Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Tháo gỡ hiểu lầm

Tâm Ngữ Phong

2024-07-14 18:04:59

Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Mà lúc này Quý Hiên ở bên ngoài sớm đã chuẩn bị thu dọn hành lý của mình xong xuôi, thấy Diệp Thanh gấp gáp xách hành lý đi ra, vội vàng truy hỏi: "Đã trễ thế này cậu xách theo hành lý làm gì?".

Diệp Thanh không muốn nhiều lời, chỉ muốn nhanh chóng trở lại thành phố B, không nói tiếng nào liền chạy ra phía ngoài.

Quý Hiên ở phía sau vội vàng đuổi kịp, thấy cậu gọi xe ở trên phần mềm điện thoại, nhẹ giọng nói: "Đã trễ thế này, nơi này căn bản không gọi được xe, nếu cậu không muốn chậm trễ thời gian thì để tôi tiễn cậu, tôi có thể cho người lái xe tới đây đưa cậu qua đó!".

Diệp Thanh căn bản không muốn cùng Quý Hiên có thêm quá nhiều liên quan, cố chấp đứng tại chỗ đợi một hồi, sau khi phát hiện quả thật căn bản không gọi được xe, rốt cuộc xoay người nhìn về phía Quý Hiên: "Xe cậu đâu?".

Quý Hiên vui vẻ trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ nở nụ cười tươi: "Cậu chờ chút, tôi lập tức kêu người lái lại đây!".

Một lát sau, một chiếc SL63 chạy băng băng tới đó, hai người ngồi vị trí phía trước chính là hai gã vệ sĩ của Quý Hiên. Xe ngừng ở bên cạnh hai người, Quý Hiên tiếp nhận hành lý của Diệp Thanh bỏ vào cốp xe, cất xong sau đó lại giúp cậu mở cửa xe để cậu đi vào.

Diệp Thanh ngồi vào xong thấy Quý Hiên lại đi theo tiến vào, cũng ngồi ở hàng phía sau, lập tức nhíu mày: "Cậu không cần đi cùng, sắp xếp một người đưa tôi tới sân bay là được".

"Như vậy sao được!", Quý Hiên trực tiếp cự tuyệt: "Tôi cũng vừa vặn muốn tới sân bay, tôi đi xuống sẽ không có xe!".

Diệp Thanh đương nhiên biết đây chỉ là Quý Hiên lấy cớ, nhưng hiện tại không có thời gian quản hắn, chỉ có thể quay đầu không nhìn hắn, tâm sự nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quý Hiên ngồi bên cạnh Diệp Thanh lại nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy đều là người trước mặt, hắn không biết đã bao lâu không giống như bây giờ, gần gũi ngồi ở bên người Diệp Thanh như vậy.

Từ khi Diệp Thanh quyết định chia tay hắn, mặc kệ hắn muốn nhìn thấy cậu nhiều thế nào, muốn cùng cậu thân cận bao nhiêu, nhưng tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.

Giờ phút này khó được gần gũi ở chung, làm trong lòng hắn dâng lên vô số vui sướng, chỉ hy vọng xe có thể chạy chậm một chút, chậm hơn một chút nữa, cho dù chạy về nơi vô biên vô hạn cũng không sao, chỉ cần có người bên cạnh này là tốt rồi.....

Nhưng mà mặc kệ Quý Hiên muốn xe chạy thêm một hồi, nhưng khoảng cách có xa hơn nữa cũng sẽ có thời điểm đến đích, sau khi xe rốt cuộc chạy tới sân bay, Diệp Thanh kéo vali hành lý đi thẳng vào trong sân bay.

Mà lúc này Quý Hiên nhìn Diệp Thanh gấp gáp chạy đi mà trong lòng mất mát, sau một cái chớp mắt lại cong môi mỉm cười.

Từ khi hắn thấy Diệp Thanh xách hành lý vội vàng ra cửa, liền phán định cậu có lẽ muốn đi đuổi kịp chuyến bay về thành phố B, hơn nữa khi gọi điện thoại cho hai vệ sĩ của mình, để cho bọn họ mang theo giấy tờ của hắn, cũng bảo bọn họ mua vé máy bay chuyến gần nhất tới thành phố B, cho dù giờ phút này Diệp Thanh lên máy bay trước, hắn đoán chừng đợi lát nữa hắn nhất định lại có thể tìm được cậu......

Rốt cuộc ngồi lên máy bay, Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây là chuyến bay cuối cùng từ thành phố Y đi thành phố B, nếu không đuổi kịp cũng chỉ có thể chờ ngày mai.

Cậu lấy điện thoại ra muốn nhân lúc máy bay còn chưa cất cánh xem một chút, mới phát hiện điện thoại đã sớm bị chính mình tắt máy.

Còn chưa chờ cậu khởi động máy, lúc này bên cạnh bỗng nhiên có một người ngồi xuống, Diệp Thanh quay đầu nhìn sang, thế nhưng vẫn là Quý Hiên, nhất thời kinh ngạc vô cùng: "Sao cậu lại ở chỗ này?".

Quý Hiên cười một tiếng với cậu, đáp: "Tôi cũng bay chuyến này trở lại thành phố B!".

Diệp Thanh khẽ nhíu mày rõ ràng không tin, nhưng nếu hắn đã chạy tới, lại truy hỏi này kia cũng không có ý nghĩa gì.

Lúc này âm thanh nhắc nhở máy bay sắp cất cánh vang lên, giọng điềm mỹ của tiếp viên hàng không nhắc nhở mọi người tắt thiết bị điện tử, Diệp Thanh lại cất điện thoại trở về.

Cậu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, nghĩ sự tình phát sinh trước đó, trong lòng cũng không thể bình tĩnh.

Bởi vì để ý, cho nên cậu quả thật có phẫn nộ, nhưng bởi vì tín nhiệm, cậu cũng sẽ không dễ dàng đi tin tưởng người phụ nữ kia.

Máy bay dần dần bay vào trong tầng mây, rất nhiều hành khách đều mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì lúc này đã sắp rạng sáng.

Quý Hiên ở một bên cũng nói với Diệp Thanh: "Cậu có thể dựa vào vai tôi nghỉ ngơi một chút!".

Diệp Thanh đương nhiên sẽ không thể nào làm vậy, chỉ hơi nhíu đôi lông mày dài nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ không biết phiêu tới phương nào......

Mà lúc này, ở thành phố B nơi xa, người được Diệp Thanh vướng bận - Thời Úy, lúc này vẻ mặt sương lạnh ngồi trên sô pha phòng nghỉ ở công ty.

Trước mặt cậu ta có hai người đang đứng, một người là đàn ông tuổi chừng 30 tướng mạo văn nhã, chính là trợ lý đắc lực nhất của cậu ta - Trần Tân Trạch, còn một người khác chính là người phụ nữ trước đó dùng điện thoại của Thời Úy gửi những tin nhắn ái muội khiến người khác hiểu lầm cho Diệp Thanh.

Cô ta là một trong số các trợ lý của Thời Úy, tên là Lưu Tuệ Đình. Lúc trước, khi Diệp Thanh bị thương nằm viện, Lưu Tuệ Đình từng tới bệnh viện đưa văn kiện cho Thời Úy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe âm thanh không ngừng thông báo đối phương đã tắt máy trong tay, Thời Úy hiếm khi trong lòng hoảng loạn vô cùng, khuôn mặt tuấn tú lạnh đến như sương, thanh âm lạnh băng hỏi Trần Tân Trạch: "Bảo vệ tới chưa?".

Trần Tân Trạch vội vàng đáp: "Lập tức tới, lập tức tới!".

Thời Úy nhíu mày gầm lên: "Bảo bọn họ nhanh lên!".

"Vâng, vâng, vâng!", Trần Tân Trạch gấp gáp lấy điện thoại ra, lại thúc giục lần nữa, yên lặng lau mồ hôi lạnh cho chính mình.

Hắn không ngờ tổng giám đốc tính cách luôn luôn lạnh lùng, nhưng tính khí cũng coi như không tồi, vậy mà còn có thời điểm sốt ruột tức giận đến như vậy, ả Lưu Tuệ Đình này lá gan cũng quá lớn, còn dám thừa dịp tổng giám đốc không chú ý, đi trộm điện thoại của cậu ta, còn ở lại phòng nghỉ của tổng giám đốc.

Này coi như xong đời, người phụ nữ này cũng không biết đầu phát triển kiểu gì, có lẽ là bị đảo ngược rồi, lại dám dùng điện thoại của Thời tổng gửi tin nhắn khiêu khích người yêu của Thời tổng.

Thời tổng ngày thường có bao nhiêu quan tâm người yêu mình, đại bộ phận cao tầng trong công ty đều rõ như ban ngày.

Thời tổng mở họp nhận được điện thoại từ đối phương đều có thể làm tất cả mọi người lập tức triển khai mô thức tĩnh âm, cho dù ở công ty bận rộn đi nữa cũng sẽ mỗi ngày đúng giờ chạy về trường học, ả đàn bà này không biết nổi điên cái gì, làm hại hắn cũng phải bị liên lụy theo.

Chờ một đám bảo vệ rốt cuộc đi lên, Lưu Tuệ Đình run bần bật co rút trên sàn, hướng Thời Úy cầu xin: "Thời tổng, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, anh tha thứ cho tôi đi!".

Thời Úy căn bản lười đi nghe cô ta giải thích, thậm chí không muốn liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, lạnh mặt nói với bảo vệ: "Đưa cô ta vào Cục Cảnh Sát đi, nói với cảnh sát cô ta ăn trộm cơ mật công ty, nhốt chặt lại cho tôi, không cần thả ra!".

"Vâng, Thời tổng!"

Vài tên bảo vệ nhìn thoáng qua Lưu Tuệ Đình đang liều mạng muốn giãy giụa với vẻ khinh bỉ, người phụ nữ này đã từng là trợ lý Thời tổng để cho bọn họ ngước nhìn, lúc đối mặt với bọn họ luôn là dáng vẻ mắt cao hơn đỉnh (tự cao tự đại, kiêu ngạo), hiện giờ ăn mặc hở hang như vậy ở trong phòng nghỉ của Thời tổng, còn bị đối phương cho người ném tới Cục Cảnh Sát, nhìn dáng vẻ chắc chắn là câu dẫn không thành lại còn chọc giận Thời tổng.

Công ty trên dưới có ai không biết Thời Uý đã có người yêu, mà ả đàn bà này còn không biết liêm sỉ như vậy, thật sự làm người ta khinh bỉ.

Mấy tên bảo vệ lập tức bắt lấy cánh tay Lưu Tuệ Đình không chút khách khí dùng sức vặn ra phía sau, không màng đối phương khóc lóc giãy giụa, kéo đi ra ngoài.

Thời Úy xử lý Lưu Tuệ Đình xong, quay đầu lạnh mặt nhìn về phía Trần Tân Trạch: "Xao lãng cương vị, ai bảo anh cho cô ta tiến vào? Trừ ba tháng tiền thưởng! Chuyện của Lưu Tuệ Đình anh tới xử lý, cần phải cho cô ta nếm trải trong tù một khoảng thời gian!".

"Vâng...", Trần Tân Trạch mặt ủ mày ê rời khỏi, sắp mất đi ba tháng tiền thưởng, thật là quá đau lòng!

Người đều đi hết, phòng nghỉ nhất thời an tĩnh xuống, Thời Úy cầm điện thoại mà sốt ruột không thôi, trong lòng tràn đầy hoảng loạn, còn có một tia sợ hãi chưa từng có.

Vì sao Diệp Thanh không nhận điện thoại của mình? Có phải nhìn thấy mấy thứ này hiểu lầm mình, tắt máy là tức giận không muốn để ý tới mình, hay là... Muốn cùng mình chia tay?

Tưởng tượng đến đây nội tâm luôn luôn trầm ổn của Thời Uý cũng trở nên hoảng loạn, một loại khủng hoảng xưa nay chưa từng có ập vào trong lòng, không được, cái này tuyệt đối không cho phép! Cậu ta tuyệt đối không thể mất đi Diệp Thanh, điều này còn khiến cậu ta khó chịu hơn cả muốn mạng của cậu ta!

Mắt thấy điện thoại Diệp Thanh vẫn luôn thông báo tắt máy, Thời Úy ngay lập tức quyết định, cậu ta cần phải cấp tốc đi tới chỗ Diệp Thanh giải thích một tiếng, cậu ta không muốn để cho Diệp Thanh hiểu lầm, cũng không muốn làm cậu thất vọng, càng không muốn làm cậu thương tâm.

Cậu ta mở phần mềm mua vé nhìn một chút, lúc này đã hơn 1 giờ rạng sáng, chuyến bay cuối cùng đã cất cánh từ lâu, tầm thời gian này cũng không có chuyến bay.

Mà máy bay tư nhân đi ra ngoài đều cần phải báo trước thời hạn, bây giờ hiển nhiên đã không còn kịp nữa rồi, trừ phi tìm ba cậu ta hỗ trợ, nghĩ vậy Thời Úy liền vội vàng thu dọn đồ đạc một phen, trước tiên tới gara đánh xe chạy thẳng về nhà.

Mà lúc này bên kia, Diệp Thanh mới từ sân bay đi ra, sau khi ra tới đầu tiên cậu khởi động điện thoại, lúc nhìn thấy trong điện thoại có vô số thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến từ Thời Úy, Diệp Thanh trong lòng căng thẳng không kịp nhìn thêm, vội vàng gọi điện thoại qua.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng liền được tiếp, thanh âm Thời Úy vừa vội vàng vừa ngạc nhiên vui mừng truyền đến: "Thanh Thanh, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại, thực xin lỗi, có phải cậu đang giận tôi không?".

Rốt cuộc nghe được giọng Thời Úy, trái tim bị treo lên của Diệp Thanh rốt cuộc buông xuống, vội vàng hỏi cậu ta: "Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Bây giờ cậu ở đâu?".

"Tôi đang trên đường về Thời gia!", Thời Úy giải thích: "Đây là hiểu lầm, cậu chờ tôi đi tìm cậu giải thích cho cậu nghe!".

"Bây giờ tôi đang ở sân bay thành phố B!"

"Cậu ở sân bay? Đã trễ thế này sao lại ở đó?"

"Tôi lo lắng cho cậu, cũng không tin theo lời của người phụ nữ kia, cho nên đuổi chuyến bay cuối cùng để trở về!"

Thời Úy nhất thời đau lòng không thôi, nghĩ đến Diệp Thanh bởi vì lo lắng sợ hãi, đã trễ thế này còn vội vàng chạy về thành phố B, trong lòng nhất thời tràn đầy áy náy cùng tự trách.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu chờ chút, tôi lập tức đi đón cậu!"

"Được!", Diệp Thanh nhẹ nhàng thở ra, cũng không cần Thời Úy lập tức giải thích gì nữa, cậu tin tưởng cậu ta.

Diệp Thanh tìm vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, Quý Hiên bên cạnh đi theo cả quãng đường cũng ngồi xuống gần cậu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, làm cho cậu vội vội vàng vàng chạy về?".

"Không có gì!"

Diệp Thanh không muốn nhiều lời với hắn, giờ phút này trái tim rốt cuộc buông lỏng, có chút mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Quý Hiên thấy thế không tiếp tục quấy rầy cậu nghỉ ngơi, nghiêm túc ngắm nhìn dáng vẻ cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng như suy tư gì.

Nửa giờ sau Thời Úy vội vàng chạy tới, lúc cậu ta rốt cuộc nhìn thấy Diệp Thanh, không nhịn được tiến lên gắt gao kéo người vào trong lòng.

Còn đối với Quý Hiên, người có cảm giác tồn tại cực mạnh bên cạnh Diệp Thanh, Thời Úy đã nhìn thấy từ sớm, chỉ là cậu ta không nghĩ bởi vì người ngoài mà phá hỏng bầu không khí giữa hai người, hơn nữa cậu ta tin tưởng Diệp Thanh, cho dù hai người bọn họ xuất hiện cùng nhau, cũng không thể đại biểu giữa hai người họ từng phát sinh cái gì.

"Thời Úy!", Diệp Thanh đem mặt vùi vào hõm vai Thời Úy, thanh âm hiếm khi có chút tức giận: "Người phụ nữ kia rốt cuộc là ai? Cô ta chọc tức tôi!".

"Thực xin lỗi, Thanh Thanh!", Thời Úy hôn lên trán Diệp Thanh, trong tiếng nói trầm thấp tràn đầy đau lòng tự trách: "Cô ta là một trong số trợ lý của tôi, tên là Lưu Tuệ Đình, tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì, xin cậu tin tưởng tôi!".

Diệp Thanh thở dài, nhíu mày nói: "Tôi đương nhiên tin tưởng cậu, tôi chỉ là lo lắng cho cậu, cậu buổi tối vẫn luôn không trả lời tin nhắn của tôi, gọi điện thoại cũng không nghe, cậu đã nói muốn gọi video cho tôi!".

Thời Úy xoa đầu Diệp Thanh dỗ dành nói: "Cậu đừng tức giận, nghe tôi giải thích cho cậu nghe!"

"Buổi tối sau khi nhắn tin cho cậu xong, tôi và mấy người công ty cùng khách hàng đi ăn cơm, bởi vì khách hàng hạng mục này tương đối quan trọng, hơn nữa có một số việc về vấn đề hạng mục muốn nói, cho nên lúc đó vẫn luôn không có thời gian xem điện thoại, cũng liền không có trả lời nhắn của cậu."

"Khoảng 9 giờ tôi muốn cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cậu, lại phát hiện không thấy điện thoại đâu, lúc đó bữa tiệc còn chưa kết thúc, tôi bảo trợ lý Trần đi tìm, cho đến sau đó hơn 10 giờ tôi trở về công ty, dự định tắm rửa xong sẽ dùng điện thoại công ty liên hệ cậu, liền vào phòng nghỉ tắm rửa một cái, lúc đi ra phát hiện Lưu Tuệ Đình thế mà lại nằm trên giường của tôi".

Nói đến đây cậu ta cúi đầu nhìn Diệp Thanh ghen tuông đầy mặt, không nhịn được cười một tiếng, bị Diệp Thanh trừng mắt liếc nhìn lại xoa xoa đầu cậu tiếp tục nói: "Tôi ném cô ta từ trên giường xuống, sau đó tôi mới phát hiện, điện thoại bị trộm của tôi ở chỗ cô ta, hơn nữa cô ta còn dùng di động của tôi gửi nhiều thứ làm cậu hiểu lầm như vậy, thực xin lỗi!".

Nghe xong lời giải thích của Thời Úy, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Không sao, ta tin tưởng cậu, nhưng tôi quả thật có chút ghen, tôi còn có chút tức giận ả đàn bà kia".

"Cậu rốt cuộc cũng có lúc ghen rồi", Thời Úy cong khóe môi có chút buồn cười, nói: "Tôi cứ nghĩ rằng cậu sẽ không có thời điểm ghen tuông, cái này thật sự làm tôi có chút vui mừng!".

Diệp Thanh trừng mắt liếc nhìn Thời Úy, dáng vẻ hơi tức giận: "Tôi ghen mà cậu còn vui mừng?"

Thời Úy nhìn dáng vẻ Diệp Thanh lúc này nhịn không được hôn một chút lên má cậu, cười nói: "Dáng vẻ này của cậu thật đáng yêu!".

Diệp Thanh nhất thời đỏ mặt, trước nay đều nói cậu trông rất đẹp trai, trông xinh đẹp hơn người khác nhiều, chứ chưa thấy ai từng nói cậu trông đáng yêu, có chút xấu hổ buồn bực nói: "Cậu mới đáng yêu, tôi đây là đẹp trai tuấn mỹ, không cho phép phản bác!".

"Được được được, cậu đẹp trai tuấn mỹ!", Thời Úy thấy thế mỉm cười chấp nhận, trấn an khẽ hôn lên trán Diệp Thanh.

Một trận hiểu lầm như vậy dễ dàng bị tháo gõ, đơn giản là vì hai người tín nhiệm lẫn nhau, Diệp Thanh tín nhiệm Thời Úy, cho nên cũng không sẽ bởi vì hành động của Lưu Tuệ Đình mà dễ dàng đi hiểu lầm Thời Úy.

Thời Úy cũng tín nhiệm Diệp Thanh, cũng không sẽ bởi vì đã trễ thế này Quý Hiên còn đi theo bên người cậu mà đi hiểu lầm Diệp Thanh.

Bầu không khí giữa hai người ấm áp mà ngọt ngào, khiến Quý Hiên vẫn luôn đứng ở cách đó không xa cảm giác chính mình giống như một thằng ngốc, hắn nhìn hai người kia tay nắm tay chuẩn bị rời đi, giống như về tới mùa thu một năm trước.

Khi đó hắn cũng nhìn Diệp Thanh cùng Thời Úy dắt tay rời đi như vậy, chỉ là lần này có chút khác biệt, chính là trước khi tạm biệt Diệp Thanh nói với hắn một câu 'Cảm ơn!'.

Quý Hiên cười khổ trong lòng, cảm ơn cái gì chứ? Cảm ơn hắn đưa cậu đến bên cạnh Thời Úy sao? Hay là cảm ơn hắn bầu bạn?

Những điều đó hắn đều không cần, nhưng điều hắn mong muốn lại rốt cuộc không cách nào có được.

Nhìn bóng dáng hai người dần dần đi xa, trong lòng hắn tựa như đang rỉ máu, nhưng cho dù hắn thống khổ đố kỵ đi nữa, Diệp Thanh cũng đã không còn yêu hắn, kể từ kiếp trước hắn đã đánh mất Diệp Thanh rồi.

Mà sau khi chính tai nghe được cuộc đối thoại giữa Diệp Thanh và Thời Úy, càng làm cho hắn giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng tát một bạt tai, tại sao kiếp trước khi hắn đối mặt với hiểu lầm lại không thể giống như Diệp Thanh và Thời Úy hiện giờ, tín nhiệm lẫn nhau đồng thời giải thích rõ ràng, nếu là như vậy, thì hắn chắc chắn sẽ không thể nào mất đi Diệp Thanh......

____________________________

Editor có lời muốn nói: Còn 10 chương nữa là hoàn rồi. Cầu bình chọn (o_o)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Số ký tự: 0