Ăn Trộm Gà Bất Thành Còn Mất Nắm Gạo (3)
Ngô Ca
2024-07-16 17:33:52
Hàn Ngọc Lương nhất thời trong lòng cả kinh.
- Đây chính là thần diệu võ học mà tuyệt đỉnh cao thủ cũng không nhất định có thể làm được nha.
Diệp Xuân Anh cười một tiếng, cùng hắn vừa đi, một bên thuận tiện cũng giải thích một phen tính cả ô tô, nói nói một hồi đi đến mục đích của tối nay —— trung tâm mát xa Phong Nguyệt Giai Nhân.
Khu Hắc Nhai không bị ai quản lí nhiều năm, chiêu bài áp phích treo trước cửa trung tâm mát xa tự nhiên vô cùng dâm đảng khiêu gợi, Hàn Ngọc Lương nhìn sang có chút mù mắt, chỉ cảm giác thanh lâu thời đại này cũng quá mức phóng đãng, giống như bức tránh nghênh đón, câu dẫn mọi người này, người trên đó lại chỉ mặc mấy khối vải rách lớn cỡ bàn tay, làn da tuyết nộn trắng bóng mãn nhãn, nhìn xem thôi đã khiến khí huyết cả người hắn nóng lên, không tự chủ được liền muốn đi xoa bóp tay nhỏ của Diệp Xuân Anh bên bạnh.
Kết quả, nàng đang dùng hai tay che mặt, vừa che lại để không thấy tấm poster lớn, hờn dỗi nói.
- Đừng xem, tròng mắt đều lồi ra ngoài rồi kia. Đại hiệp cũng không đứng đắn như vậy sao?
Hắn đành phải giả vờ giả vịt nói.
- Cũng không phải, tại hạ nhìn nữ tử trong tranh này, sắc mặt quá mức tái nhợt, huyết khí không đủ, eo quá mức gầy yếu, hình như không được ăn uống đầy đủ, chứng bệnh buông xuống. Hơn nữa, hai gò má của nàng có chút cổ quái, khung xương cùng người bình thường bất đồng, hiển nhiên...
- Đương nhiên là thế rồi.
Diệp Xuân Anh nín cười kéo một cái hắn.
- Đi thôi, đó là PhotoShop.
Nhìn hắn sửng sốt, nàng cuối cùng nhịn không được giòn giả cười duyên.
- Trở về giải thích với anh. Phỏng chừng a... Ta phải mở máy vi tính ra giải thích cho anh mới hiểu được.
Phong nguyệt nơi loại này, Diệp Xuân Anh là một cô nương bảo thủ đứng đắn đương nhiên không muốn ở lâu, chuyện đêm nay cũng không nhiều, bất quá là đưa thuốc mà thôi, ước định xong thời gian lần sau lại đến thì vội vàng xong xuôi mọi việc, nàng vội vàng bắt được Hàn Ngọc Lương đang bị một đám oanh oanh yến yến sỗ sàng lớn mật vây xung quanh liếc mắt đưa tình thông đồng trung, từ cửa hông rời đi.
Cửa hông bên kia cũng có một tấm áp phích dán trợ hứng, mặc dù nhỏ chút, nhưng trên mặt vị nữ lang kia trang điểm càng thêm phát hỏa, cả người Hàn Ngọc Lương đều sắp bị bay lên trời không tự cảm giác lại chắc sẽ sặc máu mũi mất.
Cặp vú to lớn, trắng múp ép chặt vào một cây xà đơn, hạ thể thì càng bạo lộ hơn bao giờ hết, một tay ôm tỳ bà nửa che chắn mộ chút phần mu, một tay khác thì có tư thế như đang cởi chiếc quần lót lớn cỡ bàn tay. Hắn vẫn còn chưa từng thấy qua hội họa phóng đãng dâm mỹ lại trông rất sống động giống thật như thế, đang nghĩ một chưởng đánh gãy cái giá đỡ bức tranh, mang về dán trên tường trợ hứng hàng đêm a.
Diệp Xuân Anh quay đầu nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn đã sắp nước miếng của hắn, dở khóc dở cười, đành phải tự mình đi trước đến đầu hẻm kêu xe.
Vài kẻ say xỉn có mùi rượu phong lên tận trời từ phía trước lắc lư đi tới, nàng nhíu nhíu mày, hướng qua bên cạnh cúi đầu nghiêng người nhường lối đi, tính để cho bọn họ đi trước.
Không ngờ, một chiếc xe lớn đột nhiên chạy đến đầu hẻm tới ngay trước vị trí của nàng rồi dừng lại, mấy tên say xỉn lập tức vây quanh lên, ôm tay ôm chân, nắm eo che miệng, nâng Diệp Xuân Anh vội vàng không kịp chuẩn bị lên liền hướng vào chiếc xe đã mở cửa từ bao giờ đưa đến!
Cửa xe kia tương tự như một cái miệng lớn của quái vật, đảo mắt liền muốn đem Diệp Xuân Anh thân thể cắn nuốt đi vào trong đó.
Nàng biết một khi bị mang đi liền sẽ xảy ra chuyện chẳng may, vội vàng dụng hết toàn lực hai chân loạn dậm, thừa dịp đối phương khống chế lại hai chân mình mà hoảng loạn, buộc nàng gắt gao nhét vào trong xe, nhanh chóng cắn bàn tay đang che miệng mình, cố gắng la thật to.
- Cứu —— mạng ——!.
Nàng đương nhiên biết, nơi này là Hắc Nhai - một trong những địa vô pháp vô thiên nhất, đổi lại lúc bình thường, nàng la rách cổ họng cũng kêu không ra một chính nghĩa chi sĩ.
Nhưng bên cạnh nàng hiện tại có một vị đại hiệp.
Một vị mạc danh kỳ diệu xuất hiện, nhìn qua dường như chẳng phải một vị đại hiệp đáng tin cậy.
Nhưng người nọ chính là hi vọng cuối cùng của nàng.
Van cầu anh... Cứu tôi...
Hô —— một ngọn gió tiếng lên.
Một giây kế tiếp, cánh tay Diệp Xuân Anh căng thẳng, bị một đạo lực lượng dịu dàng cuốn lấy, hướng phía ngoài lôi ra.
Những người bên cạnh bắt nàng đều như bị điện giật bị bắn ra hết bên cạnh, nghiêng nghiêng ngả chỏng vó xuống đất.
Cảnh tượng trước mắt thiên hoan địa chuyển, thời điểm ổn định lại thân hình, nàng phát hiện mình đã đến bên cạnh người Hàn Ngọc Lương, bị cánh tay rắn chắc như thép của hắn gắt gao ôm chặt.
Mà khoảng cách vừa rồi bao xa, đã có hơn 10m nha, mới thoắt một cái đã trở lại đứng bên cạnh tờ áp phích nhìn qua sẽ khiến người xịt máu mũi kia.
Nhìn ánh mắt Hàn Ngọc Lương thâm thúy kiên định, trong lòng không khỏi một trận kinh hoàng, trên mặt Diệp Xuân Anh không biết cảm giác gì mà nóng thêm vài phần, nàng do dự một lúc, vẫn không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở.
- Hàn đại ca, cái kia... Nước miếng trên miệng anh… Lau một chút đi, mất mặt cao thủ quá a.
Hàn Ngọc Lương dùng ống tay áo nhanh chóng lau đi dòng nước đang tuôn trào ngoài miệng, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một bộ hộ hoa sứ giả suất khí bức người, đám người đối diện thì kinh nghi bất định, không ai dám tùy tiện tiến lên, chỉ có đầu lĩnh ồn ào quát to.
- Tiểu tử mày là người có thế gia nào? Không biết quy củ của chuyện này sao?
Diệp Xuân Anh đang nắm chặt cánh tay cúi đầu nhìn, phát hiện cổ tay trắng muốt tinh tế của nàng bị nặn ra một dấu ấn màu hồng, quần áo trong lúc rối loạn cũng bị xốc xếch, nhìn qua thì có chút chật vật, Hàn Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, sát khí xuất hiện từ trên người, khẩu khí có thêm bảy phần hàn ý.
- Tại hạ là người nào không quan trọng, quan trọng là, chư vị định bác sĩ Diệp của nhà ta mang đi nơi nào, ý muốn như thế nào?
Đám người kia đều có mấy phần say, vừa nghe hắn nói như thế, nhanh chóng lấy đao ra cầm vào trong tay, sóng vai đi đến, hùng hùng hổ hổ hô to.
- Cái gì mẹ nó muốn như thế nào, mày là thằng trai bao từ đoàn hát nào trà trộn vào đây à? Thức thời một chút, đem con nhóc giao ra đây, mấy người anh em của tao đảm bảo nàng bình an vô sự, cùng chúng tao thật vui vẻ khoái hoạt một đêm, sáng mai vẫn còn hoàn chỉnh trở về, nếu không thức thời, chúng tao lấy tý huyết của mày để làm gương sau đó muốn làm gì thì làm cũng không phải không được.
Tay lái phụ trên xe là một thanh niên nhỏ con cắt đầu đinh, hắn hẳn là không uống rượu, mở cửa kính xe ra liền hô.
- Mọi người lưu ý một chút, tiểu tử kia có chút cổ quái, vừa rồi tao đều không thấy rõ chuyện gì thì ả kia đã bị hắn thuận theo mang đi.
- Còn không phải luyện chút võ công mèo ba chân liền nghĩ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc, con m mày chọn sai địa phương rồi, cùng nhau lên chém chết m nó cho tao!
- Đây chính là thần diệu võ học mà tuyệt đỉnh cao thủ cũng không nhất định có thể làm được nha.
Diệp Xuân Anh cười một tiếng, cùng hắn vừa đi, một bên thuận tiện cũng giải thích một phen tính cả ô tô, nói nói một hồi đi đến mục đích của tối nay —— trung tâm mát xa Phong Nguyệt Giai Nhân.
Khu Hắc Nhai không bị ai quản lí nhiều năm, chiêu bài áp phích treo trước cửa trung tâm mát xa tự nhiên vô cùng dâm đảng khiêu gợi, Hàn Ngọc Lương nhìn sang có chút mù mắt, chỉ cảm giác thanh lâu thời đại này cũng quá mức phóng đãng, giống như bức tránh nghênh đón, câu dẫn mọi người này, người trên đó lại chỉ mặc mấy khối vải rách lớn cỡ bàn tay, làn da tuyết nộn trắng bóng mãn nhãn, nhìn xem thôi đã khiến khí huyết cả người hắn nóng lên, không tự chủ được liền muốn đi xoa bóp tay nhỏ của Diệp Xuân Anh bên bạnh.
Kết quả, nàng đang dùng hai tay che mặt, vừa che lại để không thấy tấm poster lớn, hờn dỗi nói.
- Đừng xem, tròng mắt đều lồi ra ngoài rồi kia. Đại hiệp cũng không đứng đắn như vậy sao?
Hắn đành phải giả vờ giả vịt nói.
- Cũng không phải, tại hạ nhìn nữ tử trong tranh này, sắc mặt quá mức tái nhợt, huyết khí không đủ, eo quá mức gầy yếu, hình như không được ăn uống đầy đủ, chứng bệnh buông xuống. Hơn nữa, hai gò má của nàng có chút cổ quái, khung xương cùng người bình thường bất đồng, hiển nhiên...
- Đương nhiên là thế rồi.
Diệp Xuân Anh nín cười kéo một cái hắn.
- Đi thôi, đó là PhotoShop.
Nhìn hắn sửng sốt, nàng cuối cùng nhịn không được giòn giả cười duyên.
- Trở về giải thích với anh. Phỏng chừng a... Ta phải mở máy vi tính ra giải thích cho anh mới hiểu được.
Phong nguyệt nơi loại này, Diệp Xuân Anh là một cô nương bảo thủ đứng đắn đương nhiên không muốn ở lâu, chuyện đêm nay cũng không nhiều, bất quá là đưa thuốc mà thôi, ước định xong thời gian lần sau lại đến thì vội vàng xong xuôi mọi việc, nàng vội vàng bắt được Hàn Ngọc Lương đang bị một đám oanh oanh yến yến sỗ sàng lớn mật vây xung quanh liếc mắt đưa tình thông đồng trung, từ cửa hông rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa hông bên kia cũng có một tấm áp phích dán trợ hứng, mặc dù nhỏ chút, nhưng trên mặt vị nữ lang kia trang điểm càng thêm phát hỏa, cả người Hàn Ngọc Lương đều sắp bị bay lên trời không tự cảm giác lại chắc sẽ sặc máu mũi mất.
Cặp vú to lớn, trắng múp ép chặt vào một cây xà đơn, hạ thể thì càng bạo lộ hơn bao giờ hết, một tay ôm tỳ bà nửa che chắn mộ chút phần mu, một tay khác thì có tư thế như đang cởi chiếc quần lót lớn cỡ bàn tay. Hắn vẫn còn chưa từng thấy qua hội họa phóng đãng dâm mỹ lại trông rất sống động giống thật như thế, đang nghĩ một chưởng đánh gãy cái giá đỡ bức tranh, mang về dán trên tường trợ hứng hàng đêm a.
Diệp Xuân Anh quay đầu nhìn thấy bộ dáng không đứng đắn đã sắp nước miếng của hắn, dở khóc dở cười, đành phải tự mình đi trước đến đầu hẻm kêu xe.
Vài kẻ say xỉn có mùi rượu phong lên tận trời từ phía trước lắc lư đi tới, nàng nhíu nhíu mày, hướng qua bên cạnh cúi đầu nghiêng người nhường lối đi, tính để cho bọn họ đi trước.
Không ngờ, một chiếc xe lớn đột nhiên chạy đến đầu hẻm tới ngay trước vị trí của nàng rồi dừng lại, mấy tên say xỉn lập tức vây quanh lên, ôm tay ôm chân, nắm eo che miệng, nâng Diệp Xuân Anh vội vàng không kịp chuẩn bị lên liền hướng vào chiếc xe đã mở cửa từ bao giờ đưa đến!
Cửa xe kia tương tự như một cái miệng lớn của quái vật, đảo mắt liền muốn đem Diệp Xuân Anh thân thể cắn nuốt đi vào trong đó.
Nàng biết một khi bị mang đi liền sẽ xảy ra chuyện chẳng may, vội vàng dụng hết toàn lực hai chân loạn dậm, thừa dịp đối phương khống chế lại hai chân mình mà hoảng loạn, buộc nàng gắt gao nhét vào trong xe, nhanh chóng cắn bàn tay đang che miệng mình, cố gắng la thật to.
- Cứu —— mạng ——!.
Nàng đương nhiên biết, nơi này là Hắc Nhai - một trong những địa vô pháp vô thiên nhất, đổi lại lúc bình thường, nàng la rách cổ họng cũng kêu không ra một chính nghĩa chi sĩ.
Nhưng bên cạnh nàng hiện tại có một vị đại hiệp.
Một vị mạc danh kỳ diệu xuất hiện, nhìn qua dường như chẳng phải một vị đại hiệp đáng tin cậy.
Nhưng người nọ chính là hi vọng cuối cùng của nàng.
Van cầu anh... Cứu tôi...
Hô —— một ngọn gió tiếng lên.
Một giây kế tiếp, cánh tay Diệp Xuân Anh căng thẳng, bị một đạo lực lượng dịu dàng cuốn lấy, hướng phía ngoài lôi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người bên cạnh bắt nàng đều như bị điện giật bị bắn ra hết bên cạnh, nghiêng nghiêng ngả chỏng vó xuống đất.
Cảnh tượng trước mắt thiên hoan địa chuyển, thời điểm ổn định lại thân hình, nàng phát hiện mình đã đến bên cạnh người Hàn Ngọc Lương, bị cánh tay rắn chắc như thép của hắn gắt gao ôm chặt.
Mà khoảng cách vừa rồi bao xa, đã có hơn 10m nha, mới thoắt một cái đã trở lại đứng bên cạnh tờ áp phích nhìn qua sẽ khiến người xịt máu mũi kia.
Nhìn ánh mắt Hàn Ngọc Lương thâm thúy kiên định, trong lòng không khỏi một trận kinh hoàng, trên mặt Diệp Xuân Anh không biết cảm giác gì mà nóng thêm vài phần, nàng do dự một lúc, vẫn không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở.
- Hàn đại ca, cái kia... Nước miếng trên miệng anh… Lau một chút đi, mất mặt cao thủ quá a.
Hàn Ngọc Lương dùng ống tay áo nhanh chóng lau đi dòng nước đang tuôn trào ngoài miệng, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, một bộ hộ hoa sứ giả suất khí bức người, đám người đối diện thì kinh nghi bất định, không ai dám tùy tiện tiến lên, chỉ có đầu lĩnh ồn ào quát to.
- Tiểu tử mày là người có thế gia nào? Không biết quy củ của chuyện này sao?
Diệp Xuân Anh đang nắm chặt cánh tay cúi đầu nhìn, phát hiện cổ tay trắng muốt tinh tế của nàng bị nặn ra một dấu ấn màu hồng, quần áo trong lúc rối loạn cũng bị xốc xếch, nhìn qua thì có chút chật vật, Hàn Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, sát khí xuất hiện từ trên người, khẩu khí có thêm bảy phần hàn ý.
- Tại hạ là người nào không quan trọng, quan trọng là, chư vị định bác sĩ Diệp của nhà ta mang đi nơi nào, ý muốn như thế nào?
Đám người kia đều có mấy phần say, vừa nghe hắn nói như thế, nhanh chóng lấy đao ra cầm vào trong tay, sóng vai đi đến, hùng hùng hổ hổ hô to.
- Cái gì mẹ nó muốn như thế nào, mày là thằng trai bao từ đoàn hát nào trà trộn vào đây à? Thức thời một chút, đem con nhóc giao ra đây, mấy người anh em của tao đảm bảo nàng bình an vô sự, cùng chúng tao thật vui vẻ khoái hoạt một đêm, sáng mai vẫn còn hoàn chỉnh trở về, nếu không thức thời, chúng tao lấy tý huyết của mày để làm gương sau đó muốn làm gì thì làm cũng không phải không được.
Tay lái phụ trên xe là một thanh niên nhỏ con cắt đầu đinh, hắn hẳn là không uống rượu, mở cửa kính xe ra liền hô.
- Mọi người lưu ý một chút, tiểu tử kia có chút cổ quái, vừa rồi tao đều không thấy rõ chuyện gì thì ả kia đã bị hắn thuận theo mang đi.
- Còn không phải luyện chút võ công mèo ba chân liền nghĩ muốn anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc, con m mày chọn sai địa phương rồi, cùng nhau lên chém chết m nó cho tao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro