Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Thời Úy tới thành phố S

Tâm Ngữ Phong

2024-07-14 18:04:59

Diệp Thanh một đường đi theo sau lưng Diêu Hâm, thấy trên mặt cô ta đỏ ửng, chau mày, giọng nói có chút khẽ run, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Không thể nào... Thuốc này... Rõ ràng mình sai người vào vào ly của Diệp Thanh, chẳng lẽ... Vừa rồi, lúc Diệp Thanh té ngã đã cầm nhầm?".

"Đáng chết"

Diêu Hâm thở hổn hển lôi kéo quần áo, mặt càng ngày càng hồng, bước đi càng thêm không xong, trong miệng còn phát ra một ít tiếng rên ái muội.

Thời điểm sắp đi đến toilet, Diêu Hâm thở phì phò ngã ngồi trên mặt đất, thần trí đã có chút không tỉnh táo lắm.

Diệp Thanh lén đứng ở chỗ rẽ, nhìn thấy bộ dáng Diêu Hâm lúc này, trong lòng dấy lên lửa giận và hận ý, nếu bản thân không đề phòng, uống xong loại lang hổ chi dược này, sau đó còn không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Lúc này điện thoại Diêu Hâm vang lên, Diệp Thanh thấy cô ta nhíu mày, chật vật nhấn nút nghe, không biết người bên kia điện thoại nói gì, Diêu Hâm lập tức giận dữ: "Anh còn có gan hỏi tôi, hắn không sao, hiện tại có sao chính là tôi, tôi ở nhà vệ sinh... Tới đây đưa tôi đi lên nghỉ ngơi".

Một lát sau, một người mặc âu phục đi tới, người đàn ông trẻ tuổi đầu tóc vuốt ngược, dáng người anh ta hơi béo, ngũ quan bình thường.

Diệp Thanh nghiêm túc nhìn một chút, phát hiện tên này cũng là người được mời đến, có lẽ là công tử tiểu gia tộc nào đó.

"Diêu tiểu thư, cô có khỏe không?"

Người đàn ông ngồi xổm xuống nâng Diêu Hâm dậy, thấy quần áo Diêu Hâm bị kéo ra thầm nuốt nước miếng.

"Đổng Trác, anh bỏ... Thứ gì? Sao lại lợi hại như vậy?"

Diêu Hâm dựa vào người Đổng Trác, lại không nhịn được vặn vẹo cọ xát lên.

"Tê!", Đổng Trác hít ngược một hơi khí lạnh, không nhịn được nắm cánh tay Diêu Hâm, sờ sờ thật cẩn thận, vẻ mặt đắc ý nói: "Thuốc tôi bỏ đương nhiên lợi hại, đây chính là thuốc có thể làm trinh nữ biến liệt nữ, đối với nam cũng như vậy.

Chỉ là thuốc này không phải tôi bỏ vào ly Diệp Thanh sao? Sao lại bị cô uống chứ?".

"Khốn khiếp... Đừng chạm vào tôi!", Diêu Hâm hữu khí vô lực đánh lên tay Đổng Trác, nhưng không tạo được một chút hiệu quả nào, ngược lại giống như đang dụ dỗ.

"Hì hì", Đổng Trác cười sắc mị, nhìn thấy dáng vẻ Diêu Hâm hiện tại bức bối kiều mị, hắn thật sự muốn làm chút gì đó, chính là không dám, điển hình có sắc tâm không sắc đảm.

Do dự một lát, hắn cắn răng nói: "Diêu tiểu thư, nếu không tôi đi gọi Quý thiếu gia tới giúp cô?".

"Không được...", Diêu Hâm hơi thở dốc, thần trí càng ngày càng không rõ ràng, chỉ cảm thấy trên người dường như bốc lửa, nhu cầu cấp bách phát tiết ra.

"Tại sao?", Vẻ mặt Đổng Trác đầy khó hiểu cùng kinh ngạc, dẫu sao hắn cũng biết, Diêu Hâm yêu Quý Hiên.

