Chương 5
2024-09-16 10:05:18
Ăn cơm xong, Ôn Hạ trở về phòng ngủ lấy điện thoại bấm nút ra, có một tin nhắn hiện lên, là của dãy số quen thuộc.
Cô cong môi lên, nhấn nút OK rồi mở tin nhắn ra.
Vợ ăn cơm chưa?
Cô gõ gõ bàn phím mấy cái, Ăn rồi.
Rất nhanh bên kia liền gọi điện thoại đến, sau khi kết nối, vang lên giọng nói có chút khàn khàn của thiếu niên: “Vợ ăn no chưa?”
“Ăn no, anh thì sao.” Ôn Hạ sợ Ôn Đức nghe thấy, cô đi qua đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái.
“Ăn no, vợ sang nhà anh ăn nho nè.”
Ôn Hạ gõ gõ bàn phím trên tay, nhỏ giọng nói: “Chồng à, có phải anh đang nhớ em không?”
“Ừm.”
“Chồng ơi, ngày mai đi, hôm nay muộn quá rồi.”
Ôn Hạ vừa mới nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa và giọng của Ôn Đức: “Hạ Hạ, mở cửa.”
Vừa nghe thấy tiếng kêu, Ôn Hạ sợ hết cả hồn, vội vàng đáp lại một tiếng: “Ba, con đến đây.”
Sau đó nói với điện thoại: “Không nói nữa, ba tới.”
“Ừm, nhớ thay anh chào hỏi bố vợ.”
“…”
Nếu cô dám nói, sợ là Ôn Đức sẽ đánh cô một trận.
Ôn Hạ cúp điện thoại, lấy một quyển bài tập ra đặt lên bàn, sau đó mới đi mở cửa, trong tay Ôn Đức bưng một ly sữa.
“Ba.”
“Uống sữa xong rồi hẵng đi ngủ.”
Ôn Đức đưa sữa cho cô, rồi nói: “Mẹ gọi điện thoại cho con à?”
“Không có, là An An tìm con có việc.” Ôn Hạ nhận lấy sữa, có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt ông.
Ôn Đức không hỏi nữa, môi ông mấp máy, muốn nói lời xin lỗi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì: “Ba về phòng đây, con đi ngủ nhớ đóng cửa sổ.”
“Vâng.”
Ôn Hạ bưng ly sữa ấm trở về phòng ngủ, cũng không có gọi lại cho Tần Mặc mà lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Nếu đã được làm lại một lần nữa, cô phải học tập thật chăm chỉ, lần này không thể có bất kỳ tiếc nuối gì.
Bên kia Tần Mặc đang đọc sách, anh cũng đã quên gần hết kiến thức của mười năm trước rồi.
…
Ngày hôm sau
Ôn Hạ ăn sáng xong thì rửa chén rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô nhìn lướt qua Ôn Đức đang xem TV trên sô pha.
“Ba, lát nữa con sang nhà An An làm bài tập nha.”
“Ừ, buổi trưa về sớm một chút.” Ôn Đức gật đầu.
Ôn Hạ mang cặp sách ra khỏi nhà, đi sang nhà Tần Mặc, lúc sắp đến, cô gọi điện thoại cho anh ra mở cửa.
Nhà Tần Mặc là căn nhà kiểu tây rất lớn, có hai lầu, còn có một cái hồ bơi.
Hôm nay Tần Mặc mặc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, không có mũ, quần màu xám nhạt, tóc tai có hơi bù xù, cả người trông có vẻ biếng nhác nhưng vẫn rất đẹp trai.
Thảo nào hồi đó cô lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn lì lợm la liếm theo đuổi suốt một năm trời.
“Vợ đứng ngốc ở đây làm gì, cũng không phải lần đầu tiên em tới.” Tần Mặc chống tay lên cửa sắt, nhìn cô cười, cô mặc áo len trắng, quần jean xanh dương nhạt, trông có chút ngoan ngoãn.
Hai người vào cửa, Tần Mặc cầm một đôi dép lê mới tinh đưa cho cô.
Liễu Từ đang quét dọn ở phòng khách nhìn thoáng qua, vội vàng đi tới: “Tiểu Mặc, đây là bạn học của con à?”
“Dạ, dì Liễu rửa giúp con chút trái cây, lát nữa mang lên lầu nha.” Tần Mặc gật đầu, vươn tay đỡ lấy Ôn Hạ đang đứng lảo đảo thay giày.
Liễu Từ đưa mắt nhìn hai người một cái rồi đi vào phòng bếp.
Lên lầu hai, vào phòng ngủ, Ôn Hạ mới nhỏ giọng nói: “Dì Liễu có nói cho ba mẹ biết không vậy?”
Ba mẹ ở đây là chỉ ba mẹ Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn cô một cách đầy hứng thú: “Đến cả ‘ba mẹ’ vợ cũng đã gọi rồi thì còn sợ gì chứ?”
“Chuyện này không giống nhau, chúng ta hiện tại là học sinh.” Ôn Hạ ngồi ở mép giường.
Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Mặc.”
“Dì Liễu vào đi.” Tần Mặc nói.
Liễu Từ bưng một dĩa trái cây tiến vào, đặt ở trên bàn học, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi bà ấy đi được không lâu, Tần Mặc khóa trái cửa lại.
Ôn Hạ thấy anh như vậy, liền biết anh muốn làm cái gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên: “Không tốt lắm đâu.”
“Không tốt cái gì? Hửm?”
Thiếu niên đứng ở trước mặt cô, hơi khom lưng, dùng hai tay giữ chặt cô lại, cúi đầu hôn lên.
Vài phút sau, Tần Mặc kéo quần áo đã được vén lên của cô xuống, hướng ánh mắt mê ly về phía nữ sinh, khàn giọng nói: “Em còn nhỏ, không chạm vào em.”
“Anh đi ra ngoài tắm rửa một cái, em đọc sách trước đi.”
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh mấy phút mới hết được cảm giác khô nóng trên người.
Anh thầm than một tiếng trong lòng, mấy năm nay đã quen ăn thịt, chuyển sang ăn chay thật sự là muốn lấy mạng anh mà.
Sau khi trở lại, Ôn Hạ đang tập trung làm bài tập, sườn mặt trắng nõn vẫn còn chút ửng hồng.
Anh giơ tay xoa xoa mái tóc hơi ướt, sau đó ngồi ở bên cạnh cô: “Bài này em làm được không?”
“Bài này không biết làm.” Ôn Hạ đẩy bài tập toán qua.
“Đưa bút cho anh, giả sử hàng hóa tối thiểu là X, từ đề bài có thể thấy rằng, 10*10 + (X-10)*6 ≥ 208.”
Nói đến đây, Tần Mặc nhìn sang Ôn Hạ, sau đó nói: “Biết tại sao lại có bất đẳng thức này không?”
Ôn Hạ lắc đầu.
Anh chỉ vào đề bài, giải thích cặn kẽ: “Hàng hóa không vượt quá 10 ki-lô-gam, mỗi ki-lô-gam 10 tệ…”
…
Khoảng 11 giờ, Giang Vũ và Tần An Đức trở về nhà.
Liễu Từ ở trong phòng bếp nghe thấy được âm thanh mở cửa, vội vàng đi ra: “Ông chủ, bà chủ.” Vừa nói vừa lấy dép lê cho hai người.
Giang Vũ đặt túi xách ở trên tủ giày, cởi giày cao gót ra mang dép lê vào: “Chị Liễu, Mặc Mặc có ở nhà không?”
“Có ở nhà, còn có bạn học nữ của Tiểu Mặc tới nữa.” Liễu Từ gật đầu.
“Bạn học nữ?”
Giang Vũ và Tần An Đức liếc mắt nhìn nhau, có chút tò mò, đứa nhỏ Tần Mặc này chưa từng mời bạn học tới nhà.
Hai người lên lầu hai, tới gần phòng ngủ thì nghe thấy giọng nói cực kỳ có kiên nhẫn của con trai mình đang giảng bài, sau cùng còn hỏi câu: “Đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Giọng nói mềm mại của nữ sinh.
Sau khi gõ cửa, Giang Vũ liền mở cửa ra: “Mặc Mặc.”
Tần Mặc quay đầu lại, nhìn thấy bà ấy đang mặc âu phục màu đen, không chút bối rối nói: “Mẹ.”
Sau đó, Tần An Đức đi tới, anh lại kêu một tiếng: “Ba.”
Giang Vũ và Tần An Đức của bây giờ cũng giống như Giang Vũ và Tần An Đức của hai năm sau, hai người tuy rằng là người có năng lực, nhưng tính tình lại rất tốt.
Ôn Hạ đẩy ghế ra đứng dậy, vốn đã nghĩ kỹ rồi là kêu chú dì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đổi thành: “Ba, mẹ.”
Kêu quen rồi, nhất thời muốn sửa miệng thật sự quá khó khăn.
“…”
“…”
Giang Vũ và Tần An Đức nhìn về phía Tần Mặc, trên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của anh hiện lên ý cười.
“…”
“…”
Sẽ không phải yêu sớm đi?
Sau khi phản ứng lại, Ôn Hạ vội vàng xua tay, sửa miệng nói: “Ba… Chú dì.”
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Tần Mặc ở bên cạnh một cái, ra hiệu cho anh nói hộ mình vài câu.
Giang Vũ không hổ danh là nữ cường nhân trên thương trường, sau khi sửng sốt một chút, bà liền cười dịu dàng nói: “Đừng khẩn trương, dì và ba nó đều rất dễ nói chuyện.”
“Con gái, con tên là gì.”
“Dạ Ôn Hạ ạ, Ôn trong Ôn noãn (ấm áp), Hạ trong Hạ thiên (mùa hè).” Dù sao Ôn Hạ cũng từng tiếp xúc với bọn họ được mấy năm, sau một hồi mất tự nhiên, cô cũng dần bình tĩnh lại.
“Ôn Hạ, tên rất hay, sau này dì sẽ kêu con là Hạ Hạ nha.” Giang Vũ nói.
Mọi người nói chuyện được một lúc, Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp 12 giờ, cô liền nói phải về nhà.
Tần Mặc không giữ cô lại, đưa cô đến dưới tòa nhà rồi mới xoay người đi về nhà.
Trên bàn cơm
Giang Vũ gắp một đũa thịt cho Tần Mặc: “Mặc Mặc, mẹ nhớ rõ các bạn trong lớp con không có Ôn Hạ.”
Tần Mặc “Ừm” một tiếng, biết bà ấy muốn được nghe cái gì, dứt khoát thẳng thắn nói: “Cô ấy là bạn gái con.”
Cô cong môi lên, nhấn nút OK rồi mở tin nhắn ra.
Vợ ăn cơm chưa?
Cô gõ gõ bàn phím mấy cái, Ăn rồi.
Rất nhanh bên kia liền gọi điện thoại đến, sau khi kết nối, vang lên giọng nói có chút khàn khàn của thiếu niên: “Vợ ăn no chưa?”
“Ăn no, anh thì sao.” Ôn Hạ sợ Ôn Đức nghe thấy, cô đi qua đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái.
“Ăn no, vợ sang nhà anh ăn nho nè.”
Ôn Hạ gõ gõ bàn phím trên tay, nhỏ giọng nói: “Chồng à, có phải anh đang nhớ em không?”
“Ừm.”
“Chồng ơi, ngày mai đi, hôm nay muộn quá rồi.”
Ôn Hạ vừa mới nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa và giọng của Ôn Đức: “Hạ Hạ, mở cửa.”
Vừa nghe thấy tiếng kêu, Ôn Hạ sợ hết cả hồn, vội vàng đáp lại một tiếng: “Ba, con đến đây.”
Sau đó nói với điện thoại: “Không nói nữa, ba tới.”
“Ừm, nhớ thay anh chào hỏi bố vợ.”
“…”
Nếu cô dám nói, sợ là Ôn Đức sẽ đánh cô một trận.
Ôn Hạ cúp điện thoại, lấy một quyển bài tập ra đặt lên bàn, sau đó mới đi mở cửa, trong tay Ôn Đức bưng một ly sữa.
“Ba.”
“Uống sữa xong rồi hẵng đi ngủ.”
Ôn Đức đưa sữa cho cô, rồi nói: “Mẹ gọi điện thoại cho con à?”
“Không có, là An An tìm con có việc.” Ôn Hạ nhận lấy sữa, có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt ông.
Ôn Đức không hỏi nữa, môi ông mấp máy, muốn nói lời xin lỗi, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì: “Ba về phòng đây, con đi ngủ nhớ đóng cửa sổ.”
“Vâng.”
Ôn Hạ bưng ly sữa ấm trở về phòng ngủ, cũng không có gọi lại cho Tần Mặc mà lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Nếu đã được làm lại một lần nữa, cô phải học tập thật chăm chỉ, lần này không thể có bất kỳ tiếc nuối gì.
Bên kia Tần Mặc đang đọc sách, anh cũng đã quên gần hết kiến thức của mười năm trước rồi.
…
Ngày hôm sau
Ôn Hạ ăn sáng xong thì rửa chén rồi đi ra khỏi phòng bếp, cô nhìn lướt qua Ôn Đức đang xem TV trên sô pha.
“Ba, lát nữa con sang nhà An An làm bài tập nha.”
“Ừ, buổi trưa về sớm một chút.” Ôn Đức gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ mang cặp sách ra khỏi nhà, đi sang nhà Tần Mặc, lúc sắp đến, cô gọi điện thoại cho anh ra mở cửa.
Nhà Tần Mặc là căn nhà kiểu tây rất lớn, có hai lầu, còn có một cái hồ bơi.
Hôm nay Tần Mặc mặc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, không có mũ, quần màu xám nhạt, tóc tai có hơi bù xù, cả người trông có vẻ biếng nhác nhưng vẫn rất đẹp trai.
Thảo nào hồi đó cô lại yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn lì lợm la liếm theo đuổi suốt một năm trời.
“Vợ đứng ngốc ở đây làm gì, cũng không phải lần đầu tiên em tới.” Tần Mặc chống tay lên cửa sắt, nhìn cô cười, cô mặc áo len trắng, quần jean xanh dương nhạt, trông có chút ngoan ngoãn.
Hai người vào cửa, Tần Mặc cầm một đôi dép lê mới tinh đưa cho cô.
Liễu Từ đang quét dọn ở phòng khách nhìn thoáng qua, vội vàng đi tới: “Tiểu Mặc, đây là bạn học của con à?”
“Dạ, dì Liễu rửa giúp con chút trái cây, lát nữa mang lên lầu nha.” Tần Mặc gật đầu, vươn tay đỡ lấy Ôn Hạ đang đứng lảo đảo thay giày.
Liễu Từ đưa mắt nhìn hai người một cái rồi đi vào phòng bếp.
Lên lầu hai, vào phòng ngủ, Ôn Hạ mới nhỏ giọng nói: “Dì Liễu có nói cho ba mẹ biết không vậy?”
Ba mẹ ở đây là chỉ ba mẹ Tần Mặc.
Tần Mặc nhìn cô một cách đầy hứng thú: “Đến cả ‘ba mẹ’ vợ cũng đã gọi rồi thì còn sợ gì chứ?”
“Chuyện này không giống nhau, chúng ta hiện tại là học sinh.” Ôn Hạ ngồi ở mép giường.
Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu Mặc.”
“Dì Liễu vào đi.” Tần Mặc nói.
Liễu Từ bưng một dĩa trái cây tiến vào, đặt ở trên bàn học, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi bà ấy đi được không lâu, Tần Mặc khóa trái cửa lại.
Ôn Hạ thấy anh như vậy, liền biết anh muốn làm cái gì, gương mặt bỗng nhiên đỏ lên: “Không tốt lắm đâu.”
“Không tốt cái gì? Hửm?”
Thiếu niên đứng ở trước mặt cô, hơi khom lưng, dùng hai tay giữ chặt cô lại, cúi đầu hôn lên.
Vài phút sau, Tần Mặc kéo quần áo đã được vén lên của cô xuống, hướng ánh mắt mê ly về phía nữ sinh, khàn giọng nói: “Em còn nhỏ, không chạm vào em.”
“Anh đi ra ngoài tắm rửa một cái, em đọc sách trước đi.”
Anh vào phòng tắm, xối nước lạnh mấy phút mới hết được cảm giác khô nóng trên người.
Anh thầm than một tiếng trong lòng, mấy năm nay đã quen ăn thịt, chuyển sang ăn chay thật sự là muốn lấy mạng anh mà.
Sau khi trở lại, Ôn Hạ đang tập trung làm bài tập, sườn mặt trắng nõn vẫn còn chút ửng hồng.
Anh giơ tay xoa xoa mái tóc hơi ướt, sau đó ngồi ở bên cạnh cô: “Bài này em làm được không?”
“Bài này không biết làm.” Ôn Hạ đẩy bài tập toán qua.
“Đưa bút cho anh, giả sử hàng hóa tối thiểu là X, từ đề bài có thể thấy rằng, 10*10 + (X-10)*6 ≥ 208.”
Nói đến đây, Tần Mặc nhìn sang Ôn Hạ, sau đó nói: “Biết tại sao lại có bất đẳng thức này không?”
Ôn Hạ lắc đầu.
Anh chỉ vào đề bài, giải thích cặn kẽ: “Hàng hóa không vượt quá 10 ki-lô-gam, mỗi ki-lô-gam 10 tệ…”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng 11 giờ, Giang Vũ và Tần An Đức trở về nhà.
Liễu Từ ở trong phòng bếp nghe thấy được âm thanh mở cửa, vội vàng đi ra: “Ông chủ, bà chủ.” Vừa nói vừa lấy dép lê cho hai người.
Giang Vũ đặt túi xách ở trên tủ giày, cởi giày cao gót ra mang dép lê vào: “Chị Liễu, Mặc Mặc có ở nhà không?”
“Có ở nhà, còn có bạn học nữ của Tiểu Mặc tới nữa.” Liễu Từ gật đầu.
“Bạn học nữ?”
Giang Vũ và Tần An Đức liếc mắt nhìn nhau, có chút tò mò, đứa nhỏ Tần Mặc này chưa từng mời bạn học tới nhà.
Hai người lên lầu hai, tới gần phòng ngủ thì nghe thấy giọng nói cực kỳ có kiên nhẫn của con trai mình đang giảng bài, sau cùng còn hỏi câu: “Đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Giọng nói mềm mại của nữ sinh.
Sau khi gõ cửa, Giang Vũ liền mở cửa ra: “Mặc Mặc.”
Tần Mặc quay đầu lại, nhìn thấy bà ấy đang mặc âu phục màu đen, không chút bối rối nói: “Mẹ.”
Sau đó, Tần An Đức đi tới, anh lại kêu một tiếng: “Ba.”
Giang Vũ và Tần An Đức của bây giờ cũng giống như Giang Vũ và Tần An Đức của hai năm sau, hai người tuy rằng là người có năng lực, nhưng tính tình lại rất tốt.
Ôn Hạ đẩy ghế ra đứng dậy, vốn đã nghĩ kỹ rồi là kêu chú dì, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã đổi thành: “Ba, mẹ.”
Kêu quen rồi, nhất thời muốn sửa miệng thật sự quá khó khăn.
“…”
“…”
Giang Vũ và Tần An Đức nhìn về phía Tần Mặc, trên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của anh hiện lên ý cười.
“…”
“…”
Sẽ không phải yêu sớm đi?
Sau khi phản ứng lại, Ôn Hạ vội vàng xua tay, sửa miệng nói: “Ba… Chú dì.”
Cô âm thầm liếc mắt nhìn Tần Mặc ở bên cạnh một cái, ra hiệu cho anh nói hộ mình vài câu.
Giang Vũ không hổ danh là nữ cường nhân trên thương trường, sau khi sửng sốt một chút, bà liền cười dịu dàng nói: “Đừng khẩn trương, dì và ba nó đều rất dễ nói chuyện.”
“Con gái, con tên là gì.”
“Dạ Ôn Hạ ạ, Ôn trong Ôn noãn (ấm áp), Hạ trong Hạ thiên (mùa hè).” Dù sao Ôn Hạ cũng từng tiếp xúc với bọn họ được mấy năm, sau một hồi mất tự nhiên, cô cũng dần bình tĩnh lại.
“Ôn Hạ, tên rất hay, sau này dì sẽ kêu con là Hạ Hạ nha.” Giang Vũ nói.
Mọi người nói chuyện được một lúc, Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp 12 giờ, cô liền nói phải về nhà.
Tần Mặc không giữ cô lại, đưa cô đến dưới tòa nhà rồi mới xoay người đi về nhà.
Trên bàn cơm
Giang Vũ gắp một đũa thịt cho Tần Mặc: “Mặc Mặc, mẹ nhớ rõ các bạn trong lớp con không có Ôn Hạ.”
Tần Mặc “Ừm” một tiếng, biết bà ấy muốn được nghe cái gì, dứt khoát thẳng thắn nói: “Cô ấy là bạn gái con.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro