Chương 7
2024-09-16 10:05:18
Tần Mặc nhìn lướt qua dáng người thấp thấp bé bé của người nào đó trong bếp, dường như cô rất được lòng của Giang Vũ và Tần An Đức.
Đời trước, lần đầu tiên Giang Vũ thấy Ôn Hạ, bà liền cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Anh quy kết lại là là do khuôn mặt xinh đẹp nên mới khiến cho người ta thích.
“Con có tiền.”
Từ nhỏ, anh đã nhận được không ít tiền lì xì, còn có mấy cửa hàng đứng tên anh, cho thuê một tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn.
Tần An Đức cũng biết nên không có miễn cưỡng, sau đó hai người không nói chuyện nữa.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại “ting tong” vang lên, Ôn Hạ vội vàng lau tay bắt máy: “Nhan Nhan, cậu ở dưới lầu đợi mình một lát, mình lập tức trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, cô xin lỗi nói: “Dì Tần, con có việc phải đi về trước.”
“Được rồi, Mặc Mặc đưa Hạ Hạ trở về đi con.” Giang Vũ quay đầu nói với Tần Mặc đang ngồi trên sô pha.
“Không cần đâu mẹ, con tự đi về được.” Ôn Hạ phát hiện chính mình lại kêu “mẹ”, vẻ mặt nhất thời trở nên ngượng ngùng: “Dì Tần.”
Giang Vũ cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Hạ Hạ cảm thấy kêu như thế nào cho thuận miệng thì cứ kêu như vậy đi.”
Ôn Hạ: “囧”*, cô thật sự không phải cố ý muốn kêu mẹ.
(*) 囧: biểu tượng cảm xúc thể hiện sự xấu hổ, ngượng ngùng
Tần Mặc đi qua, anh nở nụ cười nhìn Ôn Hạ.
Ôn Hạ âm thầm trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thật biết cười nhạo cô mà: “Không cần tiễn em đi đâu, Khương Nhan ở dưới lầu chờ em, lát nữa em và cậu ấy cùng đi tới trường học.”
…
Dưới lầu, Khương Nhan đeo một cái cặp sách to, trong tay còn cầm một túi đồ lớn, thấy Ôn Hạ từ bên trong khu chung cư chạy tới: “Hạ Hạ, cậu đi đâu vậy?”
“Sang nhà anh họ ăn cơm.” Ôn Hạ thở hổn hển mấy hơi, sau đó giúp cô ấy xách túi đồ.
Hai người lên cầu thang.
“Anh họ cậu cũng ở nơi này à? Sao trước kia không nghe cậu nói qua.”
“Gần đây mới dọn đến.”
“Mình nói mà, sao cậu lại đột nhiên có anh họ chứ, Hạ Hạ, mẹ mình có chuẩn bị đồ hộp cho mình, trở về trường mình chia cho cậu một hộp.”
“Ừ.”
Đồ đạc đã được Ôn Hạ thu dọn xong từ sáng sớm, cô nhìn lướt qua đồ mà Tần Mặc mang đến, phần lớn là một ít trái cây, đồ có thể để vào tủ lạnh thì cô bỏ vào tủ lạnh, đồ không thể để vào thì cô mang đến trường ăn.
Hai người đều mang rất nhiều đồ đạc, ra khỏi khu chung cư thì đặt xe, chia ra mỗi người trả hai tệ rưỡi.
Trước tiên về ký túc xá của trường học cất đồ đạc, sau đó ra cổng trường mua kẹp tóc.
Chỉ cần chưa tới 6 giờ chiều thì cổng trường có thể tùy ý ra vào.
Trong lúc Khương Nhan còn đang bận chọn kẹp, Ôn Hạ đi nghe điện thoại của Tần Mặc: “Alo.”
“Đang ở đâu đó?”
“Đến trường rồi.”
“Ừ, vợ học hành cho giỏi nha.”
Ôn Hạ liền cười híp cả mắt, liếc mắt nhìn Khương Nhan một cái, cô che miệng nhỏ giọng nói: “Chồng cũng vậy nha.”
“Hạ Hạ! Cậu đang nói điện thoại với ai vậy?” Khương Nhan đi tới.
Ôn Hạ có tật giật mình, hoảng sợ, vội vàng cắt đứt điện thoại: “Anh họ mình.”
Khương Nhan “Ồ” một tiếng, nháy mắt ra hiệu nói: “Hạ Hạ vừa rồi cậu cười như vậy, mình còn tưởng rằng cậu đang yêu đương đấy.”
Không phải đang yêu đương, mà là đã kết hôn.
Ôn Hạ buồn cười vỗ cô ấy một cái: “Mình yêu đương với ai chứ? Với cậu à?”
Khương Nhan cười “Hì hì”, cô ấy cầm hai cái kẹp tóc : “Hạ Hạ cái nào đẹp hơn.”
“Màu bạc.” Ôn Hạ chỉ một cái.
…
Buổi chiều 6 giờ
Giờ tự học đã bắt đầu, buổi tự học tối chủ nhật thường là để cho học sinh hoàn thành cho kịp bài tập.
Liễu An An và Khương Nhan tự động bỏ qua Ôn Hạ, tìm người mượn bài tập rồi bắt đầu vùi đầu “Tham khảo”, Ôn Hạ quét mắt nhìn hai người một cái, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ôn tập và chuẩn bị bài.
Hồi lâu không thấy Ôn Hạ có động tĩnh gì, Liễu An An nhìn cô một cái: “Hạ Hạ, cậu không chép bài tập?”
Sau đó Khương Nhan cũng với người tới liếc mắt nhìn bàn cô một cái, cho rằng cô là không mượn được bài tập để chép: “Hạ Hạ, cậu chờ mình hai phút, mình sắp chép xong rồi.”
“Không cần đâu, mình làm xong rồi.” Ôn Hạ buồn cười liếc mắt nhìn hai người một cái.
Liễu An An và Khương Nhan “A” một tiếng, cảm thấy không thể tin được.
Liễu An An hoài nghi nói: “Hạ Hạ, cậu biết làm sao?”
Ôn Hạ: “...”
“Không biết, anh họ dạy cho mình.”
“Bây giờ Hạ Hạ cứ nói dăm ba câu là lại nhắc đến anh họ.” Khương Nhan vừa chép bài tập, vừa cười tủm tỉm nói.
Liễu An An quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, trêu ghẹo nói: “Cái này cậu không hiểu rồi, là sức hấp dẫn của soái ca đó, haizz, mình cũng muốn có một anh họ đẹp trai giúp mình làm bài tập.”
“An An, nếu để cho anh cậu nghe thấy được lời này, không đánh cậu mới lạ đó.” Khương Nhan cười nói.
Anh trai của Liễu An An cũng học lớp mười hai ở trường trung học số hai.
Hai người nói chuyện khiến cho lớp trưởng Hạ Sinh chú ý: “Khương Nhan, Liễu An An, Ôn Hạ, đừng có nói chuyện.”
Ôn Hạ: “...”
Lớp trưởng, có phải cậu chưa lau sạch mắt kính hay không?
Liễu An An và Khương Nhan lập tức rụt cổ lại, vùi đầu chép bài tập.
Hai tiết tự học tiếp theo đều rất yên tĩnh, sau khi trở về ký túc xá đã là 9 giờ.
Sau khi rửa mặt, Ôn Hạ trở lại giường trên của mình, cầm một quyển sách bắt đầu xem.
Phía dưới Khương Nhan chọc chọc Liễu An An một cái, ý bảo cô ấy nhìn Ôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Có phải Hạ Hạ đã chịu kích thích gì hay không?”
“Có lẽ là bị cô Tiết mắng nên khó chịu trong lòng.” Liễu An An cắn một miếng táo.
Ôn Hạ ở trên giường cảm nhận được điện thoại rung lên, vội vàng chui vào ổ chăn, thấp giọng: “Alo.”
“Đang làm gì đấy?”
“Đọc sách.”
“Đừng xem quá lâu, hại mắt.”
“Biết rồi.”
...
“Vợ ngủ ngon.”
“Chồng ngủ ngon.”
Ôn Hạ mới vừa cúp điện thoại, đèn liền tắt đi, cô bật đèn bàn, kéo rèm trên giường tiếp tục đọc sách để không quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Trong phòng ngủ còn có một người cũng đang đọc sách, người này tên là Từ Mẫn, là một nữ sinh không thích nói chuyện, nhưng thành tích rất tốt, luôn nằm trong top mười.
Đến 11 giờ, Từ Mẫn tắt đèn đi ngủ, phát hiện phòng ngủ còn có ánh sáng nhàn nhạt, liền liếc mắt nhìn về phía Ôn Hạ.
…
6 giờ 40 tỉnh dậy, Ôn Hạ ngáp một cái, may mà trước kia cô là giáo viên chủ nhiệm nên đã quen với giờ giấc như thế này.
Lúc cô đang định đi xuống lầu thì đột nhiên có người khoác vai cô, là một nam sinh có ngoại hình không được ưa nhìn cho lắm, mặt nổi đầy mụn, áo khoác vắt lỏng lẻo qua vai.
Cậu ta tự cho là mình rất ngầu, rất đẹp trai, nhướng mày nói: “Ôn Hạ, làm bạn gái tôi đi.”
Vừa nhìn đã biết đây chính là đại ca trong trường.
Ôn Hạ đẩy tay cậu ta ra, không vui nói: “Cút ngay.”
Liễu An An và Khương Nhan vội vàng bảo vệ ở hai bên người cô, Khương Nhan hung hăng nói: “Có phải mày có bệnh hay không? Động tay động chân với nữ sinh, đúng là mất dạy mà.”
“Con mịa nó, mày lặp lại lần nữa coi!” Nam sinh bị chọc giận, giơ nắm tay lên định đánh người, nhưng nghĩ đến cái gì lại không dám ra tay.
Vừa nghe thấy lời này, Liễu An An lập tức chống nạnh mắng: “Mịa nó, cái đồ rác rưởi, ngoại hình xấu xí lại còn tác oai tác quái, mặt nổi đầy mụn mà muốn làm bạn trai Ôn Hạ, bà đây kinh!”
Khương Nhan trợn mắt liếc cậu ta một cái: “Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cái đồ xấu xí!!!”
Ôn Hạ dù sao cũng là người 27-28 tuổi, từ lúc làm giáo viên chủ nhiệm, cô đã sớm sửa lại thói quen mắng chửi người rồi.
Thấy nam sinh tức giận đến mức nắm chặt tay, cô vội vàng bảo vệ cho Khương Nhan và Liễu An An ở phía sau, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt đầy mụn của nam sinh: “Tôi từ chối, You're so ugly.”
…
Trên đường về lớp học, Liễu An An và Khương Nhan không nhịn được cười: “Cười chết mất.”
“Hạ Hạ, đúng thực sự là chỉ có mình cậu, còn dùng cả tiếng Anh cơ đấy.”
“Hai ngươi còn cười, cũng không sợ cậu ta đánh các cậu.” Ôn Hạ cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại ấm áp.
Chỉ có tình bạn thời cấp ba mới có thể trong sáng như vậy, bất chấp mọi hậu quả.
“Sợ cái gì, cậu ta dám đánh mình, mình sẽ kêu anh trai đánh cậu ta.” Liễu An An vẫy vẫy nắm đấm nhỏ.
“Đúng vậy, cậu ta dám đánh mình mình sẽ về nhà nói ba mình bắt cậu ta lại.” Khương Nhan cười “Hì hì”.
Ba của Khương Nhan là một cảnh sát trong đồn cảnh sát.
Đời trước, lần đầu tiên Giang Vũ thấy Ôn Hạ, bà liền cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Anh quy kết lại là là do khuôn mặt xinh đẹp nên mới khiến cho người ta thích.
“Con có tiền.”
Từ nhỏ, anh đã nhận được không ít tiền lì xì, còn có mấy cửa hàng đứng tên anh, cho thuê một tháng cũng có thể kiếm được mấy ngàn.
Tần An Đức cũng biết nên không có miễn cưỡng, sau đó hai người không nói chuyện nữa.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại “ting tong” vang lên, Ôn Hạ vội vàng lau tay bắt máy: “Nhan Nhan, cậu ở dưới lầu đợi mình một lát, mình lập tức trở về.”
Sau khi cúp điện thoại, cô xin lỗi nói: “Dì Tần, con có việc phải đi về trước.”
“Được rồi, Mặc Mặc đưa Hạ Hạ trở về đi con.” Giang Vũ quay đầu nói với Tần Mặc đang ngồi trên sô pha.
“Không cần đâu mẹ, con tự đi về được.” Ôn Hạ phát hiện chính mình lại kêu “mẹ”, vẻ mặt nhất thời trở nên ngượng ngùng: “Dì Tần.”
Giang Vũ cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Hạ Hạ cảm thấy kêu như thế nào cho thuận miệng thì cứ kêu như vậy đi.”
Ôn Hạ: “囧”*, cô thật sự không phải cố ý muốn kêu mẹ.
(*) 囧: biểu tượng cảm xúc thể hiện sự xấu hổ, ngượng ngùng
Tần Mặc đi qua, anh nở nụ cười nhìn Ôn Hạ.
Ôn Hạ âm thầm trừng mắt liếc nhìn anh một cái, thật biết cười nhạo cô mà: “Không cần tiễn em đi đâu, Khương Nhan ở dưới lầu chờ em, lát nữa em và cậu ấy cùng đi tới trường học.”
…
Dưới lầu, Khương Nhan đeo một cái cặp sách to, trong tay còn cầm một túi đồ lớn, thấy Ôn Hạ từ bên trong khu chung cư chạy tới: “Hạ Hạ, cậu đi đâu vậy?”
“Sang nhà anh họ ăn cơm.” Ôn Hạ thở hổn hển mấy hơi, sau đó giúp cô ấy xách túi đồ.
Hai người lên cầu thang.
“Anh họ cậu cũng ở nơi này à? Sao trước kia không nghe cậu nói qua.”
“Gần đây mới dọn đến.”
“Mình nói mà, sao cậu lại đột nhiên có anh họ chứ, Hạ Hạ, mẹ mình có chuẩn bị đồ hộp cho mình, trở về trường mình chia cho cậu một hộp.”
“Ừ.”
Đồ đạc đã được Ôn Hạ thu dọn xong từ sáng sớm, cô nhìn lướt qua đồ mà Tần Mặc mang đến, phần lớn là một ít trái cây, đồ có thể để vào tủ lạnh thì cô bỏ vào tủ lạnh, đồ không thể để vào thì cô mang đến trường ăn.
Hai người đều mang rất nhiều đồ đạc, ra khỏi khu chung cư thì đặt xe, chia ra mỗi người trả hai tệ rưỡi.
Trước tiên về ký túc xá của trường học cất đồ đạc, sau đó ra cổng trường mua kẹp tóc.
Chỉ cần chưa tới 6 giờ chiều thì cổng trường có thể tùy ý ra vào.
Trong lúc Khương Nhan còn đang bận chọn kẹp, Ôn Hạ đi nghe điện thoại của Tần Mặc: “Alo.”
“Đang ở đâu đó?”
“Đến trường rồi.”
“Ừ, vợ học hành cho giỏi nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ liền cười híp cả mắt, liếc mắt nhìn Khương Nhan một cái, cô che miệng nhỏ giọng nói: “Chồng cũng vậy nha.”
“Hạ Hạ! Cậu đang nói điện thoại với ai vậy?” Khương Nhan đi tới.
Ôn Hạ có tật giật mình, hoảng sợ, vội vàng cắt đứt điện thoại: “Anh họ mình.”
Khương Nhan “Ồ” một tiếng, nháy mắt ra hiệu nói: “Hạ Hạ vừa rồi cậu cười như vậy, mình còn tưởng rằng cậu đang yêu đương đấy.”
Không phải đang yêu đương, mà là đã kết hôn.
Ôn Hạ buồn cười vỗ cô ấy một cái: “Mình yêu đương với ai chứ? Với cậu à?”
Khương Nhan cười “Hì hì”, cô ấy cầm hai cái kẹp tóc : “Hạ Hạ cái nào đẹp hơn.”
“Màu bạc.” Ôn Hạ chỉ một cái.
…
Buổi chiều 6 giờ
Giờ tự học đã bắt đầu, buổi tự học tối chủ nhật thường là để cho học sinh hoàn thành cho kịp bài tập.
Liễu An An và Khương Nhan tự động bỏ qua Ôn Hạ, tìm người mượn bài tập rồi bắt đầu vùi đầu “Tham khảo”, Ôn Hạ quét mắt nhìn hai người một cái, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu ôn tập và chuẩn bị bài.
Hồi lâu không thấy Ôn Hạ có động tĩnh gì, Liễu An An nhìn cô một cái: “Hạ Hạ, cậu không chép bài tập?”
Sau đó Khương Nhan cũng với người tới liếc mắt nhìn bàn cô một cái, cho rằng cô là không mượn được bài tập để chép: “Hạ Hạ, cậu chờ mình hai phút, mình sắp chép xong rồi.”
“Không cần đâu, mình làm xong rồi.” Ôn Hạ buồn cười liếc mắt nhìn hai người một cái.
Liễu An An và Khương Nhan “A” một tiếng, cảm thấy không thể tin được.
Liễu An An hoài nghi nói: “Hạ Hạ, cậu biết làm sao?”
Ôn Hạ: “...”
“Không biết, anh họ dạy cho mình.”
“Bây giờ Hạ Hạ cứ nói dăm ba câu là lại nhắc đến anh họ.” Khương Nhan vừa chép bài tập, vừa cười tủm tỉm nói.
Liễu An An quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, trêu ghẹo nói: “Cái này cậu không hiểu rồi, là sức hấp dẫn của soái ca đó, haizz, mình cũng muốn có một anh họ đẹp trai giúp mình làm bài tập.”
“An An, nếu để cho anh cậu nghe thấy được lời này, không đánh cậu mới lạ đó.” Khương Nhan cười nói.
Anh trai của Liễu An An cũng học lớp mười hai ở trường trung học số hai.
Hai người nói chuyện khiến cho lớp trưởng Hạ Sinh chú ý: “Khương Nhan, Liễu An An, Ôn Hạ, đừng có nói chuyện.”
Ôn Hạ: “...”
Lớp trưởng, có phải cậu chưa lau sạch mắt kính hay không?
Liễu An An và Khương Nhan lập tức rụt cổ lại, vùi đầu chép bài tập.
Hai tiết tự học tiếp theo đều rất yên tĩnh, sau khi trở về ký túc xá đã là 9 giờ.
Sau khi rửa mặt, Ôn Hạ trở lại giường trên của mình, cầm một quyển sách bắt đầu xem.
Phía dưới Khương Nhan chọc chọc Liễu An An một cái, ý bảo cô ấy nhìn Ôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Có phải Hạ Hạ đã chịu kích thích gì hay không?”
“Có lẽ là bị cô Tiết mắng nên khó chịu trong lòng.” Liễu An An cắn một miếng táo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ ở trên giường cảm nhận được điện thoại rung lên, vội vàng chui vào ổ chăn, thấp giọng: “Alo.”
“Đang làm gì đấy?”
“Đọc sách.”
“Đừng xem quá lâu, hại mắt.”
“Biết rồi.”
...
“Vợ ngủ ngon.”
“Chồng ngủ ngon.”
Ôn Hạ mới vừa cúp điện thoại, đèn liền tắt đi, cô bật đèn bàn, kéo rèm trên giường tiếp tục đọc sách để không quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Trong phòng ngủ còn có một người cũng đang đọc sách, người này tên là Từ Mẫn, là một nữ sinh không thích nói chuyện, nhưng thành tích rất tốt, luôn nằm trong top mười.
Đến 11 giờ, Từ Mẫn tắt đèn đi ngủ, phát hiện phòng ngủ còn có ánh sáng nhàn nhạt, liền liếc mắt nhìn về phía Ôn Hạ.
…
6 giờ 40 tỉnh dậy, Ôn Hạ ngáp một cái, may mà trước kia cô là giáo viên chủ nhiệm nên đã quen với giờ giấc như thế này.
Lúc cô đang định đi xuống lầu thì đột nhiên có người khoác vai cô, là một nam sinh có ngoại hình không được ưa nhìn cho lắm, mặt nổi đầy mụn, áo khoác vắt lỏng lẻo qua vai.
Cậu ta tự cho là mình rất ngầu, rất đẹp trai, nhướng mày nói: “Ôn Hạ, làm bạn gái tôi đi.”
Vừa nhìn đã biết đây chính là đại ca trong trường.
Ôn Hạ đẩy tay cậu ta ra, không vui nói: “Cút ngay.”
Liễu An An và Khương Nhan vội vàng bảo vệ ở hai bên người cô, Khương Nhan hung hăng nói: “Có phải mày có bệnh hay không? Động tay động chân với nữ sinh, đúng là mất dạy mà.”
“Con mịa nó, mày lặp lại lần nữa coi!” Nam sinh bị chọc giận, giơ nắm tay lên định đánh người, nhưng nghĩ đến cái gì lại không dám ra tay.
Vừa nghe thấy lời này, Liễu An An lập tức chống nạnh mắng: “Mịa nó, cái đồ rác rưởi, ngoại hình xấu xí lại còn tác oai tác quái, mặt nổi đầy mụn mà muốn làm bạn trai Ôn Hạ, bà đây kinh!”
Khương Nhan trợn mắt liếc cậu ta một cái: “Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cái đồ xấu xí!!!”
Ôn Hạ dù sao cũng là người 27-28 tuổi, từ lúc làm giáo viên chủ nhiệm, cô đã sớm sửa lại thói quen mắng chửi người rồi.
Thấy nam sinh tức giận đến mức nắm chặt tay, cô vội vàng bảo vệ cho Khương Nhan và Liễu An An ở phía sau, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt đầy mụn của nam sinh: “Tôi từ chối, You're so ugly.”
…
Trên đường về lớp học, Liễu An An và Khương Nhan không nhịn được cười: “Cười chết mất.”
“Hạ Hạ, đúng thực sự là chỉ có mình cậu, còn dùng cả tiếng Anh cơ đấy.”
“Hai ngươi còn cười, cũng không sợ cậu ta đánh các cậu.” Ôn Hạ cảm thấy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại ấm áp.
Chỉ có tình bạn thời cấp ba mới có thể trong sáng như vậy, bất chấp mọi hậu quả.
“Sợ cái gì, cậu ta dám đánh mình, mình sẽ kêu anh trai đánh cậu ta.” Liễu An An vẫy vẫy nắm đấm nhỏ.
“Đúng vậy, cậu ta dám đánh mình mình sẽ về nhà nói ba mình bắt cậu ta lại.” Khương Nhan cười “Hì hì”.
Ba của Khương Nhan là một cảnh sát trong đồn cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro