Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Trừ phi tôi chết

Tâm Ngữ Phong

2024-07-14 18:04:59

Tác giả: Tâm Ngữ Phong

Edit: Thiên Chân Vô Tà

Gần đây trong đại học B lưu truyền một đề tài hot, đó chính là khoa quản trị có một đại soái ca mới tới, nhan sắc tuyệt vời, dáng người chuẩn, gia thế hình như cũng không đơn giản, một đám học muội học tỷ từng gặp hắn đem hắn liệt vào sinh viên mới vào đại học B, cùng Thời Úy và Diệp Thanh lọt vào danh sách đẹp trai nhất trường.

Một học muội tỉ mỉ phát hiện, soái ca mới tới hình như luôn thích chạy tới học viện tài chính, cũng thích tới thư viện, hơn nữa chỉ cần soái ca khoa tài chính - Diệp Thanh xuất hiện ở đâu, soái ca mới tới sẽ luôn trùng hợp xuất hiện, ánh mắt tựa hồ cũng luôn đặt ở trên người soái ca khoa tài chính - Diệp Thanh.

Người học muội này đồng thời phát hiện, dường như soái ca khoa tài chính - Diệp Thanh căn bản không hề để ý tới soái ca mới tới, thậm chí đến mức làm lơ, có một lần ngay cả bị rơi sách, được soái ca mới tới hảo tâm nhặt lên trả lại cũng không có được một sắc mặt tốt.

soái ca khoa tài chính - Diệp Thanh cả ngày cùng một soái ca khác - Thời Úy ở bên nhau, hai người thân mật khăng khít, mối quan hệ khiến người khác phải hâm mộ.

Soái ca mới tới rốt cuộc dùng ánh mắt u buồn dõi theo hai người, sau đó làm như không có chuyện gì màđi theo xa xa phía sau hai người.

Học muội lập tức vận động trí óc nghĩ ra câu chuyện mười mấy vạn chữ yêu hận tình thù giữa ba người, đồng thời đem nó đăng lên diễn đàn trường học, trái lại còn bốc lên ngọn lửa nổi sóng nho nhỏ ở trong trường......

......

Khoảng thời gian gần đây, tâm trạng Diệp Thanh có chút không tốt, bởi vì gần đây thời điểm cậu đi học môn bắt buộc và môn tự chọn thỉnh thoảng cứ ngẫu nhiên gặp phải Quý Hiên, ngay cả đi thư viện vẫn cứ vô tình gặp phải hắn.

Tuy rằng Quý Hiên làm đúng như lời hắn nói, cũng không có đi lên quấy rầy cậu, nhưng cho dù là ai phát hiện luôn có người đi theo mình phía xa, nhìn chăm chú vào mình, cũng sẽ cảm thấy không vui.

Tuy rằng Thời Úy sẽ không giận dỗi với cậu, thậm chí trái lại còn an ủi cậu, nhưng cậu có thể cảm giác được Thời Úy không vui đối với hành động của Quý Hiên, điều này làm cho cậu vừa cảm động lại đau lòng, cậu không muốn bởi vì hành vi của Quý Hiên mà khiến Thời Úy không vui.

Sau vài ngày tâm trạng không tốt, tình huống đột nhiên có chút chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng Diệp Thanh rốt cuộc tốt hơn một ít, bởi vì cậu phát hiện gần đây Quý Hiên cuối cùng không còn đi theo cậu, làm cho tâm thái căng chặt của cậu thả lỏng hơn rất nhiều.

Ngày hôm nay, sau khi học xong môn tự chọn, Diệp Thanh và Thời Úy cùng nhau trở lại ký túc xá, hai người đi dưới hàng cây râm mát trong trường học, đi được nửa đường, Thời Úy hình như đột nhiên nhớ tới gì đó, nói với Diệp Thanh: "Tôi còn quên quyển sách ở phòng học, cậu trở về trước một chuyến, tôi lát nữa sẽ trở về".

"Hả? Muốn tôi đi cùng cậu không?"

Thời Úy xoa xoa đầu Diệp Thanh: "Không cần"

"Được!"

Diệp Thanh vẫy tay với Thời Úy, về ký túc xá trước.

Chờ Diệp Thanh rời đi, Thời Úy xoay người đi về phía sau hàng cây, đi đến một chỗ sau đó lạnh giọng quát khẽ: "Ra đi!".

Một phút sau một người bước ra từ sau thân cây, đúng là sinh viên chuyển trường - Quý Hiên, lúc này hai mắt hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm Thời Úy, trong mắt hàm chứa lửa giận và đố kỵ nồng đậm.

Thời Úy nhìn về phía Quý Hiên, ánh mắt cũng tựa như hàn băng, trong mắt cũng có lửa giận và lạnh băng, cậu ta thấp giọng nói với hắn: "Tao đã nhịn mày rất lâu rồi!".

Quý Hiên không chút sợ hãi đi đến trước mặt Thời Úy, hai người đều là thân cao hơn 1m9, tầm mắt gần như ngang hàng nhau, hắn cong một bên khóe miệng cười nhẹ một tiếng: "Hừ! Tao cũng đã nhịn mày rất lâu rồi!".

"Mày có biết sự tồn tại của mày đã tạo thành quấy nhiễu nghiêm trọng cho Diệp Thanh hay không?"

Thời Úy nhìn vào mắt Quý Hiên: "Mày khiến cậu ấy rất không vui! Làm cậu ấy không vui chính là làm tao không vui!".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Bây giờ tao cũng không hề khiến cậu ấy không vui, nếu mày không nói, bây giờ cậu ấy căn bản không phát hiện tao đang lén đi theo cậu ấy!"

Quý Hiên phẫn nộ nhìn về phía Thời Úy, giận mắng: "Nếu không có sự xuất hiện của mày, có lẽ cậu ấy đã tha thứ cho tao, cùng tao ở bên nhau! Bây giờ tao chỉ là muốn nhìn cậu ấy một chút, mày dựa vào cái gì mà ngăn cản tao?".

"Chỉ dựa vào hiện tại tao là bạn trai cậu ấy, mà mày không phải, mày khiến tao khó chịu rất lâu rồi!", trên gương mặt lạnh lùng của Thời Úy sắc mặt lạnh băng, không cùng Quý Hiên nhiều lời thêm nữa, trực tiếp đánh một quyền về phía gò má Quý Hiên.

Quý Hiên là người thừa kế của hào môn thế gia, tuy rằng không giống như Thời Úy mỗi năm đều đi tiếp thu huấn luyện ở quân doanh, nhưng từ nhỏ cũng luôn đi theo mấy vệ sĩ cao cấp cùng nhau tập luyện.

Hắn nhanh chóng phản ứng né tránh một phen, cũng đánh một quyền hướng Thời Úy, Thời Úy nhẹ nhàng đón đỡ, tung cú đá ngược lại, tốc độ nhanh đến kinh người, bụng Quý Hiên lập tức bị Thời Úy đá một cước.

Bị đá một cước, Quý Hiên tức giận dâng trào, nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái đánh trả, sau mấy phen giao đấu vẫn không địch lại Thời Úy, trên người trên mặt liên tục ăn rất nhiều quyền cước từ Thời Úy. Nhưng hắn giống như không sợ chết vậy, bất kể trên người đau đớn đến thế nào, vẫn cứ đứng lên gắng sức phản kích.

Thời Úy tuy rằng ứng đối nhẹ nhàng, nhưng cũng khó tránh khỏi bị lối đánh không liều mạng của hắn đánh trúng hai quyền. Sau khi áp chế Quý Hiên một lần nữa, cậu ta nhìn Quý Hiên khóe miệng chảy máu tươi và trên mặt bị bầm tím, thấp giọng nói: "Sau này đừng đi theo Diệp Thanh, cách xa cậu ấy ra!".

Quý Hiên cả người đau đớn cùng khó chịu cười lạnh một tiếng với Thời Úy: "Đừng hòng! Trừ phi tao chết, bằng không cậu ấy đi chỗ nào, tao liền đi nơi đó!".

"Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!", Thời Úy hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hung hăng nện quyền ở trên bụng Quý Hiên.

Quý Hiên thống khổ rên nhẹ một tiếng muốn phản kháng, lại bị Thời Úy áp chế quá chặt, lại một quyền rơi xuống, Thời Úy tiếp tục hỏi: "Còn đi theo Diệp Thanh không?".

Trên người Quý Hiên đau nhức, nhưng trên mặt lại treo cười lạnh như trước: "Theo...Tao đã nói...Trừ phi tao chết!".

Thời Úy bị dáng vẻ không cần mạng cũng phải đến gần Diệp Thanh của Quý Hiên triệt để chọc giận, người luôn luôn không biểu lộ hỉ nộ ái ố lúc này trên mặt cũng đã mang tức giận, từng cú từng cú tức giận đánh về phía Quý Hiên: "Thứ của tao, không cho phép mày mơ ước!".

"Cậu ấy đã từng cùng kiếp trước đều là thuộc về tôi!", Quý Hiên bị đánh đến cả người có chút choáng váng, nhưng vẫn cứ giãy giụa muốn đánh lại, nâng nắm tay lên hướng về phía đối phương, lại bị cậu ta chặn lại, rõ ràng đã bị đánh đến không thành hình dạng, trên mặt vẫn khăng khăng treo điên cuồng cười gằn, trong miệng cũng không quên phản kích.

Nhìn dáng vẻ Quý Hiên lúc này cho dù đối mặt nguy hiểm tới tính mại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, Thời Úy biết rõ nếu còn đánh tiếp, đối phương rất có thể sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

Người luôn luôn bình tĩnh tự chủ như cậu ra hôm nay đã có chút mất khống chế, lúc này chỉ có thể thu tay lại, cậu ta lãnh khốc nhìn thoáng qua Quý Hiên ngã trên mặt đất, cảnh cáo nói: "Tốt nhất mày nên an phận một chút cho tao, nếu không đừng trách tao xuống tay vô tình!".

Quý Hiên khẽ cong khóe môi dính máu, trào phúng cười lạnh: "Hừ! Ai sợ ai? Nếu không phải nhìn mặt mũi của Diệp Thanh, không muốn làm cậu ấy thương tâm, tao đã sớm động thủ với mày rồi!".

"Mày có thể thử xem!", Thời Úy buông Quý Hiên ra, không thèm lãng phí thời gian, nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, xoay người rời đi.

Tới dưới lầu ký túc xá, Thời Úy cẩn thận sửa sang lại quần áo trên người một chút, mới đi vào ký túc xá, sau khi vào cửa nhìn thấy Diệp Thanh ngồi trước máy tính, nét mặt biểu lộ một tia mỉm cười: "Tôi đã trở về".

"Ừ!", Diệp Thanh quay đầu nhìn về phía Thời Úy, phát hiện hai tay cậu ta trống trơn, kỳ quái hỏi: "Không phải cậu đi lấy sách sao?".

Thời Úy xoa nhẹ đầu cậu một chút, mặt không đổi sắc nói: "Tôi mới nhớ ra trước đó tôi đã lấy rồi, cũng không quên ở phòng học".

"À, như vậy a!", Diệp Thanh có chút buồn cười nói: "Không ngờ cậu còn có lúc nhớ lầm!".

"Phải a!", Thời Úy ôm Diệp Thanh vào trong lòng hôn hôn, dịu dàng hỏi cậu: "Đói chưa? Có muốn gọi Hoàng Kha Duệ và Lương Tinh cùng đi ăn cơm không?".

"Ừ, cũng được!", Diệp Thanh khẽ gật đầu, nói: "Hôm nay ăn món cậu muốn ăn là được rồi, không cần vẫn luôn chiều theo tôi, tôi gọi điện thoại cho bọn họ".

"Được!", Thời Úy gật đầu ngoan ngoãn đáp ứng......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời gian hơn một tháng kế tiếp, Diệp Thanh đều chưa từng gặp lại Quý Hiên, hắn như thể biến mất khỏi đại học B vậy, Diệp Thanh cũng sẽ không đi nghĩ xem hắn đi đâu,hiện tại thể xác và tinh thần của cậu ngoại trừ việc học thì đều đặt ở trên người Thời Úy.

Hai người dự tính thứ sáu này sẽ bay tới tỉnh Y, cùng đi cổ trấn ở tỉnh Y du ngoạn hai ngày, buổi chiều chủ nhật lại bay trở về.

Ở thành phố Y cũng có sản nghiệp của Thời gia, ở gần cổ trấn có một trạch viện phong cảnh đẹp đẽ thanh tịnh, hai người vừa vặn có thể ở nơi đó, thả lỏng tâm tình chơi một chút.

Buổi tối thứ sáu hai người cùng nhau thu dọn đồ đạc, Diệp Thanh mang theo hai cuốn sách liên quan chuyên ngành cùng một ít quần áo của hai người, Thời Úy mang theo laptop, một quyển sách và máy ảnh.

Từ khi cùng Diệp Thanh ở bên nhau, mỗi lần hai người ra ngoài du lịch, cậu ta vẫn luôn bỏ máy ảnh vào trong hành lý, bên trong lưu giữ tràn đầy đều là ảnh Diệp Thanh, trong máy tính còn sao lưu lại.

Buổi tối hai người tạm biệt Hoàng Kha Duệ, ngồi máy bay bay tới thành phố Y. Trên máy bay, sau khi Diệp Thanh dựa vào Thời Úy ngủ một giấc, hai người đã tới tỉnh Y ngay trong đêm.

Thời Úy đã sắp xếp tài xế đến đón hai người, sau khi xuống máy bay hai người đi thẳng đến trang viên ở cổ trấn, khoảng 10 giờ tối rốt cuộc tới nơi.

Ở cổ trấn lưu giữ rất nhiều cổ hương cổ sắc kiến trúc cổ đại, tứ phía cây cối xanh ngát hoa tươi vây quanh, không chỉ có phong cảnh tuyệt đẹp không khí cũng rất tươi mát.

Diệp Thanh đẩy cửa viện vây quanh bởi tường thấp, phát hiện trang viện này của nhà Thời Úy trang hoàng vừa có cổ xưa, lại có phong cách hiện đại thoải mái, trong đình viện có núi giả và hồ nước, dưới hành lang có một hồ nước nối tiếp dòng sông, bên trong có rất nhiều cá koi với nhiều màu sắc khác nhau đang bơi qua bơi lại.

Trong đình viện trồng đủ loại hoa tươi các màu, có hoa tường vi leo tường, có hoa nguyệt quý cùng hoa lan, thậm chí còn trồng hoa hồng và thủy tiên, trong hồ nước trồng mấy cây hoa súng màu tím cùng một ít hoa sen.

Diệp Thanh tò mò ngắm nghía khắp nơi, nhìn ngắm cảnh quan mỹ lệ xung quanh, lại đi xem cá koi bơi qua bơi lại, hỏi Thời Úy một vấn đề ngây ngốc: "Tại sao những con cá koi lớn này đêm khuya còn chưa ngủ, chúng nó vẫn còn đang bơi?".

"Hả.....", Thời Úy bị Diệp Thanh chọc cho cười khẽ một trận, nghiêng đầu nhìn cậu hỏi cậu: "Tại sao đã trễ thế này cậu cũng còn chưa ngủ?".

"Đó là bởi vì tôi mới vừa đến nơi này mà!", Diệp Thanh nghiêm túc nói: "Nơi này đẹp như vậy, tôi phải nhìn chung quanh xem!".

"Được!", Thời Úy tiến lên giữ chặt tay Diệp Thanh, kéo người vào trong phòng: "Không còn sớm, chúng ta phải tắm rửa nghỉ ngơi trước đã, ngày mai còn có rất nhiều thời gian có thể thưởng thức cảnh sắc nơi đây".

"Được rồi được rồi!"

Diệp Thanh ngoãn ngoãn đi theo Thời Úy vào nhà, Thời Úy lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cậu, dịu dàng nói: "Ngoan, mau đi rửa mặt một chút đi, tôi thu dọn đồ đạc một chút!".

Diệp Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi đi đây!".

_____________________________

Editor có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

- Thanh Thanh: Khuya rồi sao cá chưa ngủ?

- Thời Úy: Khuya rồi sao cậu còn chưa ngủ?

- Thanh Thanh: Đêm khuya chưa cùng cậu làm gì đó sao mà ngủ....

Truyện chỉ được đăng tại wattpad @thienchanvota154 hi vọng mọi người đọc tại trang chính chủ và không bê đi lung tung khi chưa được sự cho phép.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Diệp Thanh

Số ký tự: 0