Chương 39
2024-09-16 10:05:18
Nhận được sự khích lệ của ông, Ôn Hạ cười đến híp cả mắt, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, chờ mong hỏi: “Ba ơi, thầy khen con thì ba có khen thưởng cho con cái gì không ạ?”
Ôn Đức đưa mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía trước, cũng không hỏi cô nghĩ muốn cái gì: “Có.”
Ôn Hạ nhìn chằm chằm ông, thấy khóe môi ông hơi cong lên, cô cười hì hì: “Con không cần khen thưởng, con chỉ cần ba thôi.”
Xe đột nhiên bị lệch tay lái một chút, Ôn Đức vội vàng ổn định tay lái, bởi vì quán tính, cơ thể Ôn Hạ hơi lảo đảo sang bên cạnh.
Ôn Đức vươn một bàn tay ra đỡ lấy cô: “Thắt dây an toàn cho chặt vào.”
Lúc sau, Ôn Hạ nghiêm chỉnh thắt lại dây an toàn thêm lần nữa, cũng không nói gì nữa vì sợ làm cho Ôn Đức phân tâm.
Xe đi ngang qua khu chung cư Đức An, đi về phía trung tâm huyện, dừng xe ở trong gara của trung tâm thương mại.
Ôn Hạ nghi hoặc hỏi: “Ba ơi, mình đi đâu vậy?”
“Mua đồ.” Ôn Đức không nói nhiều.
Hai người lên lầu một bằng thang máy, sau đó đi đến khu vực bán thiết bị điện tử, Ôn Đức dẫn cô đi đến gian hàng bán máy tính.
“Hãng máy tính này cũng không tệ lắm, con lựa chọn màu mà mình thích đi.”
Năm lớp 10, Ôn Hạ có nói qua muốn mua máy tính, lúc ấy ông sợ cô sẽ trễ nải việc học tập nên vẫn luôn không có đồng ý.
Ôn Hạ nhìn lướt qua giá cả đắt đỏ, lắc đầu nói: “Ba, con không muốn mua máy tính.”
Khi đó, cô muốn mua máy tính là bởi vì muốn call video với Lưu Yến đang ở nước ngoài, nhưng hiện tại cô không còn có suy nghĩ đó nữa, nên đương nhiên cũng không muốn mua máy tính.
Ôn Đức cho rằng cô là ngại đắt, ông mím môi nói: “Có tiền.”
Ôn Hạ nhịn không được cười, thân thiết ôm lấy cánh tay ông: “Con biết ba có tiền, nhưng mà bây giờ có mua con cũng chả dùng đến, từ thứ hai đến thứ sáu con đều ở trường học, cuối tuần thì ở lớp học thêm, cũng không có bao nhiêu thời gian đụng vào máy tính.”
“Ba, đợi đến khi con thi đậu được một trường đại học tốt, lúc ấy ba lại mua cho con, wow, có mùi gì thơm quá, ba ơi chúng ta đi ăn lẩu đi.” Cô lôi kéo Ôn Đức đi đến lầu 3 của trung tâm thương mại để ăn lẩu.
Hiện tại là buổi chiều 2 giờ 48 phút, tiệm lẩu chỉ có hai bàn là có người đang ăn, Ôn Hạ và Ôn Đức tìm một chỗ bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Ôn Hạ không ngần ngại gọi vài món mà mình thích ăn, cuối cùng cũng gọi thêm món mà Ôn Đức thích ăn: “Anh trai ơi, cho một nồi lẩu uyên ương, ở đây có món canh nóng nào hay không? Dạ dày của ba em không được tốt lắm, cần phải làm ấm dạ dày ạ.”
Bị cô nhìn, nhân viên phục vụ hơi ngượng ngùng: “Có, tôi lập tức mang đến ngay đây.”
Rất nhanh sau đó, anh ta bưng một chén canh đậu hũ đến, Ôn Hạ nhận lấy rồi đẩy cho Ôn Đức: “Ba, uống trước đi.”
“Ừ.” Ôn Đức bưng lên uống một hớp lớn, hương vị canh nhạt nhẽo nhưng lại ngọt đến tận đáy lòng ông.
Khi về đến nhà đã là sáu giờ, Ôn Hạ nằm liệt ở trên sô pha vài phút, sau đó mới vào phòng ngủ làm bài tập.
Ôn Đức đứng ở ngoài cửa nhìn một hồi, mới xoay người trở lại phòng ngủ, mở máy tính lên làm việc, ông nhấp chuột một cái sau đó dừng lại, lấy một quyển sổ da từ trong ngăn kéo ra.
Ngày 18 tháng 11
Hạ Hạ gọi món mà tôi thích ăn nhất.
Hoá ra Hạ Hạ nhớ rõ tôi thích ăn món gì.
...
Ngày hôm sau, 8 giờ rưỡi, Tần Mặc mang theo sữa đậu nành và bánh bao chờ ở cổng khu chung cư.
Tình cờ gặp phải Ôn Đức đang trên đường đi đến nhà xưởng làm việc, hai người nhìn thoáng qua nhau.
Tần Mặc nghiêng người, sau đó đứng thẳng lưng lên, vốn dĩ ban đầu anh định kêu chú Ôn, nhưng đối diện với gương mặt nghiêm túc kia của Ôn Đức, anh lại thốt lên: “Ba.”
Ôn Đức nhìn anh với vẻ mặt vô cảm, sau đó đổi tay cầm cặp đựng công văn sang tay kia: “Gọi ba sớm quá rồi.”
Tần Mặc: “...”
Anh nghiêm chỉnh gọi một tiếng: “Chú Ôn.”
Lúc Ôn Hạ đi tới, đúng lúc nghe được câu ‘gọi ba sớm quá rồi’ của Ôn Đức.
“...”
Cô liếc mắt nhìn về phía Tần Mặc, thằng nhãi này khẳng định là cố ý.
Vẻ mặt của Tần Mặc trông rất vô tội, anh thật sự không có cố ý mà.
Ôn Đức nhìn không được hai người cứ mắt đi mày lại với nhau, ông trầm giọng nói: “Còn không mau đi học thêm, sắp 9 giờ rồi.”
Tần Mặc và Ôn Hạ vội vàng đi học ngay, chờ đến khi ra khỏi tầm mắt của Ôn Đức, Ôn Hạ mới vỗ mạnh lên vai Tần Mặc một cái: “Chồng à, anh thực sự rất càn rỡ, đến cả ba mà anh cũng dám chọc.”
Tần Mặc: “...”
Anh không dám chọc Ôn Đức.
Lúc trước anh kéo Ôn Hạ đi đăng ký kết hôn, xong việc mới nói cho Ôn Đức biết, thế là hơn nửa năm Ôn Đức cũng chưa cho anh được một sắc mặt tốt.
Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Vợ ơi, em cứu anh đi mà.” Nói xong, anh đưa sữa đậu nành và bánh bao cho cô.
Ôn Hạ hút một ngụm sữa đậu nành, sau đó liếc mắt nhìn anh: “Có thù lao gì hay không?”
“Có.”
Không đợi cho cô hỏi là cái gì, Tần Mặc lại nhướng mày nói tiếp: “Nể tình chúng ta là người quen, anh làm ấm giường cho em thêm hai mươi năm, vậy là thành một trăm năm có được không?”
Cũng may Ôn Hạ đã nuốt hết sữa đậu nành, nếu không thì đã phun lên người anh rồi: “Khụ...”
“Tần Mặc, mặt anh dày thật đấy.”
“Cũng tạm, vẫn còn mỏng hơn so với cô vợ học giỏi siêu cấp vô địch vũ trụ của anh.” Tần Mặc vươn tay trái, dùng ngón cái và ngón trỏ làm ký hiệu so sánh.
...
Lúc đến lớp học thêm, bọn họ tới sớm hơn giờ học mười phút.
Hai người như thường ngồi ở phía sau, một cô gái mặc áo màu hồng nhạt đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ửng hồng, còn khá là xinh đẹp.
“Tần Mặc, cậu có thể giải thích câu này giúp tôi được hay không?”
Vừa nhìn đã biết cô gái này có tình cảm với anh.
Tần Mặc nhíu mày, nhìn lướt qua bài thi tiếng Anh, sau đó nhìn về phía Ôn Hạ ở bên cạnh không hề có một chút cảm giác nguy cơ nào: “Hỏi bạn gái tôi đi, bạn gái tôi giỏi lắm đấy.”
Ôn Hạ: “...”
Học sinh giỏi Tần, xin anh khiêm tốn một chút.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Có cần tôi giảng cho cậu không?”
Nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ cúi đầu: “Không không, không cần, tôi biết cách làm rồi.”
Sau khi nghe thấy những lời này, nam sinh cũng đang học thêm ngồi ở hàng phía trước quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, rồi lại nhìn Tần Mặc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Ôn Hạ cảm thấy không thể hiểu được, cho dù cô và Tần Mặc có đang yêu đương, thì cũng không nên nhìn bọn họ với ánh mắt khó tin như thế này chứ.
Cô không xứng với Tần Mặc sao?
Cô cảm thấy không vui nên muốn nói chuyện với Tần Mặc: “Chồng à, anh có cảm thấy cậu ta có hơi lạ hay không?” Cô hếch cằm về phía nam sinh kia.
Dáng vẻ này khiến trong lòng Tần Mặc ngứa ngáy, anh đưa tay lên nhéo cằm cô, sau đó cúi đầu thật nhanh, hôn cô một cái.
“Cậu ta là con trai giáo viên chủ nhiệm của anh.”
“Hả?” Ôn Hạ tưởng như mình đang nghe lầm.
Tần Mặc cười khẽ, lặp lại lần nữa: “Cậu ta là con trai của giáo viên chủ nhiệm, cũng là bạn học cùng lớp của anh.”
Ôn Hạ: “...” Cô nhìn anh với ánh mắt 'anh giỏi đấy'.
Học sinh khác yêu sớm, chỉ ước gì giấu cho không ai biết được, còn thằng nhãi này chỉ thiếu điều cầm loa hét to cho mọi người đều biết.
Buổi sáng có bốn tiết toán, trong đó có ba tiết là làm bài thi toán, Tần Mặc chỉ mất một tiết đã làm xong toàn bộ bài thi.
Sau khi nhìn cô vợ nhà mình làm bài thi được một lúc, anh lấy một đề thi thử có độ khó rất cao từ trong cặp ra làm.
Giáo viên dạy toán của lớp học thêm - Dương Trung Vĩ đứng ở phía sau anh nhìn một hồi nhưng cũng không nói gì.
Lúc làm xong, đã là tiết thứ ba, Tần Mặc đặt bút xuống, nhìn về phía Ôn Hạ, cô vẫn còn đang làm câu cuối cùng trong bài thi.
Từ bước thứ hai trở đi đều làm sai, thấy cô rối rắm được vài phút, anh duỗi tay chỉ nhẹ vào bài thi của cô, nhẹ giọng nói: “Đọc kỹ lại đề bài, hướng làm bài đúng rồi.”
Sau khi rối rắm hơn nửa ngày, Ôn Hạ cắn đầu bút nói: “Chồng ơi, em không biết làm.”
“Không sao cả, chồng em biết.”
Tần Mặc nhướng mày, anh cầm lấy bút lên, giải thích tỉ mỉ cho cô: “Dựa vào điều kiện đã cho ta có...”
Ôn Đức đưa mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhìn về phía trước, cũng không hỏi cô nghĩ muốn cái gì: “Có.”
Ôn Hạ nhìn chằm chằm ông, thấy khóe môi ông hơi cong lên, cô cười hì hì: “Con không cần khen thưởng, con chỉ cần ba thôi.”
Xe đột nhiên bị lệch tay lái một chút, Ôn Đức vội vàng ổn định tay lái, bởi vì quán tính, cơ thể Ôn Hạ hơi lảo đảo sang bên cạnh.
Ôn Đức vươn một bàn tay ra đỡ lấy cô: “Thắt dây an toàn cho chặt vào.”
Lúc sau, Ôn Hạ nghiêm chỉnh thắt lại dây an toàn thêm lần nữa, cũng không nói gì nữa vì sợ làm cho Ôn Đức phân tâm.
Xe đi ngang qua khu chung cư Đức An, đi về phía trung tâm huyện, dừng xe ở trong gara của trung tâm thương mại.
Ôn Hạ nghi hoặc hỏi: “Ba ơi, mình đi đâu vậy?”
“Mua đồ.” Ôn Đức không nói nhiều.
Hai người lên lầu một bằng thang máy, sau đó đi đến khu vực bán thiết bị điện tử, Ôn Đức dẫn cô đi đến gian hàng bán máy tính.
“Hãng máy tính này cũng không tệ lắm, con lựa chọn màu mà mình thích đi.”
Năm lớp 10, Ôn Hạ có nói qua muốn mua máy tính, lúc ấy ông sợ cô sẽ trễ nải việc học tập nên vẫn luôn không có đồng ý.
Ôn Hạ nhìn lướt qua giá cả đắt đỏ, lắc đầu nói: “Ba, con không muốn mua máy tính.”
Khi đó, cô muốn mua máy tính là bởi vì muốn call video với Lưu Yến đang ở nước ngoài, nhưng hiện tại cô không còn có suy nghĩ đó nữa, nên đương nhiên cũng không muốn mua máy tính.
Ôn Đức cho rằng cô là ngại đắt, ông mím môi nói: “Có tiền.”
Ôn Hạ nhịn không được cười, thân thiết ôm lấy cánh tay ông: “Con biết ba có tiền, nhưng mà bây giờ có mua con cũng chả dùng đến, từ thứ hai đến thứ sáu con đều ở trường học, cuối tuần thì ở lớp học thêm, cũng không có bao nhiêu thời gian đụng vào máy tính.”
“Ba, đợi đến khi con thi đậu được một trường đại học tốt, lúc ấy ba lại mua cho con, wow, có mùi gì thơm quá, ba ơi chúng ta đi ăn lẩu đi.” Cô lôi kéo Ôn Đức đi đến lầu 3 của trung tâm thương mại để ăn lẩu.
Hiện tại là buổi chiều 2 giờ 48 phút, tiệm lẩu chỉ có hai bàn là có người đang ăn, Ôn Hạ và Ôn Đức tìm một chỗ bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Ôn Hạ không ngần ngại gọi vài món mà mình thích ăn, cuối cùng cũng gọi thêm món mà Ôn Đức thích ăn: “Anh trai ơi, cho một nồi lẩu uyên ương, ở đây có món canh nóng nào hay không? Dạ dày của ba em không được tốt lắm, cần phải làm ấm dạ dày ạ.”
Bị cô nhìn, nhân viên phục vụ hơi ngượng ngùng: “Có, tôi lập tức mang đến ngay đây.”
Rất nhanh sau đó, anh ta bưng một chén canh đậu hũ đến, Ôn Hạ nhận lấy rồi đẩy cho Ôn Đức: “Ba, uống trước đi.”
“Ừ.” Ôn Đức bưng lên uống một hớp lớn, hương vị canh nhạt nhẽo nhưng lại ngọt đến tận đáy lòng ông.
Khi về đến nhà đã là sáu giờ, Ôn Hạ nằm liệt ở trên sô pha vài phút, sau đó mới vào phòng ngủ làm bài tập.
Ôn Đức đứng ở ngoài cửa nhìn một hồi, mới xoay người trở lại phòng ngủ, mở máy tính lên làm việc, ông nhấp chuột một cái sau đó dừng lại, lấy một quyển sổ da từ trong ngăn kéo ra.
Ngày 18 tháng 11
Hạ Hạ gọi món mà tôi thích ăn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoá ra Hạ Hạ nhớ rõ tôi thích ăn món gì.
...
Ngày hôm sau, 8 giờ rưỡi, Tần Mặc mang theo sữa đậu nành và bánh bao chờ ở cổng khu chung cư.
Tình cờ gặp phải Ôn Đức đang trên đường đi đến nhà xưởng làm việc, hai người nhìn thoáng qua nhau.
Tần Mặc nghiêng người, sau đó đứng thẳng lưng lên, vốn dĩ ban đầu anh định kêu chú Ôn, nhưng đối diện với gương mặt nghiêm túc kia của Ôn Đức, anh lại thốt lên: “Ba.”
Ôn Đức nhìn anh với vẻ mặt vô cảm, sau đó đổi tay cầm cặp đựng công văn sang tay kia: “Gọi ba sớm quá rồi.”
Tần Mặc: “...”
Anh nghiêm chỉnh gọi một tiếng: “Chú Ôn.”
Lúc Ôn Hạ đi tới, đúng lúc nghe được câu ‘gọi ba sớm quá rồi’ của Ôn Đức.
“...”
Cô liếc mắt nhìn về phía Tần Mặc, thằng nhãi này khẳng định là cố ý.
Vẻ mặt của Tần Mặc trông rất vô tội, anh thật sự không có cố ý mà.
Ôn Đức nhìn không được hai người cứ mắt đi mày lại với nhau, ông trầm giọng nói: “Còn không mau đi học thêm, sắp 9 giờ rồi.”
Tần Mặc và Ôn Hạ vội vàng đi học ngay, chờ đến khi ra khỏi tầm mắt của Ôn Đức, Ôn Hạ mới vỗ mạnh lên vai Tần Mặc một cái: “Chồng à, anh thực sự rất càn rỡ, đến cả ba mà anh cũng dám chọc.”
Tần Mặc: “...”
Anh không dám chọc Ôn Đức.
Lúc trước anh kéo Ôn Hạ đi đăng ký kết hôn, xong việc mới nói cho Ôn Đức biết, thế là hơn nửa năm Ôn Đức cũng chưa cho anh được một sắc mặt tốt.
Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Vợ ơi, em cứu anh đi mà.” Nói xong, anh đưa sữa đậu nành và bánh bao cho cô.
Ôn Hạ hút một ngụm sữa đậu nành, sau đó liếc mắt nhìn anh: “Có thù lao gì hay không?”
“Có.”
Không đợi cho cô hỏi là cái gì, Tần Mặc lại nhướng mày nói tiếp: “Nể tình chúng ta là người quen, anh làm ấm giường cho em thêm hai mươi năm, vậy là thành một trăm năm có được không?”
Cũng may Ôn Hạ đã nuốt hết sữa đậu nành, nếu không thì đã phun lên người anh rồi: “Khụ...”
“Tần Mặc, mặt anh dày thật đấy.”
“Cũng tạm, vẫn còn mỏng hơn so với cô vợ học giỏi siêu cấp vô địch vũ trụ của anh.” Tần Mặc vươn tay trái, dùng ngón cái và ngón trỏ làm ký hiệu so sánh.
...
Lúc đến lớp học thêm, bọn họ tới sớm hơn giờ học mười phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người như thường ngồi ở phía sau, một cô gái mặc áo màu hồng nhạt đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ửng hồng, còn khá là xinh đẹp.
“Tần Mặc, cậu có thể giải thích câu này giúp tôi được hay không?”
Vừa nhìn đã biết cô gái này có tình cảm với anh.
Tần Mặc nhíu mày, nhìn lướt qua bài thi tiếng Anh, sau đó nhìn về phía Ôn Hạ ở bên cạnh không hề có một chút cảm giác nguy cơ nào: “Hỏi bạn gái tôi đi, bạn gái tôi giỏi lắm đấy.”
Ôn Hạ: “...”
Học sinh giỏi Tần, xin anh khiêm tốn một chút.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Có cần tôi giảng cho cậu không?”
Nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ cúi đầu: “Không không, không cần, tôi biết cách làm rồi.”
Sau khi nghe thấy những lời này, nam sinh cũng đang học thêm ngồi ở hàng phía trước quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Hạ một cái, rồi lại nhìn Tần Mặc, sau đó nhanh chóng quay đầu lại.
Ôn Hạ cảm thấy không thể hiểu được, cho dù cô và Tần Mặc có đang yêu đương, thì cũng không nên nhìn bọn họ với ánh mắt khó tin như thế này chứ.
Cô không xứng với Tần Mặc sao?
Cô cảm thấy không vui nên muốn nói chuyện với Tần Mặc: “Chồng à, anh có cảm thấy cậu ta có hơi lạ hay không?” Cô hếch cằm về phía nam sinh kia.
Dáng vẻ này khiến trong lòng Tần Mặc ngứa ngáy, anh đưa tay lên nhéo cằm cô, sau đó cúi đầu thật nhanh, hôn cô một cái.
“Cậu ta là con trai giáo viên chủ nhiệm của anh.”
“Hả?” Ôn Hạ tưởng như mình đang nghe lầm.
Tần Mặc cười khẽ, lặp lại lần nữa: “Cậu ta là con trai của giáo viên chủ nhiệm, cũng là bạn học cùng lớp của anh.”
Ôn Hạ: “...” Cô nhìn anh với ánh mắt 'anh giỏi đấy'.
Học sinh khác yêu sớm, chỉ ước gì giấu cho không ai biết được, còn thằng nhãi này chỉ thiếu điều cầm loa hét to cho mọi người đều biết.
Buổi sáng có bốn tiết toán, trong đó có ba tiết là làm bài thi toán, Tần Mặc chỉ mất một tiết đã làm xong toàn bộ bài thi.
Sau khi nhìn cô vợ nhà mình làm bài thi được một lúc, anh lấy một đề thi thử có độ khó rất cao từ trong cặp ra làm.
Giáo viên dạy toán của lớp học thêm - Dương Trung Vĩ đứng ở phía sau anh nhìn một hồi nhưng cũng không nói gì.
Lúc làm xong, đã là tiết thứ ba, Tần Mặc đặt bút xuống, nhìn về phía Ôn Hạ, cô vẫn còn đang làm câu cuối cùng trong bài thi.
Từ bước thứ hai trở đi đều làm sai, thấy cô rối rắm được vài phút, anh duỗi tay chỉ nhẹ vào bài thi của cô, nhẹ giọng nói: “Đọc kỹ lại đề bài, hướng làm bài đúng rồi.”
Sau khi rối rắm hơn nửa ngày, Ôn Hạ cắn đầu bút nói: “Chồng ơi, em không biết làm.”
“Không sao cả, chồng em biết.”
Tần Mặc nhướng mày, anh cầm lấy bút lên, giải thích tỉ mỉ cho cô: “Dựa vào điều kiện đã cho ta có...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro