịu.
Suy nghĩ này khiến cho Diệp Thanh có chút trào phúng, muốn cười lại cười không nổi, Quý Hiên, thì ra cậu cũng có lúc đau khổ như vậy!
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Bà Diêu Hâm nghe có vẻ ghê vậy????
Tết này rảnh sẽ ngày 1 chương nhé!
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Đợi rất lâu, Diệp Thanh cuối cùng cũng tới được trước cửa sổ chọn món, dì phát thức ăn ở nhà ăn ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Diệp Thanh, cô ấy thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu, chỉ trong nháy mắt gương mặt tươi cười như gió xuân.
Diệp Thanh chỉ ba món ăn, dì mỉm cười nhanh chóng gắp thức ăn, hơn nữa đều là từng muỗng vừa lớn vừa đầy, ngay cả xương sườn cũng nhiều hơn vài miếng so với người khác.
Cậu nhận lấy khay đồ ăn sau đó ngẩng đầu cười nói tiếng cảm ơn với dì phát thức ăn, dì lập tức phát ra tiếng cười ngây ngốc, thiếu chút nữa khóe miệng đã toét đến tận mang tai, tự dưng có hơi chút đáng sợ, "Không có gì!".
Thời Úy đứng ở phía sau thấy Diệp Thanh đã lấy thức ăn xong, tiến lên sau đó chỉ vài món ăn, dì phát đồ ăn ngẩng đầu, lại thấy gương mặt vừa lạnh lùng vừa anh tuấn của Thời Úy, gương mặt lại lần nữa tươi cười như hoa, mỗi một món ăn đều lấy cho cậu ta một muỗng đầy, xương sườn cũng cho nhiều hơn.
Thời Úy cũng nói một tiếng cảm ơn, dì phát thức ăn lại cười ngốc nghếch.
Lưu Văn Tuấn ở phía sau hai người thấy dì phát đồ ăn lấy nhiều đồ ăn cho Thời Úy và Diệp Thanh như vậy, cậu rất vui mừng, trong lòng nghĩ thầm, dì phát đồ ăn này có lẽ là người vừa thân thiện vừa phát nhiều đồ ăn, vội vàng tiến lên phía trước tươi cười với dì nói: "Dì ơi, cái này, cái này, cái này nữa".
Dì phát đồ ăn nhìn gương mặt vô cùng bình thường của Lưu Văn Tuấn, gương mặt lập tức không còn tươi cười, thành thạo phát đồ ăn cho hắn.
Lưu Văn Tuấn cúi đầu nhìn khay rõ ràng chưa đủ đồ ăn, cảm thấy vô cùng lúng túng, hắn cau mày tức giận bưng khay rời đi, vừa bước đi còn nghe được dì kia nói một câu: "Đứa nhỏ này thật không lễ phép, đến câu cảm ơn cũng không nói!".
————
Huấn luyện quân sự kéo dài liên tục một tuần, các tân sinh viên cuối cùng cũng chào đón ngày nghỉ thứ bảy, một đám như ngựa hoang đứt cương vô cùng hưng phấn.
Nhà Hoàng Kha Duệ ở Đông Bắc xa xôi, cho nên nghỉ phép chỉ có thể ngẩn ngơ ở trong ký túc xá, còn Lưu Văn Tuấn và Thời Úy đều là người thành phố B, ngày nghỉ họ đều có thể về nhà nghỉ ngơi.
Diệp Thanh là người thành phố S, muốn trở về cũng không có phương tiện, ngồi máy bay hay đi tàu cũng tiêu tốn không ít thời gian, ngày thường không có việc gì cũng như ngày nghỉ dài hạn đều sẽ không trở về, chỉ gọi điện thoại cho ông nội nhà mình sau đó ngẩn ngơ ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh, Lưu Văn Tuấn đang thu dọn đồ, hắn biết Thời Úy là người ở đây, tới gần Thời Úy hỏi: "Thời Úy, nhà cậu ở chỗ nào vậy? Nếu không chúng ta cùng nhau ngồi xe trở về".
Thời Úy lạnh nhạt trả lời một câu: "Không cần, có người nhà sẽ đến đón tôi".
"À!", Lưu Văn Tuấn có chút thất vọng, hắn nghĩ: nếu người nhà Thời Úy tới đón cậu ta, có thể tiện thể đưa mình về cũng hợp lý mà, người này thật là ở chung không hợp.
Hoàng Kha Duệ biết Diệp Thanh cũng không quay về, ngay lập tức vui mừng phấn khởi, cười xúi giục Diệp Thanh: "Này, Diệp Thanh, cậu chơi game không, chúng ta chơi một ván đi!".
"Không chơi"
"Hả... Game cũng không chơi sao, ôi trời ơi!"
Hoàng Kha Duệ bị Diệp Thanh từ chối, trong lòng vô cùng mất mát, rất nhiều sinh viên cùng phòng ký túc xá đều cùng nhau chơi game, Hoàng Kha Duệ còn tưởng rằng có thể tìm được một người cùng chung chí hướng.
Cậu ta đột nhiên nhớ tới Lương Tinh vừa quen biết mấy ngày trước, tinh thần lập tức tỉnh táo, nói với Diệp Thanh: "Hì hì, ngày mai tôi hẹn Lương Tinh tới ký túc xá chơi game cùng tôi, ha ha!".
"Ừ, được"
Diệp Thanh cũng cười theo một tiếng, không thể không nói rằng kiểu người giống như Hoàng Kha Duệ rất có khí chất của kẻ dở hơi, vẻ mặt cậu ta luôn xán lạn, nói chuyện cũng rất thú vị, nói chung có thể làm người chung quanh cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Diệp Thanh cảm thấy may mắn khi trong phòng ký túc xá có một người như vậy tồn tại khiến tâm tình của cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Xem ra ông nội nói muốn cho cậu ở ký túc xá quả là quyết định đúng đắn, nếu một mình cậu ở trọ bên ngoài trường, chắc chắn mỗi ngày đều miên man suy nghĩ, trong lòng không yên, hiện giờ trong lòng cậu dần trở nên bình thản dưới không khí tràn ngập thanh xuân vườn trường cùng với bạn cùng phòng, không còn đầy oán hận giống như lúc mới vừa trọng sinh.
Sáng thứ bảy, sau khi bọn họ ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh nghe thấy Thời Úy gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá, chỉ một lát sau, cửa phòng ký túc xá của bọn họ bị gõ vang "Cốc cốc", Thời Úy đi mở cửa, gương mặt thanh tú của Đinh Vũ Thần lộ ra.
"Thời Úy"
Đinh Vũ Thần cười, gọi to một tiếng, đột nhiên ôm Thời Úy, Thời Úy cười hiếm thấy, vỗ vai Đinh Vũ Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha, một tuần không gặp, mình nhớ cậu muốn chết"
Đinh Vũ Thần thấy ánh mắt ba người khác nhìn chằm chằm, vội vàng ngượng ngùng buông Thời Uý ra, chỉ có ánh mắt vẫn thường dính ở trên người Thời Uý.
Diệp Thanh biết quan hệ của hai người, đương nhiên nhìn thấu bầu không khí giữa hai người không giống nhau. Còn người tính cách có chút tùy ý như Hoàng Kha Duệ chỉ cho rằng hai người này quan hệ rất tốt, không khỏi cảm khái một câu: "Thời Úy, cậu và bạn cậu cảm tình cũng thật tốt!".
"Ha ha, tôi là Đinh Vũ Thần, là...bạn tốt nhất của Thời Uý", Đinh Vũ Thần cười chào hỏi với Hoàng Kha Duệ, nhìn về phía Lưu Văn Tuấn ở bên cạnh nói: "Chào cậu, cậu tên gì?".
"Lưu Văn Tuấn"
Lưu Văn Tuấn cười có chút mất tự nhiên, thì ra Thời Úy cũng không lạnh nhạt như vậy đối với tất cả mọi người, ít nhất với người bạn này thì rất tốt, hắn lấy lòng Thời Úy cũng không khiến Thời Úy coi trọng hắn, làm cho hắn có chút không cam lòng lại vừa đố kỵ.
"À, chào cậu, muốn về nhà sao?"
"Ừ"
Đinh Vũ Thần tùy ý nói vài câu với Lưu Văn Tuấn và Hoàng Kha Duệ, ánh mắt cậu ta chuyển hướng sang Diệp Thanh ngồi đọc sách trên bàn bên cạnh, thò lại gần cười nói: "Diệp Thanh, lại gặp mặt, lần trước cậu nói cậu là người thành phố S, chắc là quá xa không quay về đúng không?"
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn cậu ta, gật đầu một cái: "Ừ".
"Vậy cậu và Hoàng Kha Duệ ở ký túc xá à?"
"Đúng vậy"
"Ha ha, được rồi, vậy các cậu cũng có thể ra ngoài đi dạo cùng nhau, tôi và Thời Úy đi trước nhé!"
"Ừ"
Đinh Vũ Thần chờ Thời Úy thu dọn đồ xong, kéo cánh tay Thời Úy đi ra ngoài.
Hai người ra tới cổng trường, một chiếc xe hơi vừa khiêm tốn lại không mất đi vẻ xa hoa chạy tới trước mặt hai người, Thời Úy bỏ đồ của hai người vào cốp sau, nói với Vương tài xế: "Hôm nay tôi không quay về, đưa chúng tôi tới Khải Duyệt, ngày mai tôi muốn cùng Vũ Thần đi Phượng Trang chơi, lát nữa bác trực tiếp trở về là được".
"Như vậy..." Vương tài xế có chút do dự nói: "Chỉ là phu nhân nói muốn hôm nay cậu về nhà ăn cơm"
"Tuần sau tôi trở về, yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho mẹ tôi"
"Vâng"
Vương tài xế nghe xong không còn do dự nữa, yên lòng lái xe đưa hai người đi tới khách sạn Khải Duyệt.
Thời Úy đi rồi Lưu Văn Tuấn cũng đi, ký túc xá chỉ còn lại hai người Hoàng Kha Duệ và Diệp Thanh, Diệp Thanh cầm điện thoại nói với Hoàng Kha Duệ: "Tôi tới thư viện mượn sách, cậu đi không?".
Hoàng Kha Duệ vội vàng lắc đầu: "Tôi không đi đâu, đợi lát nữa Lương Tinh tới, tôi muốn cùng cậu ta chơi game".
"Được"
Diệp Thanh tới thư viện mượn một quyển sách muốn đọc, sau đó đi tới một cái hồ phong cảnh đẹp trong trường học, cái hồ này được xem như hồ tình nhân nổi danh trong trường, buổi tối và ban ngày đều có không ít cặp tình nhân hẹn hò ở đây.
Cậu chọn một chỗ tương đối kín đáo, ngồi ở trên ghế gỗ, nơi này cây cối xanh ngắt gió lạnh phất phơ, mặt trời cũng không chiếu tới, làm cậu có cảm giác hết sức thoải mái, tâm thái thả lỏng, lấy sách ra nghiêm túc đọc.
Nhưng mới đọc chưa được nửa giờ, tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn, Diệp Thanh nhìn điện thoại, là một dãy số không quen biết, nhưng cậu lại có một loại dự cảm, cảm thấy người gọi điện thoại có lẽ là Quý Hiên.
Diệp Thanh trong lòng dao động trong giây lát trực tiếp tắt máy, nhíu mày, lại lần nữa cầm sách lên đọc, sau một hồi mày rốt cuộc lại giãn ra.
Diệp Thanh bình tĩnh đắm chìm trong biển sách, cho đến khi bóng một người cao lớn bao phủ cậu, cậu mới kinh hãi ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mỹ đầy tà khí của Quý Hiên xuất hiện ở trước mắt cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim Diệp Thanh lập tức nhảy dựng, cậu nhìn vào ánh mắt nóng bỏng mang theo vài phần lửa giận của người trước mặt, vô cùng khiếp sợ, cậu không nghĩ tới chỉ mới hơn một tuần ngắn ngủi, đối phương lại tìm tới, chẳng lẽ là mình nói còn chưa đủ rõ ràng?
"Sao cậu lại ở đây?".
"Cậu nói xem", Quý Hiên cong khóe miệng lên một chút, đi đến bên người Diệp Thanh, thân hình cao lớn ngồi xuống dựa gần cậu.
Người Diệp Thanh cứng đờ, nhíu mày mở miệng nói: "Cậu đi đi! Tôi đã nói với cậu, đừng tới tìm tôi!".
Quý Hiên quay sang nhìn Diệp Thanh vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay đột nhiên ôm lấy gương mặt cậu, cúi đầu hung hãn hôn xuống.
"Ưm...", Diệp Thanh ra sức giãy giụa, lại bị Quý Hiên đè chặt lại, cánh môi mang mùi thuốc lá kia dùng sức liếm mút môi cậu, đầu lưỡi càn quấy ở trong miệng cậu.
Cậu giãy giụa ở trước mặt Quý Hiên dường như không có tác dụng, không thể nhịn nổi đành tàn nhẫn cắn đầu lưỡi Quý Hiên, Quý Hiên bị đau phải dừng lại nhưng vẫn không buông Diệp Thanh ra, cho dù đầu lưỡi bị cắn chảy máu vẫn bá đạo quên mình hôn cậu, quả thật có chút điên cuồng.
Diệp Thanh thật sự bị hắn làm cho bực tức, là người luôn luôn tốt tính cũng có chút phát điên, người này giống như dã thú, cậu đẩy thế nào cũng không ra.
Cho đến khi Quý Hiên cuối cùng cũng buông lỏng tay, hỏi cậu: "Tôi không hiểu, rõ ràng trước kia chúng ta còn rất tốt, là nguyên nhân gì khiến cậu đột nhiên muốn chia tay với tôi?".
"Cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu"
Diệp Thanh nghe thấy lời này chỉ muốn cười giễu cợt, kiếp trước sau khi cậu thấy Quý Hiên cùng Diêu Hâm ở bên nhau thì tâm đã như tro tàn.
Nhưng khi đó cho dù cậu còn bị thương vẫn có rất nhiều mong đợi đối với Quý Hiên, cậu thậm chí còn ảo tưởng sẽ có một ngày Quý Hiên biết được chân tướng sau đó sẽ trở về tìm cậu.
Nhưng câu nói tuyệt tình của Quý Hiên trước khi cậu chết đã phá vỡ ảo tưởng đó, cho đến khi cậu chết, Quý Hiên cũng chưa từng tin tưởng cậu.
Cậu từng năm lần bảy lượt đi tìm Quý Hiên, giải thích với hắn, lại nhận được sự lạnh nhạt giẫm đạp cùng khinh thường người khác của đối phương.
Hắn thậm chí vì ghê tởm cậu nên thân mật với Diêu Hâm ngay trước mặt cậu và mọi người, hắn không biết rằng khi đó trái tim Diệp Thanh đang rỉ máu, chỉ biết dùng sự phẫn nộ của hắn khiến Diệp Thanh không sống tốt.
Lúc Diệp Thanh bị bệnh nằm liệt giường không thể đi tìm Quý Hiên, cậu nghe tin Quý Hiên gặp nguy hiểm, không màng thân thể khó chịu muốn đi cứu hắn, nhưng không ngờ Diêu Hâm ác độc đến thế, toàn bộ những chuyện này đều là do cô ta bày quỷ kế..
Từ trước tới nay, thứ cô ta muốn không phải chỉ là Diệp Thanh rời khỏi Quý Hiên, thứ cô ta muốn là cái mạng của cậu.
Sau đó, cậu đã bị Diêu Hâm dùng dao chấm dứt tính mạng như cô ta mong muốn, còn ném thân thể chưa hoàn toàn tắt thở của cậu vào trong hồ sâu không thấy đáy.
Nếu kiếp trước cậu không lo lắng cho an nguy của Quý Hiên như vậy, không kích động như vậy, có lẽ cậu vẫn sẽ sống tốt, có thể nói kiếp trước xem như cậu tự tìm đường chết.
Sau khi chết, cậu không ngờ một ngày kia mình còn có thể trọng sinh trở về, trở lại kỳ nghỉ sau tốt nghiệp.
Nếu đã may mắn nhặt về một mạng, tất nhiên cậu không thể lại giẫm lên vết xe đổ, đào tim đào phổi cho Quý Hiên.
Cậu cũng không muốn tử tế với hắn nữa, giận dữ nói: "Bây giờ tôi không phải bạn trai của cậu, xin cậu đừng tùy tiện làm động tác thân mật đó với tôi!".
Quý Hiên có chút chấn động, trong trí nhớ của hắn, tính tình Diệp Thanh vẫn luôn rất tốt, chưa từng giận dữ với hắn như vậy.
"Cậu có thể nói cho tôi biết, nếu tôi có chỗ nào không tốt, tôi có thể sửa!"
Diệp Thanh nhìn vào đôi mắt vô cùng chân thành hiếm thấy, lại có vài phần tiều tụy của hắn, cặp mắt đào hoa đã từng sáng như sao trời kia hiện giờ đầy tia máu, có vẻ có chút âm trầm kiềm chế, xem ra trong khoảng thời gian này hắn cũng không dễ chịu.
Suy nghĩ này khiến cho Diệp Thanh có chút trào phúng, muốn cười lại cười không nổi, Quý Hiên, thì ra cậu cũng có lúc đau khổ như vậy!
_____________________________
Editor có lời muốn nói: Bà Diêu Hâm nghe có vẻ ghê vậy????
Tết này rảnh sẽ ngày 1 chương nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro