Chương 8
2024-09-16 10:05:18
Ôn Hạ bị hai người bọn họ làm cho buồn cười: “Được được được, hai người lợi hại nhất.”
“Vẫn là Hạ Hạ lợi hại nhất, mắng chửi người còn có thể dùng cả tiếng Anh.” Khương Nhan nghiêng đầu trêu ghẹo nói.
Câu này liền chọc trúng điểm cười của Liễu An An, cô ấy không màng hình tượng mà cười to: “Cái này cũng đủ cho mình cười được suốt một năm.”
Ba người nhất thời cười đến quên cả hình tượng, còn chưa phát hiện ra trên đường đã không có học sinh nào.
Ba người vừa định lên lầu thì gặp phải Tưởng Húc đang thở hổn hển, cậu ta thở hồng hộc, kỳ quái nói: “Giờ tự học đều đã sớm bắt đầu rồi, sao các cậu còn không vội?”
Giờ tự học buổi sáng không có tiếng chuông, nên thường phải tự xem đồng hồ.
Nghe vậy, Ôn Hạ vội vàng nhìn đồng hồ, đã qua 7 giờ 2 phút rồi, hốt hoảng nói: “An An, Nhan Nhan đến trễ rồi!”
Ba người, không đúng, bốn người bị Tào Quân đang canh giữ ở cửa lớp bắt gặp tại trận.
Tào Quân nghiêm mặt, chỉ vào bốn người nói: “Đứng thành một hàng cho tôi, nói đi, vì sao đến trễ, bắt đầu nói từ Khương Nhan.”
Khương Nhan rụt cổ lại, không còn một chút sức lực mắng chửi người như vừa rồi, cô liếc nhìn Ôn Hạ và Liễu An An, muốn thống nhất lời nói một chút, yếu ớt nói: “Thầy Tào, em…”
Lúc này, Ôn Hạ giơ tay, xen vào nói: “Thầy Tào, em có lời muốn nói.”
Đối với loại thái độ giơ tay xin phát biểu này của cô, sắc mặt Tào Quân dịu đi không ít.
Ôn Hạ kể lại chuyện buổi sáng: “Thầy Tào, tụi em không phải cố ý đến trễ, mà là do có một nam sinh tìm em gây phiền toái, Khương Nhan và Liễu An An vì bảo vệ em nên đến trễ.”
Lớp học có quy định, giờ tự học buổi sáng đến trễ sẽ phải đọc sách ở ngoài ban công, cái này cũng không có gì nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là Tào Quân sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh.
Cô không thể liên lụy Khương Nhan và Liễu An An.
“Ai tìm em gây phiền toái? Vì sao lại muốn tìm em gây phiền toái?” Tào Quân bán tín bán nghi.
“Em không biết, cậu ta vỗ vai em, muốn em làm bạn gái cậu ta.”
Nếu là nữ sinh khác nói ra những lời như vậy nhất định sẽ xấu hổ, nhưng Ôn Hạ đã sớm qua cái tuổi xấu hổ rồi.
“Ai vậy? Tìm chém…” Tưởng Húc lập tức hung ác nói, Tào Quân trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức im bặt.
Liễu An An và Khương Nhan nhịn không được muốn cười, nhưng cố gắng kìm lại, cúi đầu xuống thật thấp.
“Trông như thế nào?” Tào Quân nói.
“Trên mặt có rất nhiều mụn, cao tầm 1m7, nhuộm tóc vàng.” Ôn Hạ suy nghĩ một chút.
Tào Quân biết là ai, cả trường cấp ba nhuộm tóc vàng cũng chỉ có một người, ông mắng: “Cái tên Nhạc Cường lưu manh này, cả ngày không lo học hành, lại muốn làm gì đây!”
Học sinh đang tự học ở bên trong thò đầu ra ngoài nhìn.
Sau đó, Tào Quân nhìn Ôn Hạ nói: “Sau này cậu ta còn dám trêu chọc em, em cứ nói với tôi, tôi đi làm “Bạn gái” của cậu ta.”
“Các em về lớp học đi, cố gắng mà học hành, đừng sợ, việc này thầy sẽ giải quyết cho em.”
“Cảm ơn thầy Tào.”
Ba người bọn Ôn Hạ vào lớp học, Tưởng Húc đi theo ở phía sau, cậu ta tới gần Ôn Hạ: “Ôn Hạ, đừng sợ, sau giờ tự học ông đây sẽ đi xử nó.”
Ôn Hạ muốn nói gì đó, nhưng thấy Tào Quân đứng ở cửa nhìn, cô đành phải ngồi xuống chỗ của mình.
Liễu An An dựng đứng sách ngữ văn lên che mặt lại, cười đến mức lộ cả nướu răng: “Thầy Tào hài hước thật.”
Khương Nhan cũng nhịn không được “Phụt” cười một tiếng, cũng may có tiếng đọc sách lấn át, cho nên không có bị người khác phát hiện.
“Mau đọc sách đi, tới tiết ngữ văn sẽ bị giáo viên trả bài đấy.” Ôn Hạ quét mắt liếc nhìn hai người một cái, rồi bắt đầu đọc thơ cổ.
Thấy cô nghiêm túc, Khương Nhan và Liễu An An cũng bắt đầu nghiêm túc theo.
Tào Quân nhìn ba người một lúc, cảm thấy rất vui mừng.
7 giờ rưỡi sáng giờ tự học kết thúc, các bạn học mang theo hộp cơm đi xuống căn tin ăn cơm.
Ôn Hạ quay đầu nhìn về phía Tưởng Húc, cậu ta đã ra khỏi cửa, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng cậu ta đã đi xuống cầu thang mất rồi.
Liễu An An và Khương Nhan mang hộp cơm lại giúp cô, Liễu An An khó hiểu nói: “Hạ Hạ, làm sao vậy?”
“Có thể Tưởng Húc đi tìm Nhạc Cường rồi.” Ôn Hạ nhận lấy hộp cơm.
Khương Nhan đẩy đẩy bả vai cô, cười tủm tỉm nói: “Hạ Hạ, thật ra Tưởng Húc khá tốt đấy, dáng người cao lại còn đẹp trai, đối xử với Hạ Hạ cũng rất tốt.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.”
Liễu An An hạ thấp giọng nói xuống một chút: “Hạ Lâm lớp chúng ta còn thích cậu ta nữa đấy.”
“Ồ? Sao mình không biết?” Khương Nhan tỏ vẻ muốn tám chuyện.
Lúc này, Ôn Hạ thoáng nhìn thấy Hạ Lâm đi ra, vội vàng lôi kéo hai người đi: “Mau đi ăn sáng đi, nếu không sẽ không chiếm được chỗ đâu.”
Chủ đề cứ như vậy bị chuyển hướng, Liễu An An kéo hai người chạy, sốt ruột nói: “Vậy nhanh lên đi, mình không muốn đứng ăn đâu.”
Tới nhà ăn, dựa theo quy tắc cũ, một người chiếm chỗ ngồi, hai người đi lấy bữa sáng, hôm nay đến lướt Liễu An An đi chiếm chỗ.
Liễu An An đưa thẻ ăn cho Ôn Hạ, nói xong một câu liền chạy đi: “Hạ Hạ, mình muốn hai cái bánh bao, một chén cháo.”
Đứng xếp hàng ba phút, Khương Nhan và Ôn Hạ mới lấy được bữa sáng.
“Nhan Nhan, Hạ Hạ, nơi này.” Liễu An An đang đứng ở hàng trong cùng của căn tin vẫy vẫy tay.
Hai người đi qua.
Ôn Hạ đưa thẻ ăn cho Liễu An An: “An An, cậu nhớ nạp tiền thẻ ăn, chỉ còn có mười tệ.”
Liễu An An cắn một miếng bánh bao, phồng má lên nói: “Đợi lát nữa mình nói anh trai đi nạp thêm, mỗi lần nạp tiền thẻ ăn vào thứ hai đều phải xếp hàng đợi rất lâu, các cậu có muốn nạp thêm không, cùng nạp chung nè.”
Ôn Hạ và Khương Nhan đều lắc đầu.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Liễu An An đột nhiên nhìn thấy hai nam sinh, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Anh, nơi này!”
Ôn Hạ và Khương Nhan quay đầu nhìn qua, anh trai Liễu An An, Liễu Bác Nghĩa mặc một chiếc khoác màu xanh lá đậm, quần jean màu đen, tóc có hơi dài, ngoại hình có thể coi là đẹp trai.
Người còn lại là bạn học của Liễu Bác Nghĩa, Chu Thanh, hình như là lớp trưởng, anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần thể thao màu xanh nhạt, làn da rất trắng, mắt hai mí, có hai cái lúm đồng tiền, trông hơi giống mấy idol bên Hàn Quốc.
Cô nhớ tới gì đó rồi quay sang nhìn Khương Nhan ở bên cạnh, phát hiện cô ấy đã quay đầu lại, vùi đầu uống cháo, rõ ràng là đang thẹn thùng.
Liễu Bác Nghĩa và Chu Thanh đi tới, Liễu Bác Nghĩa ngồi ở bên cạnh Liễu An An, Chu Thanh ngồi ở bên cạnh Ôn Hạ.
Ôn Hạ thấy mặt Khương Nhan đều đã đỏ bừng, cô cắn bánh bao cười một cái.
Đời trước Khương Nhan và Chu Thanh kết hôn, là người kết hôn sớm nhất trong ba người.
Liễu Bác Nghĩa nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp có sức hút: “Hạ Hạ cười gì vậy?”
Giọng nói của anh ấy rất êm tai nên thường xuyên giúp trường học dùng microphone truyền đạt thông tin.
Ôn Hạ đương nhiên không thể nói thật, nhấc tay lấy bánh bao: “Em cảm thấy bánh bao ăn ngon.”
“À, vậy cho em ăn nè, đúng lúc hôm nay anh lấy nhiều một cái.” Liễu Bác Nghĩa gắp một cái bánh bao cho cô, động tác vô cùng tự nhiên.
Ôn Hạ cũng không có nghĩ nhiều, Liễu Bác Nghĩa vẫn luôn xem cô và Khương Nhan giống như em gái.
“Anh, anh thật bất công, cho Hạ Hạ mà không cho em.” Liễu An An bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Ôn Hạ vội vàng gắp cho cô: “Này, cho cậu đấy, đồ keo kiệt.”
“Ai nha, Hạ Hạ mình nói giỡn, cho cậu ăn, gần đây mình đang giảm béo.” Liễu An An lại gắp cho cô.
Lúc này, Chu Thanh quay sang nhìn Khương Nhan, lên tiếng nói: “Nhan Nhan sao chỉ uống cháo không thế? Nào, hôm nay anh lấy nhiều thêm một cái bánh bao.” Nói xong liền gắp một cái bánh bao cho cô ấy.
Ôn Hạ vội ngả người ra sau, nếu không phải sợ Khương Nhan xấu hổ, cô đã sớm nhường chỗ rồi.
Khương Nhan ngẩng đầu lên, mặt đỏ giống như vịt luộc, Ôn Hạ và Liễu An An không phúc hậu mà nở nụ cười.
Liễu An An trêu ghẹo nói: “Anh Chu Thanh, anh cũng lấy thêm một cái bánh bao à? Thật trùng hợp.”
“Là có chút trùng hợp.” Chu Thanh mất tự nhiên ho khan một tiếng.
“Ăn cơm đi, sao lại nhiều lời vậy chứ.” Liễu Bác Nghĩa lấy đũa gõ gõ hộp cơm của Liễu An An.
“Vẫn là Hạ Hạ lợi hại nhất, mắng chửi người còn có thể dùng cả tiếng Anh.” Khương Nhan nghiêng đầu trêu ghẹo nói.
Câu này liền chọc trúng điểm cười của Liễu An An, cô ấy không màng hình tượng mà cười to: “Cái này cũng đủ cho mình cười được suốt một năm.”
Ba người nhất thời cười đến quên cả hình tượng, còn chưa phát hiện ra trên đường đã không có học sinh nào.
Ba người vừa định lên lầu thì gặp phải Tưởng Húc đang thở hổn hển, cậu ta thở hồng hộc, kỳ quái nói: “Giờ tự học đều đã sớm bắt đầu rồi, sao các cậu còn không vội?”
Giờ tự học buổi sáng không có tiếng chuông, nên thường phải tự xem đồng hồ.
Nghe vậy, Ôn Hạ vội vàng nhìn đồng hồ, đã qua 7 giờ 2 phút rồi, hốt hoảng nói: “An An, Nhan Nhan đến trễ rồi!”
Ba người, không đúng, bốn người bị Tào Quân đang canh giữ ở cửa lớp bắt gặp tại trận.
Tào Quân nghiêm mặt, chỉ vào bốn người nói: “Đứng thành một hàng cho tôi, nói đi, vì sao đến trễ, bắt đầu nói từ Khương Nhan.”
Khương Nhan rụt cổ lại, không còn một chút sức lực mắng chửi người như vừa rồi, cô liếc nhìn Ôn Hạ và Liễu An An, muốn thống nhất lời nói một chút, yếu ớt nói: “Thầy Tào, em…”
Lúc này, Ôn Hạ giơ tay, xen vào nói: “Thầy Tào, em có lời muốn nói.”
Đối với loại thái độ giơ tay xin phát biểu này của cô, sắc mặt Tào Quân dịu đi không ít.
Ôn Hạ kể lại chuyện buổi sáng: “Thầy Tào, tụi em không phải cố ý đến trễ, mà là do có một nam sinh tìm em gây phiền toái, Khương Nhan và Liễu An An vì bảo vệ em nên đến trễ.”
Lớp học có quy định, giờ tự học buổi sáng đến trễ sẽ phải đọc sách ở ngoài ban công, cái này cũng không có gì nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là Tào Quân sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh.
Cô không thể liên lụy Khương Nhan và Liễu An An.
“Ai tìm em gây phiền toái? Vì sao lại muốn tìm em gây phiền toái?” Tào Quân bán tín bán nghi.
“Em không biết, cậu ta vỗ vai em, muốn em làm bạn gái cậu ta.”
Nếu là nữ sinh khác nói ra những lời như vậy nhất định sẽ xấu hổ, nhưng Ôn Hạ đã sớm qua cái tuổi xấu hổ rồi.
“Ai vậy? Tìm chém…” Tưởng Húc lập tức hung ác nói, Tào Quân trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức im bặt.
Liễu An An và Khương Nhan nhịn không được muốn cười, nhưng cố gắng kìm lại, cúi đầu xuống thật thấp.
“Trông như thế nào?” Tào Quân nói.
“Trên mặt có rất nhiều mụn, cao tầm 1m7, nhuộm tóc vàng.” Ôn Hạ suy nghĩ một chút.
Tào Quân biết là ai, cả trường cấp ba nhuộm tóc vàng cũng chỉ có một người, ông mắng: “Cái tên Nhạc Cường lưu manh này, cả ngày không lo học hành, lại muốn làm gì đây!”
Học sinh đang tự học ở bên trong thò đầu ra ngoài nhìn.
Sau đó, Tào Quân nhìn Ôn Hạ nói: “Sau này cậu ta còn dám trêu chọc em, em cứ nói với tôi, tôi đi làm “Bạn gái” của cậu ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các em về lớp học đi, cố gắng mà học hành, đừng sợ, việc này thầy sẽ giải quyết cho em.”
“Cảm ơn thầy Tào.”
Ba người bọn Ôn Hạ vào lớp học, Tưởng Húc đi theo ở phía sau, cậu ta tới gần Ôn Hạ: “Ôn Hạ, đừng sợ, sau giờ tự học ông đây sẽ đi xử nó.”
Ôn Hạ muốn nói gì đó, nhưng thấy Tào Quân đứng ở cửa nhìn, cô đành phải ngồi xuống chỗ của mình.
Liễu An An dựng đứng sách ngữ văn lên che mặt lại, cười đến mức lộ cả nướu răng: “Thầy Tào hài hước thật.”
Khương Nhan cũng nhịn không được “Phụt” cười một tiếng, cũng may có tiếng đọc sách lấn át, cho nên không có bị người khác phát hiện.
“Mau đọc sách đi, tới tiết ngữ văn sẽ bị giáo viên trả bài đấy.” Ôn Hạ quét mắt liếc nhìn hai người một cái, rồi bắt đầu đọc thơ cổ.
Thấy cô nghiêm túc, Khương Nhan và Liễu An An cũng bắt đầu nghiêm túc theo.
Tào Quân nhìn ba người một lúc, cảm thấy rất vui mừng.
7 giờ rưỡi sáng giờ tự học kết thúc, các bạn học mang theo hộp cơm đi xuống căn tin ăn cơm.
Ôn Hạ quay đầu nhìn về phía Tưởng Húc, cậu ta đã ra khỏi cửa, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng cậu ta đã đi xuống cầu thang mất rồi.
Liễu An An và Khương Nhan mang hộp cơm lại giúp cô, Liễu An An khó hiểu nói: “Hạ Hạ, làm sao vậy?”
“Có thể Tưởng Húc đi tìm Nhạc Cường rồi.” Ôn Hạ nhận lấy hộp cơm.
Khương Nhan đẩy đẩy bả vai cô, cười tủm tỉm nói: “Hạ Hạ, thật ra Tưởng Húc khá tốt đấy, dáng người cao lại còn đẹp trai, đối xử với Hạ Hạ cũng rất tốt.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.”
Liễu An An hạ thấp giọng nói xuống một chút: “Hạ Lâm lớp chúng ta còn thích cậu ta nữa đấy.”
“Ồ? Sao mình không biết?” Khương Nhan tỏ vẻ muốn tám chuyện.
Lúc này, Ôn Hạ thoáng nhìn thấy Hạ Lâm đi ra, vội vàng lôi kéo hai người đi: “Mau đi ăn sáng đi, nếu không sẽ không chiếm được chỗ đâu.”
Chủ đề cứ như vậy bị chuyển hướng, Liễu An An kéo hai người chạy, sốt ruột nói: “Vậy nhanh lên đi, mình không muốn đứng ăn đâu.”
Tới nhà ăn, dựa theo quy tắc cũ, một người chiếm chỗ ngồi, hai người đi lấy bữa sáng, hôm nay đến lướt Liễu An An đi chiếm chỗ.
Liễu An An đưa thẻ ăn cho Ôn Hạ, nói xong một câu liền chạy đi: “Hạ Hạ, mình muốn hai cái bánh bao, một chén cháo.”
Đứng xếp hàng ba phút, Khương Nhan và Ôn Hạ mới lấy được bữa sáng.
“Nhan Nhan, Hạ Hạ, nơi này.” Liễu An An đang đứng ở hàng trong cùng của căn tin vẫy vẫy tay.
Hai người đi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ đưa thẻ ăn cho Liễu An An: “An An, cậu nhớ nạp tiền thẻ ăn, chỉ còn có mười tệ.”
Liễu An An cắn một miếng bánh bao, phồng má lên nói: “Đợi lát nữa mình nói anh trai đi nạp thêm, mỗi lần nạp tiền thẻ ăn vào thứ hai đều phải xếp hàng đợi rất lâu, các cậu có muốn nạp thêm không, cùng nạp chung nè.”
Ôn Hạ và Khương Nhan đều lắc đầu.
Nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Liễu An An đột nhiên nhìn thấy hai nam sinh, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Anh, nơi này!”
Ôn Hạ và Khương Nhan quay đầu nhìn qua, anh trai Liễu An An, Liễu Bác Nghĩa mặc một chiếc khoác màu xanh lá đậm, quần jean màu đen, tóc có hơi dài, ngoại hình có thể coi là đẹp trai.
Người còn lại là bạn học của Liễu Bác Nghĩa, Chu Thanh, hình như là lớp trưởng, anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần thể thao màu xanh nhạt, làn da rất trắng, mắt hai mí, có hai cái lúm đồng tiền, trông hơi giống mấy idol bên Hàn Quốc.
Cô nhớ tới gì đó rồi quay sang nhìn Khương Nhan ở bên cạnh, phát hiện cô ấy đã quay đầu lại, vùi đầu uống cháo, rõ ràng là đang thẹn thùng.
Liễu Bác Nghĩa và Chu Thanh đi tới, Liễu Bác Nghĩa ngồi ở bên cạnh Liễu An An, Chu Thanh ngồi ở bên cạnh Ôn Hạ.
Ôn Hạ thấy mặt Khương Nhan đều đã đỏ bừng, cô cắn bánh bao cười một cái.
Đời trước Khương Nhan và Chu Thanh kết hôn, là người kết hôn sớm nhất trong ba người.
Liễu Bác Nghĩa nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp có sức hút: “Hạ Hạ cười gì vậy?”
Giọng nói của anh ấy rất êm tai nên thường xuyên giúp trường học dùng microphone truyền đạt thông tin.
Ôn Hạ đương nhiên không thể nói thật, nhấc tay lấy bánh bao: “Em cảm thấy bánh bao ăn ngon.”
“À, vậy cho em ăn nè, đúng lúc hôm nay anh lấy nhiều một cái.” Liễu Bác Nghĩa gắp một cái bánh bao cho cô, động tác vô cùng tự nhiên.
Ôn Hạ cũng không có nghĩ nhiều, Liễu Bác Nghĩa vẫn luôn xem cô và Khương Nhan giống như em gái.
“Anh, anh thật bất công, cho Hạ Hạ mà không cho em.” Liễu An An bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Ôn Hạ vội vàng gắp cho cô: “Này, cho cậu đấy, đồ keo kiệt.”
“Ai nha, Hạ Hạ mình nói giỡn, cho cậu ăn, gần đây mình đang giảm béo.” Liễu An An lại gắp cho cô.
Lúc này, Chu Thanh quay sang nhìn Khương Nhan, lên tiếng nói: “Nhan Nhan sao chỉ uống cháo không thế? Nào, hôm nay anh lấy nhiều thêm một cái bánh bao.” Nói xong liền gắp một cái bánh bao cho cô ấy.
Ôn Hạ vội ngả người ra sau, nếu không phải sợ Khương Nhan xấu hổ, cô đã sớm nhường chỗ rồi.
Khương Nhan ngẩng đầu lên, mặt đỏ giống như vịt luộc, Ôn Hạ và Liễu An An không phúc hậu mà nở nụ cười.
Liễu An An trêu ghẹo nói: “Anh Chu Thanh, anh cũng lấy thêm một cái bánh bao à? Thật trùng hợp.”
“Là có chút trùng hợp.” Chu Thanh mất tự nhiên ho khan một tiếng.
“Ăn cơm đi, sao lại nhiều lời vậy chứ.” Liễu Bác Nghĩa lấy đũa gõ gõ hộp cơm của Liễu An An.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro