Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Chương 40

2024-09-16 10:05:18

Hết tiết ba, Dương Trung Vĩ cũng không có kêu thu bài thi: “Đi vệ sinh đi, tiết sau sẽ trực tiếp sửa bài thi luôn.”

Ôn Hạ đã sớm muốn đi vệ sinh bởi vì bà dì của tới rồi, cô tìm băng vệ sinh trong cặp sách, tìm được một hồi, mới nhớ tới hình như hôm nay cô để băng vệ sinh ở trên giường, sau đó lo bận rộn mà quên bỏ vào trong cặp sách.

Cô nhìn về phía Tần Mặc, giọng nói vô cùng đáng thương nhỏ, cô nói nhỏ: “Chồng ơi, em quên mang băng vệ sinh rồi.”

“Tràn ra rồi?”

Tần Mặc ý bảo cô đứng lên, sau khi Ôn Hạ đứng lên, anh quét mắt nhìn vài lần, không nhìn thấy có màu đỏ, anh lắc đầu rồi nói: “Em đến nhà vệ sinh trước đi, anh đi mua rồi đưa tới cho em.”

Lúc này, nhà vệ sinh trên thị trường vẫn là nhà vệ sinh công cộng cho cả nam lẫn nữ

Sau khi Ôn Hạ ra khỏi phòng học, anh đi đến một siêu thị nhỏ trong khu cửa hàng bách hóa, đưa mắt nhìn một hàng băng vệ sinh, rồi cầm lấy thương hiệu mà Ôn Hạ thường hay sử dụng nhất.

Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân là một cô gái, cô ta nhìn anh vài lần, sau đó ngượng ngùng cúi đầu tính tiền, hai lỗ tai đỏ bừng.

Tần Mặc thanh toán tiền xong thì đi đến nhà vệ sinh: “Hạ Hạ.”

Cánh cửa phòng vệ sinh ở phía trong vang lên hai tiếng, anh đi qua rồi đưa băng vệ sinh vào từ phía dưới cánh cửa.

Mới vừa đứng dậy, anh liền đối diện với ánh mắt của con trai giáo viên chủ nhiệm mà anh đã nói - Chu Từ.

Tần Mặc: “...”

Chu Từ lúc này còn đang trong trạng thái khiếp sợ, cậu ta nhìn thấy học sinh giỏi nhìn lén nhà vệ sinh, mặt cậu ta đỏ bừng cả lên.

“Tôi tôi tôi... Không nhìn thấy gì cả.” Nói xong, cậu ta cũng không đi vệ sinh nữa mà trực tiếp chạy ra ngoài.

Tần Mặc: “...”

Tôi muốn hỏi cậu đã thấy cái gì.

Anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hạ đang mở cửa ra tới: “Vợ ơi, em an ủi anh đi.”

Ôn Hạ: “...”

...

Tiết thứ tư

“Hai người ngồi cùng bàn sửa chéo bài thi cho nhau đi.” Dương Trung Vĩ xác nhận bọn học sinh đều đã đổi bài thi cho nhau, mới bắt đầu công bố đáp án.

Ôn Hạ nhìn bài thi đạt điểm tuyệt đối của Tần Mặc liền cảm thấy ghen tị, rồi lại nhìn qua bài thi được 86 điểm của mình, trong đó còn có điểm của câu cuối cùng.

Sau khi chịu đả kích xong, cô bắt đầu tập trung nghe thầy giảng bài.

Khi giảng đến câu thứ 9, Dương Trung Vĩ thấy trong lớp có vài học sinh thất thần, liền chuẩn bị gọi một người lên trả lời câu hỏi.

“Thầy sẽ kêu ngẫu nhiên một bạn đứng lên lặp lại một lần lý do vì sao cậu này lại chọn 7.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông quét mắt nhìn quanh lớp học một vòng, sau đó dừng trên người của nam nữ sinh ngồi ở hàng cuối cùng, nam sinh chống một tay lên bàn nhìn nữ sinh bên cạnh, nữ sinh ngoan ngoãn ghi chép các bước giải trên bảng.

Với kinh nghiệm nhiều năm của ông, ừm, có tám phần là đang yêu thầm.

“Hàng cuối cùng, bạn nữ mặc áo màu đen đứng lên trả lời đi.”

Ôn Hạ không hiểu sao lại bị gọi tên, cô theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Mặc, sau đó cầm lấy bài thi trả lời: “x, y thoả mãn điều kiện ràng buộc, x+y ≤ 1...”

“Rất tốt, ngồi xuống đi, các em nhớ tập trung chú ý vào thầy ở trên này.” Dương Trung Vĩ đặc biệt nhìn về phía Tần Mặc, sau đó lại tiếp tục giảng bài.

...

Đến giờ ăn trưa.

Hai người rời khỏi phòng học, bên cạnh Bồi Sinh là một lớp học thêm khác cũng tan học cùng lúc nên hành lang có chút chen chúc.

Mấy nam sinh đi bên cạnh Ôn Hạ sốt ruột muốn đi đến tiệm net chơi game.

“Còn có một giờ, cũng đủ chơi được hai ván.”

“Mẹ nó, sao lại đông vậy chứ.”

“Nhường đường chút.”

Không biết là nam sinh nào đẩy mạnh một cái, Ôn Hạ liền ngã lên trên người Tần Mặc, cái trán đập vào vai anh, đau đến chảy cả nước mắt.

Tần Mặc vội vàng đỡ cô lên, nhìn thấy cái trán của cô đều đã đỏ, anh liếc mắt nhìn nam sinh mặc áo màu đỏ vừa mới đẩy cô một cái, nam sinh kia vẫn còn đang ồn ào: “Nhường đường chút, nhường đường chút.”

Anh ôm Ôn Hạ sang hướng khác, sau đó đưa tay bắt lấy cánh tay của nam sinh đẩy Ôn Hạ vừa rồi: “Nói xin lỗi đi!”

Nam sinh kia bị hành động đột ngột của anh làm cho sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại thì nổi giận mắng: “Nói mẹ mày.”

Lúc này đã không còn quá chen chúc, mọi người đều dừng lại xem động tĩnh bên này.

Bên cạnh nam sinh kia có vài bạn học nữa, Ôn Hạ sợ Tần Mặc sẽ chịu thiệt nên kéo cánh tay anh: “Tần Mặc, bỏ đi.”

“Xin lỗi đi.” Tần Mặc nhìn nam sinh kia, lạnh lùng lặp lại lần nữa.

Ai quen thuộc với anh đều sẽ biết lúc này anh đang tức giận.

Tần Mặc thường không hay tức giận, nhưng một khi anh đã tức giận rồi thì sẽ có người tai họa.

Nam sinh trong thời kỳ trưởng thành thường rất dễ nóng nảy, nam sinh kia cảm thấy mình bị người khác kéo lại rất mất mặt, cậu ta đưa tay nắm ấy cổ áo Tần Mặc: “Nói con mẹ mày đó.”

Tần Mặc khẽ nâng mắt lên, nói với Ôn Hạ ở bên cạnh: “Em đứng sang một bên đi.”

Sau đó, anh bắt lấy cổ tay của nam sinh kia, rồi dùng sức, nam sinh kia liền đau đến mức phải buông tay ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn chưa kịp phản ứng lại, cậu ta đã bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra khỏi đám người rồi đè ở trên tường, cậu ta khẽ rên một tiếng.

Tần Mặc dùng cánh tay ấn mạnh lên cổ cậu ta, nhướng mày nói “Nói xin lỗi.”

Mấy người bạn của nam sinh kia muốn tiến lên hỗ trợ, thì giáo viên ở hai lớp học thêm đã nghe thấy ồn ào nên chạy tới.

Giáo viên mặc áo sơ mi màu trắng, hô lớn: “Làm gì đó? Mau buông ra!”

Sau đó, mấy giáo viên khác cũng cùng nhau chạy lại kéo hai người ra, Tần Mặc buông nam sinh kia ra: “Nếu không xin lỗi thì hôm nay cũng đừng hòng đi.”

Nam sinh kia bị giáo viên cản lại nhưng vẫn muốn xông tới đánh Tần Mặc, miệng không ngừng chửi rủa “Con mẹ mày, thằng trẻ trâu, mẹ nó chứ.”

Bây giờ đến cả một người luôn tu dưỡng phẩm chất đạo đức của giáo viên như Ôn Hạ cũng

bắt đầu tức giận, cô không chút do dự ném chai nước suối trong tay lên người cậu ta: “Cậu có gì hay ho chứ, không muốn so đo với cậu, cậu thật sự cho là người ta sợ cậu à?”

“Cậu cứ chửi mẹ này mẹ nọ như vậy mẹ cậu có biết không? Mẹ cậu có biết cậu là cái loại người này không?”

Cuối cùng ba người bị đưa đến văn phòng giáo viên ở Bồi Sinh, chờ phụ huynh hai bên đến hòa giải.

Ôn Đức nói chiều nay phải đi công tác nên Ôn Hạ không dám gọi điện cho ông, Tần Mặc gọi điện thoại cho Tần An Đức.

Tần An Đức đến rất nhanh, khoảng mười phút là tới nơi rồi.

Ông liếc mắt nhìn Tần Mặc và Ôn Hạ một cái rồi nói với thầy giáo: “Chào thầy, tôi là phụ huynh của Tần Mặc và Ôn Hạ.”

“Chào anh.” Thầy giáo nhiệt tình mời ông ngồi xuống, sau đó giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra: “Mọi chuyện chính là như vậy, tôi gọi cho phụ huynh hai bên đến là để hòa giải.”

Sau đó lại nói với một người phụ nữ trung niên tóc xoăn, trang điểm nhẹ nhàng: “Mẹ Vương Quân à, đây là ba của Tần Mặc và Ôn Hạ, hai người nói chuyện với nhau đi.”

Buổi chiều Tần An Đức còn có việc, liền lên tiếng trước: “Mọi chuyện tôi cũng đã biết rồi, nói tiếng xin lỗi là được.”

“Cái gì mà nói tiếng xin lỗi là được, chỉ cần nói tiếng xin lỗi là cho qua chuyện này à? Con gái của ông ném chai nước lên người con trai tôi, làm bả vai thằng con tôi bầm tím rồi kìa.” Mẹ Vương Quân trừng lớn hai mắt, không có ý định buông tha chuyện này.

“Tôi thấy hình như bà hiểu lầm ý tôi rồi, việc này là do con trai bà đẩy người trước, xin lỗi cũng nên là các người nói.”

Tần An Đức nhíu mày, không chờ cho bà ta nói thêm gì nữa mà tiếp tục nói: “Các người xin lỗi, chúng tôi sẽ chi trả tiền thuốc men.”

Người ta đều đã nói đến mức này, ở trước mặt của giáo viên mẹ Vương Quân cũng không thể nói thêm gì nữa, đành phải kêu Vương Quân đi xin lỗi.

Tần An Đức bồi thường 300 tệ tiền thuốc men, rồi dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Cách Bồi Sinh một đoạn không xa, Tần An Đức nhìn Ôn Hạ, giọng điệu rất ân cần: “Hạ Hạ, con có bị thương ở đâu không? Chú dẫn con đi kiểm tra.”

Ôn Hạ cảm thấy hơi có lỗi: “Chú Tần, con không sao ạ, thực sự xin lỗi chú, đã gây phiền phức cho chú rồi.”

Cô nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong túi ra 300 tệ đưa cho ông, sau đó nói một tiếng cảm ơn: “Cảm ơn chú Tần.”

Tần An Đức cười một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, sau đó lại nhìn về phía Ôn Hạ, sự yêu thích trong mắt càng tăng lên: “Con giữ lại mà dùng đi, cần gì thì nói với Tần Mặc, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chú.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Số ký tự: 0