Mở Đầu
Ngô Ca
2024-07-16 17:33:52
Mây dày che trăng, trời cao một mảnh tối đen. Đèn đuốc lóe ra, chiếu ra tuyệt cảnh như một con thú bị vây khốn.
Tí tách, tí tách...
Thanh niên mặc áo xám cúi đầu, khóe môi chảy máu, nhỏ xuống đá xanh dưới chân.
Trong ngực hắn ẩn ẩn cơn đau, bạo liệt như đao xoắn, nhìn qua đã gảy mấy cái xương.
- Thiếu Lâm La Hán đường thủ tọa Đại Bi chưởng, quả nhiên rất cao.
- Sớm biết là cạm bẫy, thật không nên cậy mạnh hộ hoa cứng rắn ăn một chiêu này.
Thân ảnh trước mắt nhoáng một cái, hắn ghé mắt nhìn lại, thanh sam râu dài, đạo bào phần phật, đúng là đương nhiệm chưởng môn Võ Đang.
- Lỗ mũi trâu chó chết, bất quá là giúp ngươi an ủi tiểu thiếp bị thất sủng của ngươi một chút liền ghi hận ta thành như vậy sao?.
Oành ——!.
Hắn vừa nói vừa tung chưởng đánh ra, kình phong cuốn lên cát đá, đem đạo nhân kia tạm thời bức lui, bỗng nhiên cười dài, cao giọng nói.
- Mệnh của tại hạ sẽ không bị xú nam nhân lấy đi.
- Dâm tặc! Chết đã đến nơi còn dám càn rỡ!
Một tiếng quát, ba thước thanh phong hàn khí bức người, chỉ thẳng cổ họng mà đến.
Thanh niên mày rậm bị thương đánh trả, hai chỉ khẽ điểm, cánh tay ra như rồng, một chưởng thẳng tới bộ ngực sữa của đối phương, thuận thế một trảo, tê một tiêng kéo xuống, mốt khoảng áo trắng bị xé nát, tay cong lại thành quyền vung ra, hóa mất chưởng lực đại hòa thượng đang bổ đến bên hông mình.
Nữ tử xuất kiếm kinh hô một tiếng, gót sen cấp bách lui ra phía sau hơn trượng, gương mặt thanh lệ thoát tục tuyết trắng xấu hổ đỏ bừng, vội vàng giơ tay lên che lại bộ phận bị lộ, gương mặt bất đắc dĩ lại không giấu được sát cơ kinh khủng.
Một người lui ra, lập tức có hai người lần lượt đánh tới.
Một thiếu nữ khéo léo lung linh dùng kiếm pháp Nga Mi điểm nhanh đến hai đầu gối của thanh niên, một nữ nhân cao gầy khác huy động trường tiên, ô quang thẳng đến cái cổ tráng kiện của hắn.
Hòa thượng đạo sĩ đều thối lui đến bên cạnh, làm như muốn lấn cái tính thương hương tiếc ngọc, không thể hạ sát thủ đối với nữ tử xinh đẹp của hắn.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát to một tiếng.
Hai nàng giáp công hắn có nội lực yếu kém, cùng nhau bị chấn ra, chiêu bị kiềm hãm.
Hắn lúc này tiến lên, sử xuất hai tay, chân khí nơi nơi, thuận thế tiến lên phản thủ bắt lấy trường tiên, giật mạnh một cái, đoạt ngược lại vào tay, nội lực phun ra ép hai nàng kêu rên một tiếng đau đớn liền lùi lại mấy bước, hai chân như bị nhũn ra, bùm một chút liền chật vật té ngã xuống đất.
Vạt áo hai nàng đều bị chỉ lực của thanh niên xé toạc, té xuống một cái, một người bụng dưới trắng nõn trơn bóng, một người phong nhũ tròn trịa tuyết ngấy phập phồng lên xuống cùng nhau bại lộ dưới đèn đuốc lóng lánh.
Một đạo cô mỹ mạo vội vàng tiến lên, cởi ngoại bào ra cúi người che chở cho hai nàng.
- Đồ vô sỉ!
Đại hòa thượng vừa mới lui ra trầm giọng gầm lên, Đại Bi chưởng vận đủ mười thành công lực, đánh tới.
Thanh niên kia ngửa mặt lên trời cười to, hít sâu một hơi, nhẫn nhịn cơm đau như bị vạn châm đâm vào tim, không lùi mà tiến tới, xuất liên tục ba chiêu hàn băng liệt hỏa chưởng, trùng điệp chân khí như sóng to mãnh liệt, đâm thẳng tới.
Chợt nghe tiếng sấm liên tục đùng đùng bạo hưởng, trong miệng thủ tọa La Hán đường cuồng phún máu tươi, màu đỏ tươi tràn ngập, thân ảnh mang cà sa bay rớt ra ngoài, tựa như diều đứt dây.
Thoáng chốc, quần anh vắng lặng.
Xung quanh đèn lồng chiếu sáng hoàn cảnh các danh môn cao thủ, từng gương mặt đều trở nên âm tình bất định.
Thanh niên kia mỉa mai cười, đi vào Thiếu Lâm không nhặt được tiện nghi có sẵn, phải dùng biện pháp mạnh để có thể chạy thoát mà thôi.
Nếu thật tính toán chu toàn, hắn liền có vài phần tin tưởng nhân cơ hội thoát khỏi tuyệt cảnh lúc này.
Đáng tiếc, phóng nhãn nhìn lại, sau đèn lồng, trăm ngàn cường cung kình nỏ đã nhắm ngay đến hắn, phía trước đèn lồng còn có một đám cao thủ như hổ rình mồi.
Bảy đại phái, bát phương anh hào, phi ưng vệ, đại nội cao thủ, lại thêm các lộ thù gia mấy năm nay theo hái hoa thiết ngọc mà đắc tội, thật sự là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Quét mắt qua một cái, một vài gương mặt thân quen một lần nữa đập vào mi mắt.
Chỉ vì nói vài lời khinh bạc, liền đã đuổi giết hắn cùng trời cuối đất thất châu Hàn Mai tiên tử - Lục Tuyết Thiên; vì bằng hữu xuất đầu, thiên tư tuyệt đỉnh không kém hơn hắn - Dịch Lâm Linh; lần trước thiếu chút nữa đắc thủ, từ nay sợ là lại không có cơ hội xách thương ra trận nữa; đạo cô xinh đẹp duyên dáng cầm trong tay phất trần đối với hắn trợn mắt mà đứng... Được rồi, nàng là Ngọc Thanh tán nhân, đã từng nằm dưới háng hắn mà cô gắng hầu hạ, đáng tiếc một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình xưa thế mà đối phương cũng không niệm tình.
Hắn chậm rãi nhìn chung quanh, cảm thấy rất không cam lòng, hơn mười mỹ mạo nữ tử võ công cao cường trước mắt, có hơn phân nửa là hắn chưa được âu yếm.
Chết ở đây, thật sự là chết không nhắm mắt.
Xa xa vang lên một tiếng nữ lạnh lùng êm tai.
- Có tinh binh của cha ta trợ trận, chư vị vẫn bắt không được hắn?
Lòng hắn đau xót, trố mắt nhìn lại.
Thiên kim tướng phủ xả thân đưa hắn dụ đến tận đây, tóc mai vẫn còn chưa chỉnh tề, gương mặt tái nhợt ẩn vào dưới cây dù thị nữ nàng đã mở, còn sót lại một đôi mắt tối như mực nhìn chăm chú hắn.
Hắn nhịn không được suy nghĩ, nếu hắn đáp ứng ở rể tướng phủ, rời xa giang hồ, đổi cái chiêu số một bước lên mây, sẽ không có một hồi sát cục lúc này hay không.
- Nhìn xem, ta là hái hoa đạo tặc cực kỳ phô trương trên giang hồ rồi.
Bên trong tuyệt cảnh, hắn ngược lại mỉm cười, đứng chắp tay, cao giọng nói.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Lục tiên tử, nơi này nàng là đẹp nhất, cái mạng này của ta, nàng cầm đi đi.
Lục Tuyết Thiên ôm đầu vai trần truồng, hồ nghi không thôi.
Võ Đang chưởng môn lạnh lùng nói.
- Lục cô nương, đừng mắc mưu, người này quỷ kế đa đoan, sợ là tính toán đem ngươi lấy làm con tin.
Đại hòa thượng phun ra một ngụm trọc khí, để kinh mạch ngực bụng bình ổn, trầm giọng nói.
- Dâm tặc, bại hoại danh tiết vô số nữ tử, đêm nay là lúc người đền tội ác chồng chất của mình.
Bên cạnh, một hán tử mặt đen buồn rười rượi nói.
- Sau khi hắn đền tội, sẽ có thể tìm ra manh mối của chí bảo, chư vị ở đây, hẳn là mỗi người đều có phần a?
Ngọc Thanh tán nhân mày liễu dựng thẳng, tức giận nói.
- Các ngươi rốt cuộc là vì sao mà đến!
Lúc này, điện quang xuất hiện, một đạo sấm rền lăn qua phía chân trời, thanh niên áo xám kia lên tiếng cười dài, dựa vào tường để đứng vững, nói.
- Ta liền biết, chỉ vì trừng ác dương thiện, thật sẽ không mời nổi các ngươi đại giá quang lâm. Nguyên lai lại là một tình nhân nào đó của ta để lộ tin tức đòi mạng này. Tương lai, ta ở trước mặt nữ nhân, cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được.
- Hừ!
Dịch Lâm Linh ôm lấy bán phúc đạo bào che lại hai vú nhỏ xinh, tức giận nói.
- Chúng ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngươi còn có tương lai cái rắm!
Đường thủ tọa La Hán, chưởng môn Võ Đang cùng nhau tiến lên, thiên kim tướng phủ nâng vung tay lên, một tiếng sất lệnh, phi ưng vệ rút đao ra khỏi vỏ, cường cung kình nỏ, phát ra hàn mang.
Thanh niên áo xám vẫn chưa tuyệt vọng.
Ánh mắt của hắn vẫn như cũ mang theo thần thái sáng láng, tối đen tỏa sáng, tựa như hai khỏa minh châu.
- Cửu trọng huyền thiên bí quyết thật rất cao, ngoan cố chống cự, chư vị cẩn thận.
Đại hòa thượng cao giọng nhắc nhở, khoanh tay vận lực, nội tức cổ đãng dâng lên trong ống tay áo, không gió mà bay.
- Lục Tiên tử tiếp đón, ta sớm nói sẽ không nên dùng đấu pháp sĩ diện kia a.
Mặt đen hán tử lúc trước lấy ra một nhúm phi châm, cười lạnh nói.
Thanh niên kia cúi đầu, hắn đã sớm đem huyền thiên bí quyết luyện đến đệ cửu trọng.
Hắn sở dĩ không đi đột phá đệ thập trọng cũng không phải là không thể, mà chỉ là bí tịch nói tới cực kỳ huyền bí, một khi vận công đến đệ thập trọng, có thể sẽ phát ra biến cố thiên địa nổi loạn, quỷ thần khó lường, rất kinh người.
Chí của hắn chỉ là cuộc sống của người bình thường với các giai nhân tuyệt sắc, vốn tưởng rằng đệ cửu trọng đã đủ để hắn tùy tâm sở dục, không cần mạo hiểm. Nhưng hiện nay thân thể bị vây hãm, bất luận như thế nào cũng phải xuất ra ác chủ bài này.
- Lên!
Bên tai nghe được tiếng thống lĩnh phi ưng Vệ hét lớn một tiếng, thanh niên kia không do dự nữa, song chưởng vừa nhấc, nội tức kích động, hạ ra dũng tuyền, thượng phá bách, toàn lực thôi động huyền thiên bí quyết!
Trong khoảnh khắc, đầy trời u ám, bát phương sấm sét tề tụ, một đạo thiểm điện kim kiếm giống như lăng không đánh xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn như núi đá lở!
Hơi nước bốc hơi, bụi mù phân tán ra bốn phí , đợi đến gió đêm đem trước mắt mọi người dọn sạch, khu vực thanh niên áo xám vừa đứng khi nãy chỉ còn lại có một mảnh cháy đen, cùng mấy mảnh hôi sam bị tán toái...
Tí tách, tí tách...
Thanh niên mặc áo xám cúi đầu, khóe môi chảy máu, nhỏ xuống đá xanh dưới chân.
Trong ngực hắn ẩn ẩn cơn đau, bạo liệt như đao xoắn, nhìn qua đã gảy mấy cái xương.
- Thiếu Lâm La Hán đường thủ tọa Đại Bi chưởng, quả nhiên rất cao.
- Sớm biết là cạm bẫy, thật không nên cậy mạnh hộ hoa cứng rắn ăn một chiêu này.
Thân ảnh trước mắt nhoáng một cái, hắn ghé mắt nhìn lại, thanh sam râu dài, đạo bào phần phật, đúng là đương nhiệm chưởng môn Võ Đang.
- Lỗ mũi trâu chó chết, bất quá là giúp ngươi an ủi tiểu thiếp bị thất sủng của ngươi một chút liền ghi hận ta thành như vậy sao?.
Oành ——!.
Hắn vừa nói vừa tung chưởng đánh ra, kình phong cuốn lên cát đá, đem đạo nhân kia tạm thời bức lui, bỗng nhiên cười dài, cao giọng nói.
- Mệnh của tại hạ sẽ không bị xú nam nhân lấy đi.
- Dâm tặc! Chết đã đến nơi còn dám càn rỡ!
Một tiếng quát, ba thước thanh phong hàn khí bức người, chỉ thẳng cổ họng mà đến.
Thanh niên mày rậm bị thương đánh trả, hai chỉ khẽ điểm, cánh tay ra như rồng, một chưởng thẳng tới bộ ngực sữa của đối phương, thuận thế một trảo, tê một tiêng kéo xuống, mốt khoảng áo trắng bị xé nát, tay cong lại thành quyền vung ra, hóa mất chưởng lực đại hòa thượng đang bổ đến bên hông mình.
Nữ tử xuất kiếm kinh hô một tiếng, gót sen cấp bách lui ra phía sau hơn trượng, gương mặt thanh lệ thoát tục tuyết trắng xấu hổ đỏ bừng, vội vàng giơ tay lên che lại bộ phận bị lộ, gương mặt bất đắc dĩ lại không giấu được sát cơ kinh khủng.
Một người lui ra, lập tức có hai người lần lượt đánh tới.
Một thiếu nữ khéo léo lung linh dùng kiếm pháp Nga Mi điểm nhanh đến hai đầu gối của thanh niên, một nữ nhân cao gầy khác huy động trường tiên, ô quang thẳng đến cái cổ tráng kiện của hắn.
Hòa thượng đạo sĩ đều thối lui đến bên cạnh, làm như muốn lấn cái tính thương hương tiếc ngọc, không thể hạ sát thủ đối với nữ tử xinh đẹp của hắn.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên quát to một tiếng.
Hai nàng giáp công hắn có nội lực yếu kém, cùng nhau bị chấn ra, chiêu bị kiềm hãm.
Hắn lúc này tiến lên, sử xuất hai tay, chân khí nơi nơi, thuận thế tiến lên phản thủ bắt lấy trường tiên, giật mạnh một cái, đoạt ngược lại vào tay, nội lực phun ra ép hai nàng kêu rên một tiếng đau đớn liền lùi lại mấy bước, hai chân như bị nhũn ra, bùm một chút liền chật vật té ngã xuống đất.
Vạt áo hai nàng đều bị chỉ lực của thanh niên xé toạc, té xuống một cái, một người bụng dưới trắng nõn trơn bóng, một người phong nhũ tròn trịa tuyết ngấy phập phồng lên xuống cùng nhau bại lộ dưới đèn đuốc lóng lánh.
Một đạo cô mỹ mạo vội vàng tiến lên, cởi ngoại bào ra cúi người che chở cho hai nàng.
- Đồ vô sỉ!
Đại hòa thượng vừa mới lui ra trầm giọng gầm lên, Đại Bi chưởng vận đủ mười thành công lực, đánh tới.
Thanh niên kia ngửa mặt lên trời cười to, hít sâu một hơi, nhẫn nhịn cơm đau như bị vạn châm đâm vào tim, không lùi mà tiến tới, xuất liên tục ba chiêu hàn băng liệt hỏa chưởng, trùng điệp chân khí như sóng to mãnh liệt, đâm thẳng tới.
Chợt nghe tiếng sấm liên tục đùng đùng bạo hưởng, trong miệng thủ tọa La Hán đường cuồng phún máu tươi, màu đỏ tươi tràn ngập, thân ảnh mang cà sa bay rớt ra ngoài, tựa như diều đứt dây.
Thoáng chốc, quần anh vắng lặng.
Xung quanh đèn lồng chiếu sáng hoàn cảnh các danh môn cao thủ, từng gương mặt đều trở nên âm tình bất định.
Thanh niên kia mỉa mai cười, đi vào Thiếu Lâm không nhặt được tiện nghi có sẵn, phải dùng biện pháp mạnh để có thể chạy thoát mà thôi.
Nếu thật tính toán chu toàn, hắn liền có vài phần tin tưởng nhân cơ hội thoát khỏi tuyệt cảnh lúc này.
Đáng tiếc, phóng nhãn nhìn lại, sau đèn lồng, trăm ngàn cường cung kình nỏ đã nhắm ngay đến hắn, phía trước đèn lồng còn có một đám cao thủ như hổ rình mồi.
Bảy đại phái, bát phương anh hào, phi ưng vệ, đại nội cao thủ, lại thêm các lộ thù gia mấy năm nay theo hái hoa thiết ngọc mà đắc tội, thật sự là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Quét mắt qua một cái, một vài gương mặt thân quen một lần nữa đập vào mi mắt.
Chỉ vì nói vài lời khinh bạc, liền đã đuổi giết hắn cùng trời cuối đất thất châu Hàn Mai tiên tử - Lục Tuyết Thiên; vì bằng hữu xuất đầu, thiên tư tuyệt đỉnh không kém hơn hắn - Dịch Lâm Linh; lần trước thiếu chút nữa đắc thủ, từ nay sợ là lại không có cơ hội xách thương ra trận nữa; đạo cô xinh đẹp duyên dáng cầm trong tay phất trần đối với hắn trợn mắt mà đứng... Được rồi, nàng là Ngọc Thanh tán nhân, đã từng nằm dưới háng hắn mà cô gắng hầu hạ, đáng tiếc một đêm vợ chồng trăm ngày ân tình xưa thế mà đối phương cũng không niệm tình.
Hắn chậm rãi nhìn chung quanh, cảm thấy rất không cam lòng, hơn mười mỹ mạo nữ tử võ công cao cường trước mắt, có hơn phân nửa là hắn chưa được âu yếm.
Chết ở đây, thật sự là chết không nhắm mắt.
Xa xa vang lên một tiếng nữ lạnh lùng êm tai.
- Có tinh binh của cha ta trợ trận, chư vị vẫn bắt không được hắn?
Lòng hắn đau xót, trố mắt nhìn lại.
Thiên kim tướng phủ xả thân đưa hắn dụ đến tận đây, tóc mai vẫn còn chưa chỉnh tề, gương mặt tái nhợt ẩn vào dưới cây dù thị nữ nàng đã mở, còn sót lại một đôi mắt tối như mực nhìn chăm chú hắn.
Hắn nhịn không được suy nghĩ, nếu hắn đáp ứng ở rể tướng phủ, rời xa giang hồ, đổi cái chiêu số một bước lên mây, sẽ không có một hồi sát cục lúc này hay không.
- Nhìn xem, ta là hái hoa đạo tặc cực kỳ phô trương trên giang hồ rồi.
Bên trong tuyệt cảnh, hắn ngược lại mỉm cười, đứng chắp tay, cao giọng nói.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Lục tiên tử, nơi này nàng là đẹp nhất, cái mạng này của ta, nàng cầm đi đi.
Lục Tuyết Thiên ôm đầu vai trần truồng, hồ nghi không thôi.
Võ Đang chưởng môn lạnh lùng nói.
- Lục cô nương, đừng mắc mưu, người này quỷ kế đa đoan, sợ là tính toán đem ngươi lấy làm con tin.
Đại hòa thượng phun ra một ngụm trọc khí, để kinh mạch ngực bụng bình ổn, trầm giọng nói.
- Dâm tặc, bại hoại danh tiết vô số nữ tử, đêm nay là lúc người đền tội ác chồng chất của mình.
Bên cạnh, một hán tử mặt đen buồn rười rượi nói.
- Sau khi hắn đền tội, sẽ có thể tìm ra manh mối của chí bảo, chư vị ở đây, hẳn là mỗi người đều có phần a?
Ngọc Thanh tán nhân mày liễu dựng thẳng, tức giận nói.
- Các ngươi rốt cuộc là vì sao mà đến!
Lúc này, điện quang xuất hiện, một đạo sấm rền lăn qua phía chân trời, thanh niên áo xám kia lên tiếng cười dài, dựa vào tường để đứng vững, nói.
- Ta liền biết, chỉ vì trừng ác dương thiện, thật sẽ không mời nổi các ngươi đại giá quang lâm. Nguyên lai lại là một tình nhân nào đó của ta để lộ tin tức đòi mạng này. Tương lai, ta ở trước mặt nữ nhân, cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới được.
- Hừ!
Dịch Lâm Linh ôm lấy bán phúc đạo bào che lại hai vú nhỏ xinh, tức giận nói.
- Chúng ta sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngươi còn có tương lai cái rắm!
Đường thủ tọa La Hán, chưởng môn Võ Đang cùng nhau tiến lên, thiên kim tướng phủ nâng vung tay lên, một tiếng sất lệnh, phi ưng vệ rút đao ra khỏi vỏ, cường cung kình nỏ, phát ra hàn mang.
Thanh niên áo xám vẫn chưa tuyệt vọng.
Ánh mắt của hắn vẫn như cũ mang theo thần thái sáng láng, tối đen tỏa sáng, tựa như hai khỏa minh châu.
- Cửu trọng huyền thiên bí quyết thật rất cao, ngoan cố chống cự, chư vị cẩn thận.
Đại hòa thượng cao giọng nhắc nhở, khoanh tay vận lực, nội tức cổ đãng dâng lên trong ống tay áo, không gió mà bay.
- Lục Tiên tử tiếp đón, ta sớm nói sẽ không nên dùng đấu pháp sĩ diện kia a.
Mặt đen hán tử lúc trước lấy ra một nhúm phi châm, cười lạnh nói.
Thanh niên kia cúi đầu, hắn đã sớm đem huyền thiên bí quyết luyện đến đệ cửu trọng.
Hắn sở dĩ không đi đột phá đệ thập trọng cũng không phải là không thể, mà chỉ là bí tịch nói tới cực kỳ huyền bí, một khi vận công đến đệ thập trọng, có thể sẽ phát ra biến cố thiên địa nổi loạn, quỷ thần khó lường, rất kinh người.
Chí của hắn chỉ là cuộc sống của người bình thường với các giai nhân tuyệt sắc, vốn tưởng rằng đệ cửu trọng đã đủ để hắn tùy tâm sở dục, không cần mạo hiểm. Nhưng hiện nay thân thể bị vây hãm, bất luận như thế nào cũng phải xuất ra ác chủ bài này.
- Lên!
Bên tai nghe được tiếng thống lĩnh phi ưng Vệ hét lớn một tiếng, thanh niên kia không do dự nữa, song chưởng vừa nhấc, nội tức kích động, hạ ra dũng tuyền, thượng phá bách, toàn lực thôi động huyền thiên bí quyết!
Trong khoảnh khắc, đầy trời u ám, bát phương sấm sét tề tụ, một đạo thiểm điện kim kiếm giống như lăng không đánh xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn như núi đá lở!
Hơi nước bốc hơi, bụi mù phân tán ra bốn phí , đợi đến gió đêm đem trước mắt mọi người dọn sạch, khu vực thanh niên áo xám vừa đứng khi nãy chỉ còn lại có một mảnh cháy đen, cùng mấy mảnh hôi sam bị tán toái...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro