Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Chương 37

2024-09-16 10:05:18

Ngay sau đó, Liễu An An và Khương Nhan liền không thể giữ được bình tĩnh nữa, anh họ học giỏi gắp một ít hành lá xắt nhỏ trên mặt sườn heo giúp cho Hạ Hạ, số hành lá này đều rơi vào trong chén của anh.

Cái này cũng quá có “sức mạnh của một người bạn trai” đi à nha.

Khương Nhan nhịn không được nhỏ giọng nói nhỏ với Liễu An An: “Sao mình lại có thể nhìn ra giữa Hạ Hạ và anh họ có gian tình vậy chứ, tam quan* của mình khẳng định xuất hiện vấn đề rồi.”

(*) ba quan điểm cơ bản về cuộc sống, bao gồm quan điểm về giá trị, đạo đức và lý tưởng của con người, thường được sử dụng để đánh giá tư cách, phẩm chất và điều kiện của một người trong mắt người khác.

“Cũng bình thường thôi, tam quan đều dựa vào gương mặt mà đánh giá, cậu thử đổi mặt của anh họ thành mặt của Nhạc Cường đi, xem còn có cảm giác như vậy nữa hay không?” Liễu An An liếm cái muỗng, chớp chớp mắt.

Khương Nhan rùng mình, nghĩ đến Nhạc Cường liền cảm thấy mắc ói, cô ấy vội vàng lắc đầu.

Làm gì còn cảm giác nào nữa, nói không chừng còn không kịp để nôn ra hết.

Hai người tự cho là giọng nói của mình đã rất nhỏ, nhưng Ôn Hạ và Tần Mặc lại nghe không sót một chữ nào.

Ôn Hạ: “...”

Tần Mặc nhướng mày, rất vừa lòng với ảo giác của Khương Nhan.

...

Khương Nhan xách theo một túi đồ ăn vặt lớn từ trong căn tin đi ra, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

Cô nhịn không được kéo Ôn Hạ sang một bên hỏi: “Hạ Hạ, có phải nhà anh họ là nhà giàu mới nổi đúng không?”

Ôn Hạ: “...”

“Không phải, là máy ATM.”

Trước giờ cô chưa từng nghe qua Tần Mặc nói thiếu tiền bao giờ, sở dĩ anh làm luật sư nhận vụ kiện chủ yếu là làm theo ý muốn của mình.

Khương Nhan: “...”

Liễu An An: “...”

Liễu An An đột nhiên nói một câu: “Hạ Hạ, cậu còn cái máy ATM nào chất lượng giống như anh họ nữa hay không, nếu còn thì cho mình một cái đi, mình không muốn phấn đấu nữa.”

Ôn Hạ không nhịn được cười, duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Cô gái à, nằm mơ đi”

Loại máy ATM có chất lượng tốt như này, kiếp trước cô cũng nhìn thấy một cái.

...

Tần Mặc đưa các cô về phòng học xong thì phải trở về Gia Trung, anh ngồi trên xe đưa đón riêng của trường trung học số hai, từ chối không cho đám người của hiệu trưởng đến tiễn.

Ôn Hạ không nỡ nên cô đưa anh đi ra cổng trường lên xe ngồi.

“Bạn học à, con đợi chút nha, chú bụng đau quá, phải đi vệ sinh một lát.”

Chú tài xế rút một xấp giấy ở trong xe ra rồi chạy vào trong trường học.

Xe dừng lại bên cạnh cổng trường, hai người đứng ở góc khuất phía bên kia tường, hơn nữa lúc này học sinh đều đang ngủ trưa ở trong lớp nên cũng không có nhiều người.

Chỉ có hai người nên Tần Mặc cũng không khách khí mà ôm lấy eo Ôn Hạ, đặt cô ở trên cửa xe, cúi đầu hôn một cái lên môi cô: “Vợ.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng mà hôn môi ở cổng trường thì lại là lần đầu tiên, Ôn Hạ có chút khẩn trương nhìn xung quanh rồi đẩy vai anh ra: “Tần Mặc, mau buông em ra.”

“Gọi chồng.” Tần Mạch không hài lòng với cách gọi của cô, anh hơi cúi người xuống, vươn tay nâng khuôn mặt ửng hồng giống như một quả đào mê người của cô lên.

Có một khoảnh khắc, anh thực sự muốn cởi bỏ bộ đồng phục ra để ‘làm’ cô

Ôn Hạ buộc phải ngẩng đầu lên, cô theo bản năng túm lấy chiếc áo đồng phục của anh: “Chồng.”

Cảm giác tê tê dại dại quét qua trong ngực, Tần Mặc khẽ mắng một tiếng: “Chết tiệt”, anh ôm cô chặt hơn, rồi lại cúi đầu hôn xuống.

Mấy phút đồng hồ sau, nghe tiếng bước chân hối hả, Tần Mặc bật người dậy, cài lại nút áo hơi bị lỏng của Ôn Hạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt Ôn Hạ lúc này đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

“Thật ngại quá, chú bị tiêu chảy nên tốn thời gian hơi lâu.”

Chú tài xế thấy đầu của nữ sinh như thể muốn chôn vào trong cổ vậy, cho nên mới hỏi: “Bạn học bị sao vậy, khó chịu à?”

“Không… sao đâu ạ, cháu đi trước đây.” Ôn Hạ không dám ngẩng đầu lên, cô rất sợ người khác nhìn thấy sự khác thường của cô.

Tần Mặc kéo cô lại, thấy cô trừng mắt liếc mình thì khẽ cười một tiếng, vội vàng lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra rồi bỏ vào trong túi cô: “Mật mã là sinh nhật của em, ở trường học nhất định phải ngoan đấy, muốn ăn gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm.”

“Em không lấy đâu.” Ôn Hạ lấy thẻ ra, định trả lại cho anh.

Tần Mặc đè tay cô lại, nói thầm bên tai cô: “Nếu vợ không nhận thì anh sẽ hôn em đó.”

Ôn Hạ lúng túng cầm lấy thẻ, rồi vội vàng chạy đi.

...

Đến Gia Trung, bây giờ đã là 1 giờ 12 phút rồi, còn tám phút nữa là vào học.

Sau giờ nghỉ trưa, những nơi như hàng lang đều rất yên tĩnh, bởi vì phần lớn học sinh vẫn còn đang ngủ.

Phòng học của lớp chọn nằm ở ngay bên cạnh văn phòng giáo viên khối 11.

Tần Mặc vừa mới chuẩn bị bước vào phòng học, đúng lúc gặp được Chu Cương từ trong văn phòng đi ra đang chuẩn bị đánh thức những học sinh còn đang ngủ.

“Tần Mặc, trở về rồi à?”

Tần Mặc dừng bước: “Dạ.”

“Em ở ngoài hành lang đợi thầy một chút, thầy có việc muốn nói chuyện với em.” Chu Cương đứng ở cửa phòng học, gõ vào cánh cửa màu xanh lá: “Các em mau ngồi dậy cho tỉnh táo chút đi.”

Sau khi thấy tất cả học sinh đều đã ngẩng đầu lên, ông mới xoay người lại nói chuyện với Tần Mặc.

Chu Cương đưa mắt nhìn Tần Mặc, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng quanh co một vòng lại hỏi một câu: “Tần Mặc, em đi diễn thuyết ở trường trung học số hai có cảm giác thế nào?”

“Cũng được ạ.”

Tần Mặt biết ông muốn hỏi điều gì, cũng đợi cho ông hỏi, anh nghiêm túc nói: “Thầy Chu, em đang yêu đương nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học tập.”

Kiếp trước, vợ anh vẫn luôn canh cánh ở trong lòng việc cô ấy là người theo đuổi anh, sau khi hai người sống chung với nhanh, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau bởi vì một ít việc nhỏ.

Cô vẫn luôn nói đi nói lại có một câu, ‘Tần Mặc, anh chính là ỷ vào việc em thích anh trước nên mới đối xử với em như vậy.’

Mỗi lần như vậy, anh ta đều sẽ chủ động nhượng bộ.

Nhưng mà bất kể là anh trả lời hay là im lặng, thì vợ anh vẫn không hài lòng.

Sau đó, anh trở nên thông minh hơn, giải quyết mọi chuyện ở trên giường.

Bây giờ đến lượt anh chủ động, xem cô vợ nhà mình còn có thể nói gì nữa.

Chu Cương: “...”

Học sinh mà ông vẫn luôn tự hào đi đến trường trung học số hai có một chuyến, vậy mà đã yêu sớm rồi?

“Được rồi, hôm nào hôm nào dẫn cô bé đó…” đến cho thầy nhìn một chút.

Không đúng!

Ông nhanh chóng thay đổi giọng điệu, thể hiện mình là một giáo viên nghiêm khắc: “Khụ khụ, Tần Mặc em phải cố gắng học tập, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.”

“Thầy Chu, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập.”

Tần Mặc vô cùng chắc chắn, một giây sau, anh nở một nụ cười: “Thầy Chu, đợi sau khi tốt nghiệp xong, em sẽ dẫn cô ấy tới thăm thầy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cương: “...”

Ông “Khụ” một tiếng, cảm thấy không thể nói chuyện tiếp được nữa, xua tay nói: “Đi vào lớp học đi, chuyện gặp mặt đợi tốt nghiệp rồi nói.”

Nhìn Tần Mặc tiến vào phòng học, ông mới kịp phản ứng lại, cái gì mà chuyện gặp mặt đợi tốt nghiệp rồi nói chứ, ông phải hung hăng nói không được yêu sớm mới đúng chứ.

Suy nghĩ một chút, ông quyết định gọi điện thoại cho phụ huynh Tần Mặc, sau khi điện thoại được kết nối, ông ân cần nói: “Alo, là ba Tần Mặc sao? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tần Mặc, Chu Cương.”

Ở đầu bên kia điện thoại Tần An Đức nghe thấy những lời này thì đưa tay ra dấu cho những người khác im lặng: “Dạ, chào thầy Chu, có chuyện gì sao thầy?”

“Là như này, đứa nhỏ Tần Mặc này học tập này kia đều rất tốt, nhưng mà gần đây có khả năng là đang yêu sớm.” Chu Cương sợ Tần An Đức tức giận nên khen Tần Mặc trước, sau đó mới nói đến chuyện yêu sớm.

Nhưng mà Tần An Đức không có tức giận “Thầy Chu, tôi đã thấy cô bé kia rồi, rất ngoan ngoãn.”

Chu Cương: “???”

Đầu ông có hơi rối rắm.

“Ba Tần Mặc à, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.”

Tần An Đức hỏi: “Thành tích của Tần Mặc đi xuống à?”

“Không có, còn cao hơn so với trước kia một chút.” Chu Cương vội vàng giải thích.

“Vậy thì thầy Chu cứ yên tâm, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.”

Lời mà người đàn ông trung niên đầu dây bên kia nói khiến cho Chu Cương bị nghẹn họng.

...

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô phải mặc một cái áo khoác thật dày.

Cửa ra vào và cửa sổ của lớp học đều đóng chặt, nhưng vẫn lạnh đến mức khiến người ta tê cóng tay chân.

Ôn Hạ hà hơi nóng vào trong lòng bàn tay, sau đó bắt đầu làm bài kiểm tra tiếng Anh, làm bài trong hai tiếng vào những ngày mùa đông chút khó khăn.

Chờ cho Triệu Tĩnh thu bài kiểm tra xong, bọn học sinh bên dưới đều nhỏ giọng hô câu ‘lạnh quá’, bà ấy nói: “Nếu lạnh thì đứng lên vận động chút đi, đừng nói chuyện to quá, bây giờ còn chưa có tan học đâu.”

Sau đó, bà ấy ngồi ở trên bục giảng, cầm bút đỏ sửa bài kiểm tra của học sinh, bài đầu tiên sửa chính là của Ôn Hạ, ba bốn phút sau mới chấm điểm xong, 138 điểm.

Lần kiểm tra trước cô chỉ được có 100 điểm, hiện tại đã tiến bộ hơn ba mươi điểm, Triệu Tĩnh có chút vui mừng nhìn Ôn Hạ đang cúi đầu làm bài tập.

Sau khi tan học, bà ấy cầm bài kiểm tra trở lại văn phòng, thấy Tào Quân đi vào, bà ấy liền khen: “Thầy Tào, Ôn Hạ đã tiến bộ rất nhiều, bài kiểm tra tiếng Anh lần này con bé được 138 điểm.”

Sau khi nghe xong,Tào Quân cũng lên tiếng khen ngợi: “Đứa nhỏ Ôn Hạ hình như đã thông suốt, lần này họp phụ huynh tôi sẽ đặc biệt khen ngợi con bé.”

Ôn Hạ không chỉ tiến bộ ở môn tiếng Anh, mà các môn khác cũng đều tiến bộ, giáo viên bộ môn cộng lại các bài kiểm tra lần này của cô, được gần 550 điểm.

Tình hình thực tế còn phải xem kết quả thi giữa kỳ mới biết được.

Không lâu sau đó, giáo viên dạy toán Lưu Chí Vĩ đi từ bên ngoài vào, giọng nói không nén được vui mừng: “Thành tích thi Olympic Toán toàn quốc vừa được công bố, bạn học Tần Mặc đứng vị trí thứ nhất, tiền thưởng là một mười ngàn tệ, nghe nói Gia Trung cũng khen thưởng thêm năm ngàn tệ.”

Tào Quân nhịn không được “Tấm tắc” hai tiếng: “Nếu như tôi mà có được một học sinh như vậy, nói không chừng đang ngủ còn phải bật cười mà tỉnh giấc.”

Nói xong, ông lại nói: “Ôn Hạ cũng không tệ lắm.”

...

Lúc Ôn Đức nhận được điện thoại của Tào Quân, ông đang chỉ đạo công nhân làm việc, máy móc xung quanh phát ra âm thanh “Ầm ầm”.

Ông nhanh chóng đi đến nơi yên tĩnh hơn: “Thầy Tào.”

“Ba của Ôn Hạ, chào anh, trường học muốn tổ chức một buổi họp phụ huynh toàn trường để biết được tình hình của học sinh, nhằm định hướng dạy học tốt hơn.”

“Buổi họp bắt đầu vào lúc 1 giờ chiều thứ Sáu này, anh có thời gian không?”

“Có.” Ôn Đức đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Số ký tự: 0