"Như bây giờ... Tôi không có cách nào giải thích, nếu không cẩn thận... Bị cậu ấy điều tra ra, vậy tôi liền... Không thể nào... Ở bên cạnh cậu ấy nữa"

Diêu Hâm đã nhịn không nổi nữa, cọ xát vuốt ve trên người Đổng Trác, trong miệng lại ghét bỏ nói với hắn: "Anh cách xa tôi một chút, mau đưa tôi đi... Phòng nghỉ, đừng để người khác phát hiện, đi giúp tôi... Tìm bác sĩ tới".

Chờ hai người đi mất, Diệp Thanh mới từ trong chỗ rẽ đi ra, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh ý vị thâm trường, lại lần nữa âm thầm đi theo.

Đổng Trác đưa Diêu Hâm tới một gian phòng nghỉ, chờ sau khi cửa đóng lại, Diệp Thanh đứng ở cửa vẫn chưa rời đi, cho đến một lát sau, trong phòng đột nhiên phát ra một trận thanh âm vô cùng ái muội, mới cong môi rời đi.

Xem ra Diêu Hâm không chờ kịp bác sĩ đâu......

Chờ Diệp Thanh trở lại hiện trường bữa tiệc ngồi xuống lần nữa, Cố Kính Tích và Quý Hiên đều lập tức nhìn sang, Cố Kính Tích hỏi cậu: "Sao đi lâu vậy?".

Diệp Thanh cười lắc đầu nói: "Tôi đi gọi điện thoại", nói xong tạm dừng một chút, nói: "Nhưng mà... Hình như tôi nhìn thấy Diêu Hâm bị người khác mang đi phòng nghỉ".

"Ai?", Cố Kính Tích vội vàng nhíu mày truy vấn: "Bị ai mang đi?".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi không quen biết, nhưng lúc tôi vừa mới trở về, nhìn thấy động tác của người kia hình như có chút ái muội, Diêu Hâm cô ấy sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"

Cố Kính Tích nghe vậy, nhíu mày theo bản năng nhìn về phía Quý Hiên, mọi người đều biết Diêu Hâm theo đuổi Quý Hiên, hiện tại xuất hiện loại tình huống này, cậu ta cho rằng Quý Hiên sẽ quan tâm một chút, nhưng không ngờ Quý Hiên vẫn chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thanh, căn bản không quan tâm Diêu Hâm sống hay chết.

"Chúng ta vẫn nên đi xem một chút đi"

Dù sao Diêu Hâm cũng tới tham gia tiếc sinh nhật cậu ta, nếu xảy ra chuyện, cậu ta cũng có trách nhiệm, Cố Kính Tích đứng dậy, gọi Quý Hiên: "Cùng đi đi".

Quý Hiên vốn không muốn đi, sau khi nhìn thấy Diệp Thanh đứng dậy, lập tức xụ mặt đứng lên theo, hai huynh đệ Lưu gia ở bên cạnh thấy bọn họ đều đứng lên, cũng nói: "Chúng tôi cũng đi cùng nhìn xem đi".

Cố Kính Tích tất nhiên không có ý kiến, chào hỏi với mọi người, bọn họ liền cùng nhau đi tới phòng nghỉ.

Lúc đến phòng nghỉ, Cố Kính Tích hỏi Diệp Thanh: "A Thanh, cậu nhìn thấy bọn họ đi đâu không?". harry potter fanfic

Diệp Thanh suy nghĩ một chút, chỉ về hướng một gian phòng nghỉ nói: "Tôi cảm thấy có chút kỳ quái nên đi theo nhìn xem, vừa vặn nhìn thấy Diêu Hâm hình như bị người ta mang vào gian phòng kia".

Bọn họ vội vàng nhanh chóng đi đến gian phòng nghỉ trong cùng kia, mới vừa tìm tới cửa, đã nghe thấy bên trong phát ra tiếng Diêu Hâm thét chói tai cùng tiếng khóc.

Cố Kính Tích nhất thời giật mình, cùng mấy người khác hai mặt nhìn nhau một cái, cho rằng Diêu Hâm xảy ra chuyện, lập tức có chút nôn nóng.

Cậu ta vội vàng nắm chốt cửa vặn một cái, nhưng lại không mở ra, xem ra là bị khóa trái.

Diệp Thanh hỏi: "Cậu có chìa khóa không?".

"Có, ở trên người quản gia, bây giờ tôi bảo hắn nhanh chóng lấy tới đây"

Sau khi quản gia rốt cuộc chạy tới đưa chìa khóa, Cố Kính Tích vội vàng cắm vào vặn một cái, thanh âm bên trong lập tức phát ra vô cùng rõ ràng, tràn đầy tiếng rên của Diêu Hâm và Đổng Trác, ngay tức khắc mọi người đều có chút xấu hổ và khiếp sợ.

Diệp Thanh trào phúng hơi cong khóe miệng nhìn vào bên trong, chỉ thấy hai người dây dưa trên giường lớn phòng nghỉ, đúng là Diêu Hâm và Đổng Trác.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ Diêu Hâm còn rất chủ động, không chỉ kêu lớn tiếng, còn nhiệt tình như lửa, mà trước đó cô ta phát ra tiếng thét chói tai va tiếng khóc làm người ta hiểu lầm kia, chẳng qua là bởi vì tác dụng của thuốc quá lớn, làm cô ta quá kích thích mới phát ra tiếng.

Cố Kính Tích nhìn đến chỗ này nhất thời vô cùng lúng túng, vốn cho rằng Diêu Hâm có khả năng đang gặp nguy hiểm, cậu ta tiến vào để cứu người, nhưng tình cảnh giờ phút này dường như không phải như thế, cậu ta có khả năng phá hỏng chuyện tốt của người ta rồi.

"A!", Một tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, Diêu Hâm cuối cùng cũng thấy mấy người bọn họ.

Khi ánh mắt cô ta nhìn thấy Quý Hiên cũng ở đây, gương mặt nhất thời không có chút máu, thét lên kéo chăn bọc chính mình lại, lại té ngã lộn nhào chạy đến trước mặt Quý Hiên, giải thích với hắn, nói: "Quý Hiên, anh nghe em giải thích, cái anh nhìn thấy không phải sự thật, đây đều là hiểu lầm, là hắn cưỡng bức em!".

Cố Kính Tích và huynh đệ Lưu gia đều có chút lúng túng sờ sờ mũi, lời này giả dối quá! Còn cưỡng bức, có chủ động để người khác cưỡng bức sao! Bọn họ cũng không phải không có mắt!

Vẻ mặt Quý Hiên chán ghét hất cánh tay Diêu Hâm đang kéo tay mình ra, giọng lạnh băng trào phúng nói: "Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi không có hứng thú xem các người làm việc!".

Nói xong hắn cũng không nhìn Diêu Hâm, ngược lại đi đến bên cạnh Diệp Thanh kéo tay cậu.

Diệp Thanh vội vàng muốn hất tay đối phương ra, nhưng động tác Quý Hiên vừa nhanh lại vừa bá đạo, căn bản không cho cậu cơ hội tránh thoát.

Diệp Thanh bị Quý Hiên ép buộc lôi đi, mặt đầy tức giận cũng không làm nên chuyện gì, tính cách Quý Hiên gần đây tựa hồ thoáng có chút thay đổi, nhưng bản chất vẫn không thay đổi, vẫn độc đoán ngang ngược làm theo ý mình.

Phía sau truyền đến tiếng Diêu Hâm khóc lóc thảm thiết cầu xin, vẫn không đổi lấy Quý Hiên quay đầu lại, hắn căn bản khinh thường đi nhìn cô ta.

"Cậu làm gì vậy? Buông tay!", Diệp Thanh nhíu mày vung cánh tay lại hất không ra, ra đến ngoài cửa mới buông ra.

Gương mặt tuấn mỹ của Quý Hiên rất không vui: "Đừng nhìn, hại mắt".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Thanh cười khẽ, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, chính mình cũng từng giống như Diêu Hâm, quỳ trên mặt đất cầu xin Quý Hiên tin tưởng, đổi lấy lại là bạo lực ẩu đả và lạnh nhạt vô tận không chút lưu tình, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, rốt cuộc cười không nổi.

Cậu trào phúng nhìn vào mắt người đã từng bị chính mình khắc vào trong lòng này, hỏi hắn: "Nếu người bên trong là tôi thì sao? Cũng hại mắt đúng không?".

"Không thể nào!", Quý Hiên nhíu mày thật sâu, có chút tức giận: "Không được nói bừa!".

"A ~", Diệp Thanh đột nhiên cười lạnh, "Nếu người bên trong là tôi, có lẽ cậu sẽ đánh chết tôi đi!".

Quý Hiên bị nụ cười lạnh bất ngờ của Diệp Thanh làm cho trong lòng chấn động, theo bản năng phản bác: "Không, tôi không thể nào như vậy".

"Không đúng! Cậu sẽ như vậy! Cho dù là tôi và người khác không có gì phát sinh, cậu cũng không thể tin tưởng tôi, không chỉ không tin, cậu sẽ còn muốn đánh chết tôi!"

Lời nói của Diệp Thanh dường như lạnh đến thấu xương, ngay cả biểu tình trên mặt cũng mang theo một loại trào phúng và ớn lạnh, làm trái tim Quý Hiên đau đớn run rẩy vô hình.

Hắn có chút hoảng loạn, dùng tay kéo Diệp Thanh: "Không... tôi không thể nào không tin cậu, tôi sẽ không làm như vậy".

Diệp Thanh dùng sức hất ra, né tránh Quý Hiên tới gần, lạnh lùng nhìn Quý Hiên một cái, xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.

......

Lúc Diệp Thanh đi ra cũng không đánh một tiếng với Cố Kính Tích, phía sau biệt thự đèn đuốc sáng trưng, tràn đầy tiếng cười nói, mà trong lòng Diệp Thanh lại có vài phần hoang vu, bóng lưng đi xa vô cùng hiu quạnh.

Ra sân biệt thự, Diệp Thanh cũng không chờ tài xế tới đón mình, một mình đi ở trên con đường yên tĩnh, khóe môi dắt một nụ cười, trong mắt lại phiếm lệ.

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên, Diệp Thanh cầm lên nhìn, lại là Thời Úy gọi tới. Cậu ổn định cảm xúc, nghe điện thoại: "Alo!"

"Diệp Thanh, tôi tới thành phố S, cậu có rảnh không?"

Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Úy, mơ hồ mang theo một tia ý cười.

"Hả?", Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc, trước đó ông nội còn nói giỡn với cậu, nếu bạn cậu tới tìm cậu chơi, sẽ hoan nghênh chiêu đãi, không ngờ nhanh như vậy đã ứng nghiệm sao?

"Sao cậu lại tới thành phố S?"

Trái tim trống vắng của Diệp Thanh, dường như được rót vào một chút ánh sáng, niềm vui sướng đột nhiên nảy lên trong lòng xua tan tối tăm, cậu vui vẻ hỏi: "Cậu hiện tại đang ở đâu? Tôi qua đón cậu?".

"Ừ, tôi tới bên này đi công tác, thuận tiện tới thăm cậu một chút, hiện tại đã đến sân bay thành phố S"

Thời Úy đứng ở bên ngoài sân bay, gương mặt luôn luôn lạnh lùng mang theo chút ý cười cùng chờ mong, thật ra cậu ta cố ý tới đây tìm Diệp Thanh, đi công tác mới là thuận tiện.

Với hành trình đi công tác lần này căn bản cậu ta không cần trực tiếp tới đây, chính cậu ta tự mình ôm lấy việc vặt này dưới ánh mắt vô cùng bất ngờ của trợ lý, mục đích cuối cùng đương nhiên không phải vì cái việc vặt này, mà là vì gặp Diệp Thanh.

Bởi vì niềm nhớ nhung khó nói thành lời của cậu ta sắp trào ra.

"Cậu chờ tôi, bây giờ tôi lập tức đi đón cậu"

"Được, không vội, tôi chờ cậu!"

Diệp Thanh cúp điện thoại vội vàng liên lạc với chú Ngô tài xế, vừa lúc chú cũng sắp tới, đợi vài phút sau Diệp Thanh ngồi lên xe, lại lái xe đi tới sân bay đón Thời Úy.

_________________________

Editor có lời muốn nói: Chương sau có đường để phát rồi =]]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Số ký tự: 0