Chương 45
2024-09-16 10:05:18
Tào Quân đi tới, thấy Ôn Hạ cúi đầu, cho rằng là do cô bị quở trách, ông nhìn vài lần, nhưng chuyện này ông cũng không tiện chen vào nói, liền xoay người đi vào phòng học, nhắc nhở đám học sinh còn đang ồn ào đi ngủ trưa.
Tần Mặc giơ tay lên nhìn đồng hồ, 1 giờ 28 phút, còn 40 phút nữa mới đến giờ học: “Đi vào nói với thầy Tào một tiếng, anh dẫn em đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài làm gì?” Ôn Hạ ngẩng đầu lên, một phần của chiếc cổ trắng ngần từ bên trong khăn quàng màu đỏ lộ ra, ngay sau đó lại rụt trở về, vì quá lạnh.
Tần Mặc cười, duỗi tay quấn khăn quàng của cổ kín hơn một chút, hài hước nói: “Còn có thể làm gì? Anh sợ hôm nay vợ không uống được trà sữa, buổi tối lại muốn đi trèo tường.”
Ôn Hạ: “...”
Cô nhìn xung quanh, nhanh chóng chọc eo anh một cái, yếu ớt uy hiếp một chút, sau đó đi nói một tiếng với Tào Quân.
Tào Quân đồng ý rất sảng khoái, có phụ huynh đưa đi, học sinh không cần viết giấy xin nghỉ.
Nhưng chỉ giới hạn trong thời gian ăn cơm.
Phòng bảo vệ
Trong lúc Tần Mặc đăng ký tên họ và số chứng minh nhân dân, chú bảo vệ bắt Ôn Hạ ngày hôm qua nhìn Ôn Hạ vài lần, cười ha hả nói: “Cháu là học sinh trèo tường ngày hôm qua à, bị phê bình rồi sao?”
Ôn Hạ: “...”
Tần Mặc ngẩng đầu: “Hạ Hạ nhà cháu đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
“Khụ, phiền phức gì chứ, lần sau đừng trèo tường nữa.” Chú bảo vệ cực kỳ hòa ái vẫy vẫy tay.
Hai người ra khỏi cổng trường, đi đến tiệm trà sữa bọn họ hay uống, bây giờ là thời gian đi học, tiệm trà sữa cũng không có mấy người.
Tần Mặc gọi trước một ly trà sữa cho nửa đường, sau đó lấy ra 600 tệ đưa cho cô chủ tiệm trà sữa: “Trưa thứ ba và trưa thứ năm giao ba ly trà sữa đến cổng trường, cảm ơn.”
Nói xong, anh viết số điện thoại của mình cho cô ấy, sau đó nói: “Nếu không đủ tiền thì cứ gọi vào số điện thoại này, tôi sẽ đến để gia hạn.”
Ôn Hạ kéo tay áo anh: “Nhiều quá rồi.”
Tần Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó nhìn về phía chủ tiệm trà sữa.
Chủ tiệm trà sữa bị sự hào phóng của anh làm cho sửng sốt, rất ít học sinh cấp ba có thể lập tức lấy ra 600 tệ.
Sau đó đếm cho anh 160 tấm phiếu trà sữa: “Còn dư mười tấm phiếu là do chúng tôi tặng thêm, lúc sau lấy trà sữa cứ đưa ba tấm phiếu ra.”
“Cảm ơn.”
Tần Mặc lấy phiếu đặt trước trà sữa qua, cúi xuống bỏ vào trong túi của Ôn Hạ: “Muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, anh cười một cái: “Anh không cần trèo tường.”
“Tần Mặc, nếu anh còn nói nữa thì chúng ta liền chia tay.” Ôn Hạ ngửa đầu “Hừ” một tiếng với anh.
“Em dám chia tay thử xem?”
Tần Mặc gõ đầu cô, sau đó kéo cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đút vào trong túi áo hoodie, anh lại nói: “Đời này em muốn đổi chồng à?”
“Nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi.”
Ôn Hạ: “...”
Cô quay đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Em thích ôm đùi.”
“Ôm cho chặt.” Tần Mặc bật cười, cúi đầu hôn cô một cái.
Chủ tiệm trà sữa: “...”
Cô không nhìn thấy gì cả, cô bưng trà sữa đặt lên bàn.
Tần Mặc lấy ống hút qua, cắm vào trà sữa, đưa cho Ôn Hạ, nhìn vẻ mặt thỏa mãn hút trà sữa của cô, anh nhướng nhướng mày: “sina+sinb= cái gì?”
Anh hỏi câu này quá đột ngột, cũng rất ngoài ý muốn, trà sữa trong miệng Ôn Hạ suýt chút nữa liền phun ra: “Khụ khụ...”
Cô ai oán nhìn anh: “Chồng à, lúc hẹn hò có thể đừng nhắc đến công thức toán học được hay không?”
“Không nói được sao? Ừ? Trở về chép hai mươi lần.” Tần Mặc nhướng mày.
Ôn Hạ: “...”
Anh là ma quỷ sao?
“sina+sinb=2sin[(a+b)/2] cos[(a-b)/2].”
“sina×sinb= cái gì?”
...
Nói ra có thể người khác sẽ không tin, nhưng mà cô đã học thuộc công thức toán học trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Sau sự việc trèo tường lần này, ba người Ôn Hạ thành thật hơn rất nhiều, dưới sự giám sát “gắt gao” của học sinh giỏi Tần, có một thời gian Ôn Hạ chỉ dành thời gian ra để học thuộc và chép lại các công thức toán học, buổi tối đi ngủ trong đầu cũng toàn là công thức toán.
Hôm nay buổi tối cô nằm mơ thấy cô và Tần Mặc kết hôn, người dẫn chương trình hỏi Tần Mặc có nguyện ý cưới Ôn Hạ làm vợ hay không? Tần Mặc thế mà lại hỏi lại một câu, bất đẳng thức cơ bản là gì?
Làm sao cô cũng không nhớ nổi bất đẳng thức cơ bản là gì.
Cô giật mình tỉnh giấc, sợ tới mức dọa cho Khương Nhan vừa mới chuẩn bị kêu cô dậy phải giật cả mình: “Làm mình sợ muốn chết, Hạ Hạ, cậu sắp bị điên rồi, đến cả ngủ cũng còn mơ học bất đẳng thức cơ bản.”
Đầu tóc Ôn Hạ rối bù, cô không còn chút sức lực nói: “Có lẽ là sắp điên rồi.”
Cô móc điện thoại ra gửi cho người nào đó một tin nhắn.
Tần Mặc, anh là kẻ khốn kiếp!
Cô mới vừa gửi qua, điện thoại của Tần Mặc liền gọi đến: “Mơ thấy ác mộng à? Anh ngoại tình hay là bị bắt gian trên giường?”
Sau khi kết hôn được vài năm, anh đã quen với việc bị mắng vào buổi sáng như này rồi.
Ôn Hạ “Hừ” một tiếng: “Bất đẳng thức cơ bản là gì?”
Tần Mặc đang đánh răng: “...”
Mới sáng sớm đã có chút kích thích.
Anh phun bọt kem đánh răng trong miệng ra: “Căn bậc hai của ab≤2/a+b.”
Ôn Hạ cúp điện thoại, sau đó rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt, hôm nay là ngày thi giữa kỳ đầu tiên.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Ôn Hạ thi ở lớp bọn họ, sau khi viết văn xong còn tới hơn mười phút, cô kiểm tra lại bài vài phút, sau đó liền đặt xuống.
Tề Vũ ngồi xéo phía trước của cô đã ngủ từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại.
Sau khi thi ngữ văn xong, được nghỉ giải lao hai mươi phút rồi mới bắt đầu thi môn toán.
Nội dung thi trọng tâm mà học sinh giỏi Tần đã nói cho cô, gần như đều được sử dụng hết.
Nhìn đến câu hỏi điền vào chỗ trống đầu tiên, Ôn Hạ dừng bút một chút, phải dùng bất đẳng thức cơ bản.
“...”
Thi môn toán xong, Khương Nhan kích động ôm cô cười: “Hạ Hạ cũng may nhờ có cậu, buổi sáng nghe thấy cậu nói bất đẳng thức cơ bản, mình liền xem một chút, không nghĩ tới thật sự sẽ cho thi.”
“Hạ Hạ, nói mau, là ai báo mộng cho cậu?”
Ôn Hạ lấy hộp cơm của ba người ra, cười tủm tỉm đùa: “Tối hôm qua mình đã bái anh họ đấy.”
“A a a!!! Mình quên mất tiêu, không được, sau này mình nhất định phải đi bái anh họ đẹp trai.”
Khương Nhan vậy mà lại tin, Ôn Hạ: “...”
“Nhan Nhan, xin cậu lý trí chút.”
Liễu An An thi ở lớp (10), nên lúc này mới trở về, kích động nói: “Hạ Hạ câu hỏi điền vào chỗ trống đầu tiên cậu ra bao nhiêu vậy.”
“Trong năm câu hỏi điền vào chỗ trống, chỉ có mỗi câu này là mình biết làm, nhất định phải đúng!!”
“3.”
Ôn Hạ không quá chắc chắn, tiếp tục nói: “Có khả năng là 2, mình cũng không chắc chắn lắm.”
Liễu An An: “Mình cũng điền là 3, ha ha ha.”
Khương Nhan vừa rồi còn đang hưng phấn đột nhiên im lặng, sau một hồi, cô ấy nói: “Có khi nào là 238 hay không?”
Ôn Hạ và Liễu An An: “...”
Đáp câu hỏi điền vào chỗ trống thường sẽ không lớn như vậy.
Khương Nhan biết kết quả, lắc lắc mặt nói: “Muốn khóc.”
Ôn Hạ và Liễu An An an ủi vỗ vỗ bả vai cô ấy, nhưng đều nhịn không được cười ra tiếng.
“Hạ Hạ, An An, nghỉ chơi năm phút!!!” Khương Nhan bĩu môi trừng mắt nhìn hai người.
Sau khi thi xong môn toán học, Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều lúc làm bài tiếng Anh cũng rất suôn sẻ, lần này cô không có cố ý sửa sai, cô muốn xem thử dưới tình huống điểm tuyệt đối môn tiếng Anh, cô sẽ kém vị trí đứng nhất lớp khoa học tự nhiên bao nhiêu điểm.
Cùng ngày thi hôm đó, các giáo viên liền chấm bài suốt đêm, Lưu Chí Vĩ thấy một bài thi, bị tức đến mức bật cười, đánh một dấu X thật to: “Đây là học sinh của lớp nào, ra tới 238, toán học là giáo viên thể dục dạy sao?”
Ngày hôm sau thi các môn tổ hợp khoa học tự nhiên, vật lý khá khó, sinh học và hóa học cũng xem như là khá đơn giản.
Hiệu suất của các giáo viên rất cao, cùng ngày thi xong, điểm của các bài thi đều đã chấm xong, chỉ là còn nhập vào máy tính nữa thôi.
Tần Mặc giơ tay lên nhìn đồng hồ, 1 giờ 28 phút, còn 40 phút nữa mới đến giờ học: “Đi vào nói với thầy Tào một tiếng, anh dẫn em đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài làm gì?” Ôn Hạ ngẩng đầu lên, một phần của chiếc cổ trắng ngần từ bên trong khăn quàng màu đỏ lộ ra, ngay sau đó lại rụt trở về, vì quá lạnh.
Tần Mặc cười, duỗi tay quấn khăn quàng của cổ kín hơn một chút, hài hước nói: “Còn có thể làm gì? Anh sợ hôm nay vợ không uống được trà sữa, buổi tối lại muốn đi trèo tường.”
Ôn Hạ: “...”
Cô nhìn xung quanh, nhanh chóng chọc eo anh một cái, yếu ớt uy hiếp một chút, sau đó đi nói một tiếng với Tào Quân.
Tào Quân đồng ý rất sảng khoái, có phụ huynh đưa đi, học sinh không cần viết giấy xin nghỉ.
Nhưng chỉ giới hạn trong thời gian ăn cơm.
Phòng bảo vệ
Trong lúc Tần Mặc đăng ký tên họ và số chứng minh nhân dân, chú bảo vệ bắt Ôn Hạ ngày hôm qua nhìn Ôn Hạ vài lần, cười ha hả nói: “Cháu là học sinh trèo tường ngày hôm qua à, bị phê bình rồi sao?”
Ôn Hạ: “...”
Tần Mặc ngẩng đầu: “Hạ Hạ nhà cháu đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
“Khụ, phiền phức gì chứ, lần sau đừng trèo tường nữa.” Chú bảo vệ cực kỳ hòa ái vẫy vẫy tay.
Hai người ra khỏi cổng trường, đi đến tiệm trà sữa bọn họ hay uống, bây giờ là thời gian đi học, tiệm trà sữa cũng không có mấy người.
Tần Mặc gọi trước một ly trà sữa cho nửa đường, sau đó lấy ra 600 tệ đưa cho cô chủ tiệm trà sữa: “Trưa thứ ba và trưa thứ năm giao ba ly trà sữa đến cổng trường, cảm ơn.”
Nói xong, anh viết số điện thoại của mình cho cô ấy, sau đó nói: “Nếu không đủ tiền thì cứ gọi vào số điện thoại này, tôi sẽ đến để gia hạn.”
Ôn Hạ kéo tay áo anh: “Nhiều quá rồi.”
Tần Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó nhìn về phía chủ tiệm trà sữa.
Chủ tiệm trà sữa bị sự hào phóng của anh làm cho sửng sốt, rất ít học sinh cấp ba có thể lập tức lấy ra 600 tệ.
Sau đó đếm cho anh 160 tấm phiếu trà sữa: “Còn dư mười tấm phiếu là do chúng tôi tặng thêm, lúc sau lấy trà sữa cứ đưa ba tấm phiếu ra.”
“Cảm ơn.”
Tần Mặc lấy phiếu đặt trước trà sữa qua, cúi xuống bỏ vào trong túi của Ôn Hạ: “Muốn ăn gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói xong, anh cười một cái: “Anh không cần trèo tường.”
“Tần Mặc, nếu anh còn nói nữa thì chúng ta liền chia tay.” Ôn Hạ ngửa đầu “Hừ” một tiếng với anh.
“Em dám chia tay thử xem?”
Tần Mặc gõ đầu cô, sau đó kéo cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đút vào trong túi áo hoodie, anh lại nói: “Đời này em muốn đổi chồng à?”
“Nhân lúc còn sớm hết hy vọng đi.”
Ôn Hạ: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Em thích ôm đùi.”
“Ôm cho chặt.” Tần Mặc bật cười, cúi đầu hôn cô một cái.
Chủ tiệm trà sữa: “...”
Cô không nhìn thấy gì cả, cô bưng trà sữa đặt lên bàn.
Tần Mặc lấy ống hút qua, cắm vào trà sữa, đưa cho Ôn Hạ, nhìn vẻ mặt thỏa mãn hút trà sữa của cô, anh nhướng nhướng mày: “sina+sinb= cái gì?”
Anh hỏi câu này quá đột ngột, cũng rất ngoài ý muốn, trà sữa trong miệng Ôn Hạ suýt chút nữa liền phun ra: “Khụ khụ...”
Cô ai oán nhìn anh: “Chồng à, lúc hẹn hò có thể đừng nhắc đến công thức toán học được hay không?”
“Không nói được sao? Ừ? Trở về chép hai mươi lần.” Tần Mặc nhướng mày.
Ôn Hạ: “...”
Anh là ma quỷ sao?
“sina+sinb=2sin[(a+b)/2] cos[(a-b)/2].”
“sina×sinb= cái gì?”
...
Nói ra có thể người khác sẽ không tin, nhưng mà cô đã học thuộc công thức toán học trong suốt nửa tiếng đồng hồ.
Sau sự việc trèo tường lần này, ba người Ôn Hạ thành thật hơn rất nhiều, dưới sự giám sát “gắt gao” của học sinh giỏi Tần, có một thời gian Ôn Hạ chỉ dành thời gian ra để học thuộc và chép lại các công thức toán học, buổi tối đi ngủ trong đầu cũng toàn là công thức toán.
Hôm nay buổi tối cô nằm mơ thấy cô và Tần Mặc kết hôn, người dẫn chương trình hỏi Tần Mặc có nguyện ý cưới Ôn Hạ làm vợ hay không? Tần Mặc thế mà lại hỏi lại một câu, bất đẳng thức cơ bản là gì?
Làm sao cô cũng không nhớ nổi bất đẳng thức cơ bản là gì.
Cô giật mình tỉnh giấc, sợ tới mức dọa cho Khương Nhan vừa mới chuẩn bị kêu cô dậy phải giật cả mình: “Làm mình sợ muốn chết, Hạ Hạ, cậu sắp bị điên rồi, đến cả ngủ cũng còn mơ học bất đẳng thức cơ bản.”
Đầu tóc Ôn Hạ rối bù, cô không còn chút sức lực nói: “Có lẽ là sắp điên rồi.”
Cô móc điện thoại ra gửi cho người nào đó một tin nhắn.
Tần Mặc, anh là kẻ khốn kiếp!
Cô mới vừa gửi qua, điện thoại của Tần Mặc liền gọi đến: “Mơ thấy ác mộng à? Anh ngoại tình hay là bị bắt gian trên giường?”
Sau khi kết hôn được vài năm, anh đã quen với việc bị mắng vào buổi sáng như này rồi.
Ôn Hạ “Hừ” một tiếng: “Bất đẳng thức cơ bản là gì?”
Tần Mặc đang đánh răng: “...”
Mới sáng sớm đã có chút kích thích.
Anh phun bọt kem đánh răng trong miệng ra: “Căn bậc hai của ab≤2/a+b.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ cúp điện thoại, sau đó rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt, hôm nay là ngày thi giữa kỳ đầu tiên.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Ôn Hạ thi ở lớp bọn họ, sau khi viết văn xong còn tới hơn mười phút, cô kiểm tra lại bài vài phút, sau đó liền đặt xuống.
Tề Vũ ngồi xéo phía trước của cô đã ngủ từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại.
Sau khi thi ngữ văn xong, được nghỉ giải lao hai mươi phút rồi mới bắt đầu thi môn toán.
Nội dung thi trọng tâm mà học sinh giỏi Tần đã nói cho cô, gần như đều được sử dụng hết.
Nhìn đến câu hỏi điền vào chỗ trống đầu tiên, Ôn Hạ dừng bút một chút, phải dùng bất đẳng thức cơ bản.
“...”
Thi môn toán xong, Khương Nhan kích động ôm cô cười: “Hạ Hạ cũng may nhờ có cậu, buổi sáng nghe thấy cậu nói bất đẳng thức cơ bản, mình liền xem một chút, không nghĩ tới thật sự sẽ cho thi.”
“Hạ Hạ, nói mau, là ai báo mộng cho cậu?”
Ôn Hạ lấy hộp cơm của ba người ra, cười tủm tỉm đùa: “Tối hôm qua mình đã bái anh họ đấy.”
“A a a!!! Mình quên mất tiêu, không được, sau này mình nhất định phải đi bái anh họ đẹp trai.”
Khương Nhan vậy mà lại tin, Ôn Hạ: “...”
“Nhan Nhan, xin cậu lý trí chút.”
Liễu An An thi ở lớp (10), nên lúc này mới trở về, kích động nói: “Hạ Hạ câu hỏi điền vào chỗ trống đầu tiên cậu ra bao nhiêu vậy.”
“Trong năm câu hỏi điền vào chỗ trống, chỉ có mỗi câu này là mình biết làm, nhất định phải đúng!!”
“3.”
Ôn Hạ không quá chắc chắn, tiếp tục nói: “Có khả năng là 2, mình cũng không chắc chắn lắm.”
Liễu An An: “Mình cũng điền là 3, ha ha ha.”
Khương Nhan vừa rồi còn đang hưng phấn đột nhiên im lặng, sau một hồi, cô ấy nói: “Có khi nào là 238 hay không?”
Ôn Hạ và Liễu An An: “...”
Đáp câu hỏi điền vào chỗ trống thường sẽ không lớn như vậy.
Khương Nhan biết kết quả, lắc lắc mặt nói: “Muốn khóc.”
Ôn Hạ và Liễu An An an ủi vỗ vỗ bả vai cô ấy, nhưng đều nhịn không được cười ra tiếng.
“Hạ Hạ, An An, nghỉ chơi năm phút!!!” Khương Nhan bĩu môi trừng mắt nhìn hai người.
Sau khi thi xong môn toán học, Ôn Hạ thở phào nhẹ nhõm, buổi chiều lúc làm bài tiếng Anh cũng rất suôn sẻ, lần này cô không có cố ý sửa sai, cô muốn xem thử dưới tình huống điểm tuyệt đối môn tiếng Anh, cô sẽ kém vị trí đứng nhất lớp khoa học tự nhiên bao nhiêu điểm.
Cùng ngày thi hôm đó, các giáo viên liền chấm bài suốt đêm, Lưu Chí Vĩ thấy một bài thi, bị tức đến mức bật cười, đánh một dấu X thật to: “Đây là học sinh của lớp nào, ra tới 238, toán học là giáo viên thể dục dạy sao?”
Ngày hôm sau thi các môn tổ hợp khoa học tự nhiên, vật lý khá khó, sinh học và hóa học cũng xem như là khá đơn giản.
Hiệu suất của các giáo viên rất cao, cùng ngày thi xong, điểm của các bài thi đều đã chấm xong, chỉ là còn nhập vào máy tính nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro