Chương 6
2024-09-16 10:05:18
Tần An Đức và Giang Vũ thoáng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khôi phục như thường, bọn họ luôn rất cởi mở, tôn trọng lựa chọn của Tần Mặc.
Nhưng mà cái gì nên dặn dò vẫn phải dặn dò.
Gương mặt được chăm sóc tốt của Giang Vũ có chút nghiêm túc nói: “Việc này mẹ cũng không phản đối, tình yêu tuổi học trò cũng rất bình thường, nhưng con phải biết đúng mực, có một số việc bây giờ không thể làm, có biết không?”
“Mẹ, con biết.” Tần Mặc cúi đầu, cầm đũa gắp đồ ăn.
Từ nhỏ Giang Vũ vẫn luôn yên tâm ở anh, cũng không nói gì nữa: “Sau này có thời gian, để cho Hạ Hạ lại đây ăn cơm đi.”
Bà ấy cũng không hỏi gia cảnh nhà Ôn Hạ, đối với Tần gia mà nói môn đăng hộ đối cũng không có tác dụng gì, nhà bọn họ có tiền, chỉ cần Tần Mặc thích là được rồi.
“Vâng.” Tần Mặc nói.
…
Buổi chiều, Ôn Hạ ở nhà đọc sách, cô lấy sách giáo khoa lớp mười ra đọc lại.
Ôn Đức vô tình đi ngang qua cửa, nhìn thấy cô như vậy thì mừng thầm trong lòng.
Thành tích cấp hai của Ôn Hạ rất tốt, nhưng sau đó lại bởi vì chuyện ly hôn của ông và mẹ cô kích thích đến cô, nên bắt đầu không chịu cố gắng học hành.
Ông có nói qua với cô vài lần, thậm chí có một lần còn động tay đánh cô, cô không những không có tiết chế mà ngược lại tình hình càng trở nên tệ hơn.
Cô từng nói với Ôn Đức: “Từ khi nhỏ, ông chưa từng dạy dỗ tôi, hiện tại ông có tư cách gì dạy bảo tôi”.
Ông biết cô oán hận ông, oán hận ông thường xuyên không ở nhà, oán hận ông ấy ly hôn với mẹ cô.
Buổi tối 6 giờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ôn Đức: “Hạ Hạ, ra ngoài ăn cơm.”
“Ra liền ạ.” Ôn Hạ đáp lại một câu, nhưng bút trên tay cũng không có dừng lại, chờ sau khi làm xong bài, cô kiểm tra đối chiếu đáp án một chút, thấy không có sai, mới buông bút xuống.
Cô vươn vai, đứng dậy đi ra ngoài, thức ăn trên bàn đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô rửa tay rồi ngồi ở đối diện Ôn Đức.
Hai người ăn cơm cũng không có nói chuyện, hơn mười phút sau, Ôn Hạ dọn dẹp bát đũa, Ôn Đức ngăn cô lại: “Đợi lát nữa rồi rửa, ba có việc muốn nói với con.”
“Buổi tối ba phải ra sân bay đi công tác, ngày mai không thể đưa con tới trường học được.”
Ông lấy ví tiền ra, đếm 300 đưa cho cô: “200 là sinh hoạt phí, 100 dùng để mua vật dụng hàng ngày và đồ ăn vặt.”
Ôn Đức mở một xưởng sản xuất nhỏ ở Gia Huyện, một tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn đồng, cho nên cuộc sống của Ôn Hạ tuy không xa xỉ như Tần Mặc, nhưng vẫn tốt hơn các bạn học đồng trang lứa rất nhiều.
Ôn Hạ nhìn Ôn Đức, đột nhiên cô phát hiện tóc của ông đã bạc không ít, mắt cô có hơi cay: “Khi nào ba trở về?”
Trước đây cô không hiểu Ôn Đức, sau khi kết hôn mới hiểu được nếu không phải Ôn Đức làm lụng vất vả, cô sẽ không thể sống an nhàn như vậy.
Ôn Đức hơi sửng sốt: “Thứ năm trở về.”
Ôn Hạ gật đầu: “Trên đường ba nhớ chú ý an toàn.”
“Đừng lo lắng cho ba, con ở trường phải học hành cho tốt, có chuyện gì thì nói thầy cô gọi điện thoại cho ba.”
“Ừm.”
“Mẹ con có gọi điện thoại tới, nói sáng mai dẫn con đi mua quần áo, ba có bảo bà ấy buổi chiều thuận tiện đưa con đi trường học luôn.”
Ôn Hạ trầm mặc một hồi: “Ba, con không đi, quần áo của con đủ mặc rồi.”
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng Lưu Yến và Ôn Đức ly hôn, là do vấn đề của Ôn Đức, sau này mới biết được là do Lưu Yến ngoại tình.
Có lẽ Ôn Đức cũng không muốn cho cô biết loại chuyện này, nên vẫn luôn gạt cô.
Ôn Đức phát hiện tâm trạng của cô đang không vui, ông mím môi: “Để lát nữa ba gọi lại cho mẹ con nói con không đi, ngày mai tự con bắt xe đến trường đi, nhớ mang theo điện thoại, tới chỗ rồi thì gọi điện thoại cho ba.”
“Vâng.” Ôn Hạ gật đầu.
…
Chủ nhật
Lúc tám chín giờ, Khương Nhan gọi điện thoại tới, nói buổi chiều đi ra ngoài sớm một chút, sau đó hai người cùng nhau đi đến cửa hàng mua kẹp tóc.
Ôn Hạ bắt đầu dọn dẹp quần áo, giày dép, chờ đến lúc dọn xong cũng đã sắp 11 giờ.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Là Tần Mặc.
Cô nhấn nút trả lời: “Alo.”
“Mở cửa.” Tần Mặc nói.
Đêm qua nói chuyện điện thoại, Ôn Hạ có nói tới việc Ôn Đức đi công tác.
“Đến đây.” Ôn Hạ không có cúp điện thoại mà đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra, Tần Mặc đứng ở cửa mang theo hai cái túi lớn trên tay, cô nghiêng người để cho anh tiến vào.
Đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy giọng nói của dì Chu ở cách vách: “Hạ Hạ, ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Ôn Hạ gật đầu.
“Họ hàng nhà con tới hả?” Chu Lâm nhướng cổ, liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái.
Ôn Hạ đứng chắn sang bên cạnh một chút:
“Dạ, anh họ của con.”
“À.” Chu Lâm càng nhìn Tần Mặc càng cảm thấy quen, giống như đã từng gặp qua ở trong khu chung cư.
Đóng cửa lại, Ôn Hạ thở ra một hơi.
“Chồng à, lần sau anh đừng đến nữa, nếu mà dì Chu ở đối diện nói với ba em, em liền chết thẳng cẳng.” Vừa nói, cô vừa khua tay múa chân trước cổ mình.
Tần Mặc bật cười, nhịn không được xoa xoa tóc cô: “Đừng sợ, có chồng chống đỡ ở phía trước cho em.”
Anh nhìn lướt qua quần áo ở nhà rộng thùng thình của cô, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Có cần thay quần áo không, mẹ bảo anh kêu em qua nhà ăn cơm, mấy thứ này là mẹ kêu anh mang qua cho em.”
“Em đi thay quần áo.” Ôn Hạ cũng không ngượng ngùng, cô ăn cơm ở Tần gia cũng không phải một hai lần.
Cô về phòng ngủ thay một chiếc áo hoodie liền mũ và một cái quần thể thao màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, cả người trông có vẻ cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.
Cô nhìn vào gương “Chậc chậc chậc” một chút, tuổi trẻ đúng là tốt mà, không cần mỹ phẩm dưỡng da cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Hai người tới Tần gia, bữa tối ở Tần gia đã được dọn sẵn
Ôn Hạ lễ phép kêu một tiếng: “Chú Tần, dì Tần.”
Giang Vũ ra hiệu cho cô ngồi xuống, cười dịu dàng nói: “Hạ Hạ ở đây đừng khách sáo nha.”
“Cảm ơn mẹ…” Ôn Hạ trả lời quá nhanh, tiếng 'mẹ' vừa ra khỏi miệng, cô đã vội sửa lại: “Cảm ơn dì Tần.”
Tần Mặc không giấu được ý cười trên khóe môi: “Đừng khẩn trương, từ từ nói, ba mẹ không ăn thịt em đâu.”
Giang Vũ không khỏi bật cười, cô gái nhỏ này cũng thật thú vị: “Mặc Mặc nói đúng, Hạ Hạ đừng khẩn trương, dì và ba nó trông hung dữ vậy thôi, chứ tính tình dễ chịu lắm.”
Con không khẩn trương, chỉ là thói quen thôi.
Ôn Hạ không thể nói như vậy, chỉ có thể gật đầu, cô duỗi tay véo đùi người nào đó, anh biết rõ vì sao lại còn trêu ghẹo cô.
Tần Mặc nắm lấy tay cô, sau đó nhướng mày nhìn cô.
Động tác nhỏ của hai người, Tần An Đức và Giang Vũ coi như không nhìn thấy.
Giang Vũ dùng đũa sạch gắp một miếng cá cho Ôn Hạ: “Hạ Hạ nếm thử cá dì làm đi.”
“Cảm ơn dì Tần.” Ôn Hạ khẽ đưa tay nâng đũa lên ăn cá: “Dì Tần, cá này ăn rất ngon.”
Giang Vũ nấu ăn thật sự rất ngon, sau khi kết hôn cô thường xuyên trở về ăn đồ ăn do bà nấu.
Tần Mặc tan làm về nhà không nhìn thấy cô thì sẽ về Tần gia để đón người.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Giang Vũ cười cười.
Tần Mặc lại lấy đũa gắp cho cô một miếng cá: “Ăn từ từ, coi chừng mắc nghẹn.”
Ôn Hạ gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạ ăn no quá, cô thỏa mãn sờ sờ bụng, Tần Mặc duỗi tay vỗ lên tay cô một cái, trầm giọng nói: “Sau khi ăn xong đừng có sờ bụng.”
Kết hôn mấy năm cũng chưa sửa được cái tật xấu sờ bụng sau khi ăn này của cô.
“Ồ.”
Ôn Hạ ngượng ngùng rút tay về, sau đó cô và Giang Vũ cùng nhau thu dọn bát đũa.
Bình thường, Giang Vũ và Tần An Đức có ở nhà, Liễu Từ sẽ không tới Tần gia.
Tần An Đức và Tần Mặc ngồi ở trên sô pha, Tần An Đức nhìn đứa con trai có bảy tám phần giống mình: “Gần đây học tập thế nào?” Giọng điệu không có chút dáng vẻ nào của người cha.
“Cũng được ạ.” Tần Mặc nói.
Về chuyện học tập, Tần An Đức rất yên tâm đối với anh, cũng hiếm khi lo lắng, ông nói: “Đợi lát nữa ba cho con một tấm thẻ ngân hàng, đừng bạc đãi Ôn Hạ, ngày thường mua cho con bé nhiều đồ chút.”
Nhưng mà cái gì nên dặn dò vẫn phải dặn dò.
Gương mặt được chăm sóc tốt của Giang Vũ có chút nghiêm túc nói: “Việc này mẹ cũng không phản đối, tình yêu tuổi học trò cũng rất bình thường, nhưng con phải biết đúng mực, có một số việc bây giờ không thể làm, có biết không?”
“Mẹ, con biết.” Tần Mặc cúi đầu, cầm đũa gắp đồ ăn.
Từ nhỏ Giang Vũ vẫn luôn yên tâm ở anh, cũng không nói gì nữa: “Sau này có thời gian, để cho Hạ Hạ lại đây ăn cơm đi.”
Bà ấy cũng không hỏi gia cảnh nhà Ôn Hạ, đối với Tần gia mà nói môn đăng hộ đối cũng không có tác dụng gì, nhà bọn họ có tiền, chỉ cần Tần Mặc thích là được rồi.
“Vâng.” Tần Mặc nói.
…
Buổi chiều, Ôn Hạ ở nhà đọc sách, cô lấy sách giáo khoa lớp mười ra đọc lại.
Ôn Đức vô tình đi ngang qua cửa, nhìn thấy cô như vậy thì mừng thầm trong lòng.
Thành tích cấp hai của Ôn Hạ rất tốt, nhưng sau đó lại bởi vì chuyện ly hôn của ông và mẹ cô kích thích đến cô, nên bắt đầu không chịu cố gắng học hành.
Ông có nói qua với cô vài lần, thậm chí có một lần còn động tay đánh cô, cô không những không có tiết chế mà ngược lại tình hình càng trở nên tệ hơn.
Cô từng nói với Ôn Đức: “Từ khi nhỏ, ông chưa từng dạy dỗ tôi, hiện tại ông có tư cách gì dạy bảo tôi”.
Ông biết cô oán hận ông, oán hận ông thường xuyên không ở nhà, oán hận ông ấy ly hôn với mẹ cô.
Buổi tối 6 giờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của Ôn Đức: “Hạ Hạ, ra ngoài ăn cơm.”
“Ra liền ạ.” Ôn Hạ đáp lại một câu, nhưng bút trên tay cũng không có dừng lại, chờ sau khi làm xong bài, cô kiểm tra đối chiếu đáp án một chút, thấy không có sai, mới buông bút xuống.
Cô vươn vai, đứng dậy đi ra ngoài, thức ăn trên bàn đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô rửa tay rồi ngồi ở đối diện Ôn Đức.
Hai người ăn cơm cũng không có nói chuyện, hơn mười phút sau, Ôn Hạ dọn dẹp bát đũa, Ôn Đức ngăn cô lại: “Đợi lát nữa rồi rửa, ba có việc muốn nói với con.”
“Buổi tối ba phải ra sân bay đi công tác, ngày mai không thể đưa con tới trường học được.”
Ông lấy ví tiền ra, đếm 300 đưa cho cô: “200 là sinh hoạt phí, 100 dùng để mua vật dụng hàng ngày và đồ ăn vặt.”
Ôn Đức mở một xưởng sản xuất nhỏ ở Gia Huyện, một tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn đồng, cho nên cuộc sống của Ôn Hạ tuy không xa xỉ như Tần Mặc, nhưng vẫn tốt hơn các bạn học đồng trang lứa rất nhiều.
Ôn Hạ nhìn Ôn Đức, đột nhiên cô phát hiện tóc của ông đã bạc không ít, mắt cô có hơi cay: “Khi nào ba trở về?”
Trước đây cô không hiểu Ôn Đức, sau khi kết hôn mới hiểu được nếu không phải Ôn Đức làm lụng vất vả, cô sẽ không thể sống an nhàn như vậy.
Ôn Đức hơi sửng sốt: “Thứ năm trở về.”
Ôn Hạ gật đầu: “Trên đường ba nhớ chú ý an toàn.”
“Đừng lo lắng cho ba, con ở trường phải học hành cho tốt, có chuyện gì thì nói thầy cô gọi điện thoại cho ba.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.”
“Mẹ con có gọi điện thoại tới, nói sáng mai dẫn con đi mua quần áo, ba có bảo bà ấy buổi chiều thuận tiện đưa con đi trường học luôn.”
Ôn Hạ trầm mặc một hồi: “Ba, con không đi, quần áo của con đủ mặc rồi.”
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng Lưu Yến và Ôn Đức ly hôn, là do vấn đề của Ôn Đức, sau này mới biết được là do Lưu Yến ngoại tình.
Có lẽ Ôn Đức cũng không muốn cho cô biết loại chuyện này, nên vẫn luôn gạt cô.
Ôn Đức phát hiện tâm trạng của cô đang không vui, ông mím môi: “Để lát nữa ba gọi lại cho mẹ con nói con không đi, ngày mai tự con bắt xe đến trường đi, nhớ mang theo điện thoại, tới chỗ rồi thì gọi điện thoại cho ba.”
“Vâng.” Ôn Hạ gật đầu.
…
Chủ nhật
Lúc tám chín giờ, Khương Nhan gọi điện thoại tới, nói buổi chiều đi ra ngoài sớm một chút, sau đó hai người cùng nhau đi đến cửa hàng mua kẹp tóc.
Ôn Hạ bắt đầu dọn dẹp quần áo, giày dép, chờ đến lúc dọn xong cũng đã sắp 11 giờ.
Lúc này, điện thoại vang lên.
Là Tần Mặc.
Cô nhấn nút trả lời: “Alo.”
“Mở cửa.” Tần Mặc nói.
Đêm qua nói chuyện điện thoại, Ôn Hạ có nói tới việc Ôn Đức đi công tác.
“Đến đây.” Ôn Hạ không có cúp điện thoại mà đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra, Tần Mặc đứng ở cửa mang theo hai cái túi lớn trên tay, cô nghiêng người để cho anh tiến vào.
Đang chuẩn bị đóng cửa thì nghe thấy giọng nói của dì Chu ở cách vách: “Hạ Hạ, ăn gì chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Ôn Hạ gật đầu.
“Họ hàng nhà con tới hả?” Chu Lâm nhướng cổ, liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái.
Ôn Hạ đứng chắn sang bên cạnh một chút:
“Dạ, anh họ của con.”
“À.” Chu Lâm càng nhìn Tần Mặc càng cảm thấy quen, giống như đã từng gặp qua ở trong khu chung cư.
Đóng cửa lại, Ôn Hạ thở ra một hơi.
“Chồng à, lần sau anh đừng đến nữa, nếu mà dì Chu ở đối diện nói với ba em, em liền chết thẳng cẳng.” Vừa nói, cô vừa khua tay múa chân trước cổ mình.
Tần Mặc bật cười, nhịn không được xoa xoa tóc cô: “Đừng sợ, có chồng chống đỡ ở phía trước cho em.”
Anh nhìn lướt qua quần áo ở nhà rộng thùng thình của cô, nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Có cần thay quần áo không, mẹ bảo anh kêu em qua nhà ăn cơm, mấy thứ này là mẹ kêu anh mang qua cho em.”
“Em đi thay quần áo.” Ôn Hạ cũng không ngượng ngùng, cô ăn cơm ở Tần gia cũng không phải một hai lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô về phòng ngủ thay một chiếc áo hoodie liền mũ và một cái quần thể thao màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, cả người trông có vẻ cực kỳ trẻ trung xinh đẹp.
Cô nhìn vào gương “Chậc chậc chậc” một chút, tuổi trẻ đúng là tốt mà, không cần mỹ phẩm dưỡng da cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Hai người tới Tần gia, bữa tối ở Tần gia đã được dọn sẵn
Ôn Hạ lễ phép kêu một tiếng: “Chú Tần, dì Tần.”
Giang Vũ ra hiệu cho cô ngồi xuống, cười dịu dàng nói: “Hạ Hạ ở đây đừng khách sáo nha.”
“Cảm ơn mẹ…” Ôn Hạ trả lời quá nhanh, tiếng 'mẹ' vừa ra khỏi miệng, cô đã vội sửa lại: “Cảm ơn dì Tần.”
Tần Mặc không giấu được ý cười trên khóe môi: “Đừng khẩn trương, từ từ nói, ba mẹ không ăn thịt em đâu.”
Giang Vũ không khỏi bật cười, cô gái nhỏ này cũng thật thú vị: “Mặc Mặc nói đúng, Hạ Hạ đừng khẩn trương, dì và ba nó trông hung dữ vậy thôi, chứ tính tình dễ chịu lắm.”
Con không khẩn trương, chỉ là thói quen thôi.
Ôn Hạ không thể nói như vậy, chỉ có thể gật đầu, cô duỗi tay véo đùi người nào đó, anh biết rõ vì sao lại còn trêu ghẹo cô.
Tần Mặc nắm lấy tay cô, sau đó nhướng mày nhìn cô.
Động tác nhỏ của hai người, Tần An Đức và Giang Vũ coi như không nhìn thấy.
Giang Vũ dùng đũa sạch gắp một miếng cá cho Ôn Hạ: “Hạ Hạ nếm thử cá dì làm đi.”
“Cảm ơn dì Tần.” Ôn Hạ khẽ đưa tay nâng đũa lên ăn cá: “Dì Tần, cá này ăn rất ngon.”
Giang Vũ nấu ăn thật sự rất ngon, sau khi kết hôn cô thường xuyên trở về ăn đồ ăn do bà nấu.
Tần Mặc tan làm về nhà không nhìn thấy cô thì sẽ về Tần gia để đón người.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Giang Vũ cười cười.
Tần Mặc lại lấy đũa gắp cho cô một miếng cá: “Ăn từ từ, coi chừng mắc nghẹn.”
Ôn Hạ gật đầu.
Cơm nước xong xuôi, Ôn Hạ ăn no quá, cô thỏa mãn sờ sờ bụng, Tần Mặc duỗi tay vỗ lên tay cô một cái, trầm giọng nói: “Sau khi ăn xong đừng có sờ bụng.”
Kết hôn mấy năm cũng chưa sửa được cái tật xấu sờ bụng sau khi ăn này của cô.
“Ồ.”
Ôn Hạ ngượng ngùng rút tay về, sau đó cô và Giang Vũ cùng nhau thu dọn bát đũa.
Bình thường, Giang Vũ và Tần An Đức có ở nhà, Liễu Từ sẽ không tới Tần gia.
Tần An Đức và Tần Mặc ngồi ở trên sô pha, Tần An Đức nhìn đứa con trai có bảy tám phần giống mình: “Gần đây học tập thế nào?” Giọng điệu không có chút dáng vẻ nào của người cha.
“Cũng được ạ.” Tần Mặc nói.
Về chuyện học tập, Tần An Đức rất yên tâm đối với anh, cũng hiếm khi lo lắng, ông nói: “Đợi lát nữa ba cho con một tấm thẻ ngân hàng, đừng bạc đãi Ôn Hạ, ngày thường mua cho con bé nhiều đồ chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro