Chương 36
2024-09-16 10:05:18
Hiệu trưởng nhắc nhở “Khụ” một tiếng, ngay lập tức, đám học sinh lớp (8) và Tiết Văn Diễm đều nhìn về phía cửa sổ.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, cùng với học sinh giỏi 743 điểm đang đứng ở bên ngoài.
Mấy học sinh vừa rồi còn có chút lười nhác liền xốc lại tinh thần ngồi thẳng lưng lên, các học sinh ngồi ở hàng cuối lớp, chống đỡ thân mình để che lại điện thoại di động đặt ở trong hộc bàn.
Trò chơi treo máy.
Tô Bột chống tay lên đầu, nhỏ giọng mắng “Mẹ nó” một tiếng: “Ông đây giết được năm thằng.”
Tần Mặc nhìn thấy cô vợ nhà mình phản ứng chậm chạp quay đầu lại, lúc này cô không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh biển, trên cổ áo có hai đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh thuần, khiến cho người khác có chút ngứa ngáy trong lòng.
Ôn Hạ bắt gặp ánh mắt của Tần Mặc, khẽ thè lưỡi, Tần Mặc cúi đầu hơi cong khóe môi.
Tiết Văn Diễm tuy rằng tức giận, nhưng cũng không muốn để cho học sinh Gia Trung nhìn thấy dáng vẻ này của bà, bà hít một hơi thật sâu rồi cầm sách giáo khoa lên.
Sau đó dịu dàng nói: “Kế tiếp, cô mời một bạn đứng lên trả lời câu hỏi thứ ba, vì sao lại chọn đáp án B, cô gọi ngẫu nhiên một bạn vậy, Hạ Sinh đi.”
“Đừng căng thẳng, trả lời sai cũng không sao.”
Ôn Hạ: “...”
Câu này lúc nãy đã giảng qua rồi.
Gọi ngẫu nhiên nhưng cũng quá là “Ngẫu nhiên” đi.
Bên cạnh, Hạ Sinh đẩy mắt kính lên, cầm lấy sách giáo khoa nói: “Khi thêm dung dịch amoni sunfat có nồng độ bão vào dung dịch protein, sẽ xảy ra quá trình tách muối*, protein được tách ra không thay đổi tính chất, nghĩa là không có chất mới được tạo ra nên không phải là phản ứng hóa học…”
(*) Quá trình tách muối (Salting out) hay còn gọi là quá trình tách protein bằng phương pháp kết tủa muối, là một phương pháp chiết tách protein khỏi dung dịch, trong đó muối được sử dụng để kết tủa và tách chất béo, protein hoặc axit nucleic. Trong quá trình này, protein sẽ kết tủa và lắng xuống dưới đáy dung dịch, sau đó có thể thu được bằng phương pháp lọc.
Ngoài cửa sổ, hiệu trưởng liên tục gật đầu, vì trường trung học số hai mà cứu lại một câu: “Học sinh trường chúng ta thực ra cũng không tệ lắm.”
Chủ nhiệm Ngụy: “...”
Ở trước mặt người thi được 743 điểm, hiệu trưởng ngài có biết tự hiểu lấy mình không vậy?
“Ừm.”
Tần Mặc phụ họa một câu, anh chú ý thấy bạn cùng bàn của Ôn Hạ đã đổi thành một bạn học nam, chính là nam sinh đã đứng trên sân khấu với cô.
Anh đưa mắt nhìn một hai lần mới yên tâm.
Hiệu trưởng sợ lại xuất hiện ra vấn đề giống như ở lớp (8) nên không dám dẫn Tần Mặc đi xem cảnh tượng dạy học của trường trung học số hai nữa.
Suy nghĩ một hồi, ông cũng không biết nên dẫn anh đi tham quan ở đâu nữa, trường trung học số hai đúng là có chút nhỏ.
“Bạn học Tần Mặc, để thầy dẫn em đến căn tin, căn tin của trường chúng ta cũng không tệ lắm.”
Chủ nhiệm Ngụy nhìn lên trời: “...”
Nếu phải so sánh căn tin của trường trung học số hai với của Gia Trung, khụ khụ... Ông không thể nào che lương tâm lại mà nói một câu không tệ được.
“Hiệu trưởng, em muốn nghe giảng hai tiết học, thầy Chu có nói em nên học tập một chút phương pháp học của trường trung học số hai để áp dụng vào thực tế.”
Tần Mặc nhìn cái đầu đen bóng của cô vợ nhà mình, trên mái tóc đã được buộc cao thành đuôi ngựa là một dây buộc tóc có đính ngôi sao màu đen.
Một thứ trông có vẻ không hề nổi bật nhưng lại có thể thay thế cho chiếc đồng hồ đắt tiền của anh.
Vừa nghe thấy lời này, hiệu trưởng vội vàng nói: “Được chứ, chủ nhiệm Ngụy mau sắp xếp cho bạn học Tần Mặc đi đến lớp (1) nghe giảng bài.”
Lớp (1) là lớp thực nghiệm môn khoa học tự nhiên của trường trung học số hai, cũng tương đương với lớp học bình thường của Gia Trung.
“Hiệu trưởng, không cần đâu, em học ở lớp này có được không? Hạ Hạ nhà em nói giáo viên trong lớp giảng bài rất hay.” Tần Mặc nói dối mà không hề đỏ mặt.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục cũng không có chú ý tới câu ‘Hạ Hạ nhà em’ trong lời anh nói, cho dù có chú ý thì cũng cảm thấy bình thường.
Anh em họ mà.
Cuối cùng, Tần Mặc ngồi vào chỗ trống ở hàng cuối cùng trong lớp (8), bên cạnh là một nam sinh.
Không biết hiệu trưởng lấy từ chỗ nào mà đưa cho anh một quyển sách giáo khoa hóa học còn mới tinh.
Sau tiết thứ tư, Ôn Hạ quay đầu nhìn xuống phía sau, Tần Mặc đang bị bạn học nữ ngồi ở bàn trước hỏi bài, gương mặt nữ sinh kia ửng đỏ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên mặt Tần Mặc.
Ôn Hạ vò giấy nháp trên bàn thành một cục, sau đó đứng dậy đi xuống cuối lớp vứt rác, lúc đi ngang qua anh, cô liếc mắt nhìn vài lần.
Tần Mặc nói: “Bình thường tôi hay trả lời như vầy, có khả năng bạn xem không hiểu đâu.”
Thiếu đi sự kiên nhẫn như khi đối xử với Ôn Hạ.
Anh vô tình bắt gặp ánh mắt “Bắt gian” của cô vợ nhà mình: “...”
“Hạ Hạ, lại đây.”
Ôn Hạ đi qua, Tần Mặc lại từ trong túi móc ra một viên chocolate đưa cho cô: “Số kẹo còn lại đều ở trong văn phòng của thầy Tào, đợi tới trưa rồi em hẵng qua lấy.”
Anh tạm dừng một lúc rồi nhìn về phía bạn cùng bàn tạm thời: “Bạn học, tiết học sau cậu có thể đổi chỗ ngồi được không?”
Lưu Vĩ gật đầu: “Có thể, chỉ cần nói một tiếng với thầy Tào thôi.”
Mới vừa nói xong, Tào Quân liền xuất hiện ở cửa, vừa lúc nghe thấy anh muốn đổi chỗ, cũng không nghĩ nhiều, ông chỉ đơn thuần cho rằng Tần Mặc không thân thuộc với những người khác: “Đổi đi.”
Dưới sự trợ giúp một lần nữa của Tào Quân, Ôn Hạ và Tần Mặc lại trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Tiết thứ năm vốn không phải là tiết hóa học, nhưng vẫn là giờ học của Tiết Văn Diễm, có lẽ là bởi vì Tần Mặc, nên lịch học mới bị thay đổi vào phút chót.
Ôn Hạ đang ghi chép bài thì đột nhiên có người nắm lấy tay trái của cô, cô quay đầu nhìn sang thì thấy nam sinh bên cạnh lại đang chuyên tâm nhìn lên bảng nghe giảng bài.
Cô chột dạ nhìn lướt qua phòng học, không có ai chú ý tới bọn họ, cô nắm trở lại tay anh, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi chép bài.
…
Chẳng mấy chốc đã tới 12 giờ.
Hiệu trưởng còn có việc phải làm, nên để cho chủ nhiệm Ngụy tiếp đãi Tần Mặc ăn cơm, chủ nhiệm Ngụy lại thấy Tần Mặc đang ở lớp (8), nên giao lại việc này cho Tào Quân.
Tào Quân cho là Tần Mặc sẽ không quen ăn chung với người xa lạ, nên ông để cho Ôn Hạ ăn chung với Tần Mặc, xài bao nhiêu tiền thì buổi chiều trường học sẽ chi trả.
Một cặp đôi yêu nhau ở cùng một chỗ ngay dưới mí mắt của mọi người, quang minh chính đại mà ăn cơm với nhau.
Bởi vì Tần Mặc không có hộp cơm, nên Ôn Hạ nói Liễu An An và Khương Nhan đi xếp hàng trước, cô đi đến quầy tiện lợi mua hộp cơm.
Tần Mặc đi cùng với cô, hai người đi bên cạnh nhau một trái một phải.
Trên đường có bóng cây râm mát, ánh nắng loang lổ khắp nơi, cái miệng nhỏ của Ôn Hạ nói chuyện líu lo, Tần Mặc mỉm cười nhìn cô, hơi khom người xuống để nghe cô nói chuyện.
Với vẻ ngoài đẹp trai của Tần Mặc, lúc đi ngang qua, các bạn học nữ đang ăn cơm cũng nhịn không được mà nhìn trộm phía bên này.
Căn tin nổi tiếng là vô đạo đức, bên ngoài mua một hộp cơm chỉ mất có 15 tệ, nhưng trong đây bán tận 25 tệ.
Ôn Hạ thấy trên thẻ ăn chỉ còn có 23 tệ, không đủ cho hai người ăn, nên đi đến chỗ nạp tiền thẻ ăn, hôm nay là thứ tư nên có rất ít người nạp tiền thẻ ăn, chờ một hai phút liền đến lượt bọn họ.
Ôn Hạ vừa định lấy tiền ra, Tần Mặc đã đưa mấy tờ tiền màu đỏ cho dì nạp tiền thẻ ăn: “Nạp 600.” Sau đó nhìn về phía Ôn Hạ, ý bảo cô đưa thẻ qua.
“Em có tiền.” Ôn Hạ lấy ra một xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ đưa cho anh xem.
“Dùng của chồng đi.”
Tần Mặc nhướng mày, lấy tiền trong tay cô qua, xếp từng tờ ngay ngắn, sau đó cất vào trong túi của cô.
Sau khi nạp tiền xong, Liễu An An đã xếp hàng đến bên cửa sổ, nhìn thấy hai người thì vội vàng vẫy tay: “Hạ Hạ, anh họ mau tới đây.”
Ôn Hạ nhanh chóng chen vào hàng, Tần Mặc ở phía sau nở nụ cười, sau đó đi tới: “Hạ Hạ, trả tiền cho các bạn luôn đi.”
Hai chữ Hạ Hạ được nói ra từ trong miệng “Anh họ” luôn có chút gì đó mờ ám, Liễu An An còn đang nghi ngờ cảm giác của chính mình thì ngửi thấy mùi sườn heo từ cửa sổ bay ra, cô ấy liền ném loại ý nghĩ này ra sau đầu.
“Cảm ơn anh họ.”
Tần Mặc đứng ở bên cửa sổ, chờ Ôn Hạ lấy cơm xong thì duỗi tay tiếp nhận hộp cơm trong tay Ôn Hạ, đi ở bên cạnh cô.
Khương Nhan chiếm được chỗ ngồi dành cho bốn người ở bên cạnh cửa sổ.
Liễu An An đặt phần sườn của Khương Nhan ở trước mặt cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Anh họ mời đấy.”
“Cảm ơn anh họ, cảm ơn Hạ Hạ.” Khương Nhan hài hước chớp chớp mắt.
“Không có gì, sau này làm phiền các em chăm sóc Hạ Hạ nhiều hơn.” Những lời này của Tần Mặc có chút giống như giọng điệu ủy thác của người nhà.
Nhưng bởi vì anh là anh họ nên Liễu An An và Khương Nhan đều không có nghĩ nhiều, rất vui vẻ gật đầu.
Hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, cùng với học sinh giỏi 743 điểm đang đứng ở bên ngoài.
Mấy học sinh vừa rồi còn có chút lười nhác liền xốc lại tinh thần ngồi thẳng lưng lên, các học sinh ngồi ở hàng cuối lớp, chống đỡ thân mình để che lại điện thoại di động đặt ở trong hộc bàn.
Trò chơi treo máy.
Tô Bột chống tay lên đầu, nhỏ giọng mắng “Mẹ nó” một tiếng: “Ông đây giết được năm thằng.”
Tần Mặc nhìn thấy cô vợ nhà mình phản ứng chậm chạp quay đầu lại, lúc này cô không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xanh biển, trên cổ áo có hai đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh thuần, khiến cho người khác có chút ngứa ngáy trong lòng.
Ôn Hạ bắt gặp ánh mắt của Tần Mặc, khẽ thè lưỡi, Tần Mặc cúi đầu hơi cong khóe môi.
Tiết Văn Diễm tuy rằng tức giận, nhưng cũng không muốn để cho học sinh Gia Trung nhìn thấy dáng vẻ này của bà, bà hít một hơi thật sâu rồi cầm sách giáo khoa lên.
Sau đó dịu dàng nói: “Kế tiếp, cô mời một bạn đứng lên trả lời câu hỏi thứ ba, vì sao lại chọn đáp án B, cô gọi ngẫu nhiên một bạn vậy, Hạ Sinh đi.”
“Đừng căng thẳng, trả lời sai cũng không sao.”
Ôn Hạ: “...”
Câu này lúc nãy đã giảng qua rồi.
Gọi ngẫu nhiên nhưng cũng quá là “Ngẫu nhiên” đi.
Bên cạnh, Hạ Sinh đẩy mắt kính lên, cầm lấy sách giáo khoa nói: “Khi thêm dung dịch amoni sunfat có nồng độ bão vào dung dịch protein, sẽ xảy ra quá trình tách muối*, protein được tách ra không thay đổi tính chất, nghĩa là không có chất mới được tạo ra nên không phải là phản ứng hóa học…”
(*) Quá trình tách muối (Salting out) hay còn gọi là quá trình tách protein bằng phương pháp kết tủa muối, là một phương pháp chiết tách protein khỏi dung dịch, trong đó muối được sử dụng để kết tủa và tách chất béo, protein hoặc axit nucleic. Trong quá trình này, protein sẽ kết tủa và lắng xuống dưới đáy dung dịch, sau đó có thể thu được bằng phương pháp lọc.
Ngoài cửa sổ, hiệu trưởng liên tục gật đầu, vì trường trung học số hai mà cứu lại một câu: “Học sinh trường chúng ta thực ra cũng không tệ lắm.”
Chủ nhiệm Ngụy: “...”
Ở trước mặt người thi được 743 điểm, hiệu trưởng ngài có biết tự hiểu lấy mình không vậy?
“Ừm.”
Tần Mặc phụ họa một câu, anh chú ý thấy bạn cùng bàn của Ôn Hạ đã đổi thành một bạn học nam, chính là nam sinh đã đứng trên sân khấu với cô.
Anh đưa mắt nhìn một hai lần mới yên tâm.
Hiệu trưởng sợ lại xuất hiện ra vấn đề giống như ở lớp (8) nên không dám dẫn Tần Mặc đi xem cảnh tượng dạy học của trường trung học số hai nữa.
Suy nghĩ một hồi, ông cũng không biết nên dẫn anh đi tham quan ở đâu nữa, trường trung học số hai đúng là có chút nhỏ.
“Bạn học Tần Mặc, để thầy dẫn em đến căn tin, căn tin của trường chúng ta cũng không tệ lắm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm Ngụy nhìn lên trời: “...”
Nếu phải so sánh căn tin của trường trung học số hai với của Gia Trung, khụ khụ... Ông không thể nào che lương tâm lại mà nói một câu không tệ được.
“Hiệu trưởng, em muốn nghe giảng hai tiết học, thầy Chu có nói em nên học tập một chút phương pháp học của trường trung học số hai để áp dụng vào thực tế.”
Tần Mặc nhìn cái đầu đen bóng của cô vợ nhà mình, trên mái tóc đã được buộc cao thành đuôi ngựa là một dây buộc tóc có đính ngôi sao màu đen.
Một thứ trông có vẻ không hề nổi bật nhưng lại có thể thay thế cho chiếc đồng hồ đắt tiền của anh.
Vừa nghe thấy lời này, hiệu trưởng vội vàng nói: “Được chứ, chủ nhiệm Ngụy mau sắp xếp cho bạn học Tần Mặc đi đến lớp (1) nghe giảng bài.”
Lớp (1) là lớp thực nghiệm môn khoa học tự nhiên của trường trung học số hai, cũng tương đương với lớp học bình thường của Gia Trung.
“Hiệu trưởng, không cần đâu, em học ở lớp này có được không? Hạ Hạ nhà em nói giáo viên trong lớp giảng bài rất hay.” Tần Mặc nói dối mà không hề đỏ mặt.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm giáo dục cũng không có chú ý tới câu ‘Hạ Hạ nhà em’ trong lời anh nói, cho dù có chú ý thì cũng cảm thấy bình thường.
Anh em họ mà.
Cuối cùng, Tần Mặc ngồi vào chỗ trống ở hàng cuối cùng trong lớp (8), bên cạnh là một nam sinh.
Không biết hiệu trưởng lấy từ chỗ nào mà đưa cho anh một quyển sách giáo khoa hóa học còn mới tinh.
Sau tiết thứ tư, Ôn Hạ quay đầu nhìn xuống phía sau, Tần Mặc đang bị bạn học nữ ngồi ở bàn trước hỏi bài, gương mặt nữ sinh kia ửng đỏ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên mặt Tần Mặc.
Ôn Hạ vò giấy nháp trên bàn thành một cục, sau đó đứng dậy đi xuống cuối lớp vứt rác, lúc đi ngang qua anh, cô liếc mắt nhìn vài lần.
Tần Mặc nói: “Bình thường tôi hay trả lời như vầy, có khả năng bạn xem không hiểu đâu.”
Thiếu đi sự kiên nhẫn như khi đối xử với Ôn Hạ.
Anh vô tình bắt gặp ánh mắt “Bắt gian” của cô vợ nhà mình: “...”
“Hạ Hạ, lại đây.”
Ôn Hạ đi qua, Tần Mặc lại từ trong túi móc ra một viên chocolate đưa cho cô: “Số kẹo còn lại đều ở trong văn phòng của thầy Tào, đợi tới trưa rồi em hẵng qua lấy.”
Anh tạm dừng một lúc rồi nhìn về phía bạn cùng bàn tạm thời: “Bạn học, tiết học sau cậu có thể đổi chỗ ngồi được không?”
Lưu Vĩ gật đầu: “Có thể, chỉ cần nói một tiếng với thầy Tào thôi.”
Mới vừa nói xong, Tào Quân liền xuất hiện ở cửa, vừa lúc nghe thấy anh muốn đổi chỗ, cũng không nghĩ nhiều, ông chỉ đơn thuần cho rằng Tần Mặc không thân thuộc với những người khác: “Đổi đi.”
Dưới sự trợ giúp một lần nữa của Tào Quân, Ôn Hạ và Tần Mặc lại trở thành bạn ngồi cùng bàn.
Tiết thứ năm vốn không phải là tiết hóa học, nhưng vẫn là giờ học của Tiết Văn Diễm, có lẽ là bởi vì Tần Mặc, nên lịch học mới bị thay đổi vào phút chót.
Ôn Hạ đang ghi chép bài thì đột nhiên có người nắm lấy tay trái của cô, cô quay đầu nhìn sang thì thấy nam sinh bên cạnh lại đang chuyên tâm nhìn lên bảng nghe giảng bài.
Cô chột dạ nhìn lướt qua phòng học, không có ai chú ý tới bọn họ, cô nắm trở lại tay anh, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi chép bài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Chẳng mấy chốc đã tới 12 giờ.
Hiệu trưởng còn có việc phải làm, nên để cho chủ nhiệm Ngụy tiếp đãi Tần Mặc ăn cơm, chủ nhiệm Ngụy lại thấy Tần Mặc đang ở lớp (8), nên giao lại việc này cho Tào Quân.
Tào Quân cho là Tần Mặc sẽ không quen ăn chung với người xa lạ, nên ông để cho Ôn Hạ ăn chung với Tần Mặc, xài bao nhiêu tiền thì buổi chiều trường học sẽ chi trả.
Một cặp đôi yêu nhau ở cùng một chỗ ngay dưới mí mắt của mọi người, quang minh chính đại mà ăn cơm với nhau.
Bởi vì Tần Mặc không có hộp cơm, nên Ôn Hạ nói Liễu An An và Khương Nhan đi xếp hàng trước, cô đi đến quầy tiện lợi mua hộp cơm.
Tần Mặc đi cùng với cô, hai người đi bên cạnh nhau một trái một phải.
Trên đường có bóng cây râm mát, ánh nắng loang lổ khắp nơi, cái miệng nhỏ của Ôn Hạ nói chuyện líu lo, Tần Mặc mỉm cười nhìn cô, hơi khom người xuống để nghe cô nói chuyện.
Với vẻ ngoài đẹp trai của Tần Mặc, lúc đi ngang qua, các bạn học nữ đang ăn cơm cũng nhịn không được mà nhìn trộm phía bên này.
Căn tin nổi tiếng là vô đạo đức, bên ngoài mua một hộp cơm chỉ mất có 15 tệ, nhưng trong đây bán tận 25 tệ.
Ôn Hạ thấy trên thẻ ăn chỉ còn có 23 tệ, không đủ cho hai người ăn, nên đi đến chỗ nạp tiền thẻ ăn, hôm nay là thứ tư nên có rất ít người nạp tiền thẻ ăn, chờ một hai phút liền đến lượt bọn họ.
Ôn Hạ vừa định lấy tiền ra, Tần Mặc đã đưa mấy tờ tiền màu đỏ cho dì nạp tiền thẻ ăn: “Nạp 600.” Sau đó nhìn về phía Ôn Hạ, ý bảo cô đưa thẻ qua.
“Em có tiền.” Ôn Hạ lấy ra một xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ đưa cho anh xem.
“Dùng của chồng đi.”
Tần Mặc nhướng mày, lấy tiền trong tay cô qua, xếp từng tờ ngay ngắn, sau đó cất vào trong túi của cô.
Sau khi nạp tiền xong, Liễu An An đã xếp hàng đến bên cửa sổ, nhìn thấy hai người thì vội vàng vẫy tay: “Hạ Hạ, anh họ mau tới đây.”
Ôn Hạ nhanh chóng chen vào hàng, Tần Mặc ở phía sau nở nụ cười, sau đó đi tới: “Hạ Hạ, trả tiền cho các bạn luôn đi.”
Hai chữ Hạ Hạ được nói ra từ trong miệng “Anh họ” luôn có chút gì đó mờ ám, Liễu An An còn đang nghi ngờ cảm giác của chính mình thì ngửi thấy mùi sườn heo từ cửa sổ bay ra, cô ấy liền ném loại ý nghĩ này ra sau đầu.
“Cảm ơn anh họ.”
Tần Mặc đứng ở bên cửa sổ, chờ Ôn Hạ lấy cơm xong thì duỗi tay tiếp nhận hộp cơm trong tay Ôn Hạ, đi ở bên cạnh cô.
Khương Nhan chiếm được chỗ ngồi dành cho bốn người ở bên cạnh cửa sổ.
Liễu An An đặt phần sườn của Khương Nhan ở trước mặt cô ấy, cười tủm tỉm nói: “Anh họ mời đấy.”
“Cảm ơn anh họ, cảm ơn Hạ Hạ.” Khương Nhan hài hước chớp chớp mắt.
“Không có gì, sau này làm phiền các em chăm sóc Hạ Hạ nhiều hơn.” Những lời này của Tần Mặc có chút giống như giọng điệu ủy thác của người nhà.
Nhưng bởi vì anh là anh họ nên Liễu An An và Khương Nhan đều không có nghĩ nhiều, rất vui vẻ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro