Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Chương 46

2024-09-16 10:05:18

Vào ngày thứ bảy, trong lúc học sinh được nghỉ thì tất cả giáo viên toàn khối 11 đều đang tăng ca, phân loại bài, thống kê, đến 10 giờ sáng, đã có khoảng bảy tám trăm bài thi được thống kê xong.

Mỗi giáo viên nhận được một tờ danh sách xếp hạng dựa trên thành tích.

Tào Quân uống hai hớp nước sôi để nguội, để giữ bình tĩnh, ông sợ đợi lát nữa thấy thành tích của lớp (8) sẽ bị tức chết.

Mỗi lần thi cử không chỉ học sinh mà cả giáo viên cũng cảm thấy căng thẳng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Khụ khụ...

Ông muốn được chọn làm giáo viên xuất sắc.

Ông nhìn thành tích xếp hạng, ánh mắt lập tức đã bị hai chữ “Ôn Hạ” thu hút, nhất thời không dám tin tưởng, tim cũng đập nhanh hơn.

Hạng 2 toàn khối!

Ôn Hạ, ngữ văn 126, toán học 102, tiếng Anh 150, sinh học 92, vật lý 88, hóa học 95, tổng điểm 643.

Chỉ kém vị trí đứng nhất có mười điểm.

Ông che ngực lại, đột nhiên bật cười, khoe với các giáo viên khác: “Ôn Hạ của lớp chúng tôi thì được hạng nhì toàn khối.”

Văn phòng nhất thời yên lặng, các giáo viên khác nhìn vào danh sách xếp hạng.

Khiếp sợ.

Đây là ngồi tên lửa sao?

Nếu là hơn 500 điểm, bọn họ còn sẽ hoài nghi là chép bài, nhưng hơn 600 điểm thì có thể chép của ai, hơn nữa tiếng Anh còn đạt điểm tuyệt đối.

Khụ, nói một câu khó nghe, nếu thật sự có thể chép ra được 600 điểm thì cũng là một nhân tài.

Chủ nhiệm lớp bên cạnh nói: “Lấy bài thi của Ôn Hạ ra nhìn xem.”

...

Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của Ôn Hoa, tối hôm qua Ôn Đức và Ôn Hạ đã lái xe đến nhà họ Ôn, Ôn gia không ở trong Gia Huyện, mà ở trong một thôn nhỏ của Gia Huyện, lái xe mất hai tiếng rưỡi đồng hồ.

Khi còn trẻ Ôn Hoa có không ít bạn bè, ngày thường cũng có qua lại với nhau, cho nên có không ít người tới, trên bãi đất trống đã đậu bốn năm chiếc xe.

Người tới đều là những người già năm sáu mươi tuổi, Ôn Hạ cũng không giúp được gì, cô nhàm chán ngồi xổm ở bên bờ con đập chơi với chó.

Tay phải lấy điện thoại ra, Tần Mặc đã không liên lạc với cô được hai ba tiếng đồng hồ rồi.

“Hạ Hạ!” Đột nhiên có người kêu cô.

Ôn Hạ ngẩng đầu, là hàng xóm nhà bên cạnh, tên là Lật Thượng, thiếu niên cùng tuổi với cô, vẻ ngoài bình thường, chiếc áo len màu đen trên người có chút ngắn, lộ ra một đoạn cổ tay. Hồi nhỏ, lúc cô được nghỉ hè, hai người thường xuyên chơi cùng với nhau.

Mò cua, bắt tôm.

“Anh Lật.”

Lật Thượng ngồi xổm bên cạnh cô, nở nụ cười ngây ngô, cậu ta xấu hổ gãi đầu, có hơi ngượng ngùng nói: “Hạ Hạ, em... thi giữa kỳ chưa?”

“Thi rồi ạ.”

Ôn Hạ gật đầu: “Lần này anh Lật thi được bao nhiêu điểm?”

Lật Thượng đang học ở Gia Trung, thành tích cũng khá tốt, khi còn nhỏ cậu ta chính là điển hình cho ‘con nhà người ta’.

Lần này bên Gia Trung thi giữa kỳ trước trường trung học số hai, thành tích cũng có rồi, Tần Mặc lại thi được cao hơn một điểm so với lần thi trước là 744 điểm.

“628.”

“Anh Lật thi rất tốt nha.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lật Thượng nghe thấy lời này, gãi gãi đầu: “Cũng tạm thôi, vị trí đứng nhất của trường bọn anh thi được 744 điểm lận.”

Ôn Hạ bắt đầu có hứng thú, cười “Hì hì”: “Anh Lật, vị trí đứng nhất của trường bọn anh có phải rất được yêu thích không? Nghe nói ngoại hình rất đẹp trai?”

“Anh có nhìn thấy vài lần, ngoại hình đúng là rất đẹp trai, nghe nói có rất nhiều nữ sinh trong trường thích cậu ấy,” Lật Thượng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nữ sinh, khuôn mặt liền đỏ lên.

Một chiếc xe Audi màu trắng ngừng ở trước mặt bọn họ, Tần Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cô vợ nhà mình mặc một cái áo vải hoa truyền thống*, đang nói chuyện với một nam sinh.

(*) áo vải hoa truyền thống

Nam sinh kia đỏ mặt, thỉnh thoảng lén nhìn sang Ôn Hạ.

Anh nhướng mày, bấm còi.

Hai người họ cũng không có ngẩng đầu lên, mà cùng nhau lui về phía sau một chút, cho rằng chính mình đang chắn đường người ta.

“Hạ Hạ.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ôn Hạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai của thiếu niên bên trong cửa sổ xe, ánh mắt anh giống như đang bắt gian.

Cô kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây?”

Sau đó, cô đưa đầu lại gần, dáng vẻ như kẻ trộm: “Anh trở về nhanh đi, nếu để ba nhìn thấy thì không tốt lắm đâu.”

Trông hết sức ngốc nghếch.

Tần Mặc đột nhiên cười: “Ông bà nội ở phía sau.”

Ôn Hạ dại ra vài giây, sau đó nhìn về phía sau xe, cô cứng đờ chào hỏi: “Ông nội, bà nội.”

Ông bà của Tần Mặc có quen biết với ông bà của Ôn Hạ, nhưng mà sau khi bọn họ kết hôn thì mới biết được chuyện này.

Cô quên mất.

Bà nội của Tần Mặc ngẩng cái đầu tóc xoăn nhỏ đã bạc hơn phân nửa lên, nhìn cô gái nhỏ bên ngoài cửa sổ xe, từ ái nói: “Hạ Hạ, đừng khẩn trương, bà và ông nội của nó đều rất dễ tính.”

Sáng sớm Tần Mặc trở về, nói muốn theo chân bọn họ cùng đi tới nhà họ Ôn, bà tò mò hỏi một câu.

Anh nói đến để tìm bạn gái.

Thấy vợ mình ngây ngốc đứng đó, không biết nên nói gì, Tần Mặc giỏi đoán ý người khác nên chen vào nói: “Xe đỗ ở đâu?”

“Đậu ở bãi đất trống kia kìa.”

Ôn Hạ đưa tay ra chỉ một chỗ, chờ đến khi xe chạy đi rồi, cô mới xoay người lại nói với Lật Thượng: “Anh Lật, em về nhà trước đây, lát nữa ăn cơm lại nói chuyện tiếp.”

Anh Lật?

Tần Mặc xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Lật Thượng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, xoay vô lăng lái xe vào bãi đất trống.

Mới vừa đậu xe xong, Ôn Hoa đã ra tới đón bọn họ.

Lúc này, Ôn Hạ chạy vào trong phòng ngủ cởi chiếc áo vải hoa ra, sau đó nhìn vào gương, cầm lấy kẹp tóc ngọc trai nhỏ đính ở bên tai.

Cảm thấy đã sửa soạn xong, cô mới ra khỏi phòng ngủ, đúng lúc gặp phải Ôn Đức từ phòng bếp đi ra, ông nhíu mày hỏi: “Sao lại cởi áo ra rồi?”

“Ba, nóng quá.”

Ôn Hạ trợn mắt nói dối, liếc mắt nhìn về phía phòng khách.

Ông nội cô đang tiếp đón ông bà của Tần Mặc, Tần Mặc ngoan ngoãn đứng bên cạnh, anh mặc áo hoodie màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác denim, quần jean rộng màu xanh nhạt, giày sọc trắng đen.

Liếc mắt nhìn qua vô cùng thu hút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn Đức “Ừ” một tiếng: “Nếu thấy nhàm chán thì về phòng xem TV đi, đến giờ ăn sẽ kêu con.”

“Ba, con không thấy nhàm chán.” Ôn Hạ cười tủm tỉm lắc đầu.

Ôn Đức khẽ cười một tiếng, nhưng khi quay đầu lại liền cười không nổi nữa.

Đối tượng yêu sớm của con gái vậy mà lại tới.

Ông lại nhìn về phía Ôn Hạ, Ôn Hạ vô tội sờ sờ mũi.

Lúc này, Ôn Hoa vẫy tay với hai người: “Đức Tử, đây là chú Tần dì Tần, khi còn nhỏ còn từng ôm qua con đấy.”

Ôn Đức: “Chú Tần dì Tần.”

Ông bà của Tần Mặc đáp lại một tiếng, Tần Mặc lễ phép nói: “Chú Ôn.”

“Ừ.” Ôn Đức không lạnh không nhạt nói.

Sau khi chào hỏi xong, Tần Mặc nhìn vợ mình vừa rồi còn mặc áo vải hoa truyền thống, bây giờ đã đổi thành một cái áo vải bông màu đỏ, trên tóc cài một cái kẹp tóc ngọc trai, trông có chút nghịch ngợm.

Ôn Hạ thè lưỡi.

Ôn Hoa nói tiếp: “Hạ Hạ, đây là cháu nội của bà nội Tần, hai đứa cũng trạc tuổi nhau, hẳn là sẽ có nhiều chuyện để nói.”

Nói xong, ông cười một tiếng: “Mặc Mặc học giỏi lắm, Hạ Hạ cũng học hỏi chút đi.”

Bà nội của Tần Mặc cười xua tay, khen lại: “Hạ Hạ thực sự rất xinh đẹp.”

“Vẫn còn kém hơn Mặc Mặc, Mặc Mặc nhà bà không chỉ học giỏi mà cũng rất điển trai đấy.” Ôn Hoa khách sáo khen một câu.

Ôn Đức mím chặt môi, nhìn thoáng qua Ôn Hoa, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, sau đó ông nhìn về phía Ôn Hạ: “Hạ Hạ, đi đến chỗ dì Lý mua lọ giấm đi, phòng bếp hết rồi.”

Buổi sáng, khi ăn mì còn có một lọ giấm lớn, Ôn Hạ biết là ông chỉ đang muốn đuổi cô đi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

“Hạ Hạ, dẫn Mặc Mặc đi cùng đi, Mặc Mặc thích cái gì thì cứ để Hạ Hạ mua cho.” Ôn Hoa không biết nỗi “Khổ tâm” của con trai mình.

“Cảm ơn ông nội Ôn.” Tần Mặc nhân lúc Ôn Đức còn chưa kịp mở miệng liền đứng lên.

...

Ôn Hạ và Tần Mặc một trái một phải rời đi, phía sau còn có một chú chó đi theo.

Trong thôn lạnh hơn thành phố nhiều: “Hắt xì!” Ôn Hạ hắt xì một cái, cô duỗi tay xoa xoa mũi.

“Sao không mặc áo giữ ấm?” Tần Mặc cởi áo khoác denim khoác ở trên người cô.

Ôn Hạ ngượng ngùng cười, Tần Mặc gõ đầu cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc: “Anh đã nói qua bao nhiêu lần là nhất định phải mặc áo giữ ấm rồi.”

Anh lại đổi chủ đề: “Anh Lật? Còn kêu rất thân thiết.” Giọng điệu nồng đậm vị giấm chua.

Ôn Hạ: “...”

“Bọn em chỉ là giao tiếp bình thường với nhau thôi mà.”

Tần Mặc nhướng mày: “Giao tiếp bình thường sẽ kêu ‘anh’ à?”

“Không kêu ‘anh’ chẳng lẽ kêu chồng à?” Ôn Hạ chớp chớp mắt với anh, vẻ mặt vô tội.

“Em thử kêu một tiếng xem.”

Tần Mặc tức đến mức bật cười, nói tiếp: “Nếu vợ vẫn tiếp tục nói chuyện kiểu đó với anh thì anh sẽ hôn em đấy.”

Ôn Hạ ngậm miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Cùng Ông Xã Học Bá

Số ký tự: 0