Thế Nào Đến Quái Bác Sĩ (3)
Ngô Ca
2024-07-16 17:33:52
Lý Mạn Mạn a một tiếng sung sướng, tựa như được mưa móc lên đỉnh mà khẽ ngâm một tiếng, âm cuối không được mà run rẩy.
Tiếp đó, chợt nghe không biết nơi nào truyền đến đến một tiếng phốc tinh tế, đầy mặt nàng đều là hồng quang, thở ra thật dài, uốn éo cái eo vội vàng ngồi dậy, hai tay vẫn cố gắp đem váy hướng dưới quần lót mặt ép ép, khóe mắt dường như muốn chảy nước, nắm tay Hàn Ngọc Lương lên tiếng nói.
- Ôi, bác sĩ, ngài thật đúng là thế ngoại cao nhân, lần này, tôi... Toàn thân tôi đều có sức lực a. Thông thấu, thực thông thấu rồi.
Diệp Xuân Anh nhất thời ngẩn ra, nam nhân này lai lịch không rõ tự xưng mất trí nhớ, nhưng lại thật là một y đạo cao thủ sao?
Này một thân đổ mồ hôi đầm đìa, sốt nhẹ tự nhiên lui sạch sẻ, Hàn Ngọc Lương bảo Lý Mạn Mạn ngồi chồm hỗm tại biên giường bệnh, cái mông tròn vo áp xuống gót chân, hắn đứng lên hai tay đặt tại đầu vai Lý Mạn Mạn, từ trên xuống dưới, theo cổ đến eo chậm rãi vuốt ve, mát xa lên lên xuống xuống.
Diệp Xuân Anh đứng bên cạnh trợn to hai mắt nhìn, căn bản nhìn không ra người này rốt cuộc dùng là cái thủ pháp gì, rõ ràng chính là động tác mát xa tầm thường, lại làm cho Lý Mạn Mạn hí mắt nhíu mi, lâm bẩm không dứt, cái mông nhục cảm liền cùng gót chân nhúc nha nhúc nhích như vậy liên tục, cũng không biết đang trốn tránh cái gì.
Người đứng xem thật không hiểu, nhưng đương sự lại quá rõ ràng.
Lý Mạn Mạn tuy nói mặc quần áo, liền tóc đều không loạn chút nào, có lẽ khi bắt đầu được Hàn Ngọc Lương mát xa, liền thật giống như bị lột quần áo cả người mà trần như nhộng, ngón tay lòng bàn tay đặt tại nơi nào, đều giống như trực tiếp đặt lên làn da của nàng.
Nàng cũng không biết đã bao lâu rồi không có được nam nhân ôn nhu mà hữu lực vỗ về chơi đùa xoa nắn qua như thế.
Hơn nữa, tay của đàn ông vẫn còn cực chuẩn, đi một cái qua lại một cái, tìm đến vùng mẫn cảm xương bả vai và hai bên cột sống của nàng, thời điểm trọng điểm tiến công kia còn có nhiệt khí cực kỳ cổ quái tiến vào lỗ chân lông, ngứa ngứa phê phê a.
Cho nên cũng không phải nàng cảm thấy phía dưới mông có thứ gì, mà chỉ nhịn không được động động, dùng chân cùng hơi chút ấn ấn mông thịt của mình, để làm dịu đi cảm giác bứt rứt tê dại trong động huyệt sâu.
Sau khi làm xong đợt này, Lý Mạn Mạn lại theo lời nằm tại trên giường, hai chân nhanh chóng thả lỏng thẳng ra, hai tay để lên cảo cho Hàn Ngọc Lương mát xa hai bên dưới nách.
Diệp Xuân Anh nhìn thấy bàn tay hắn cứ hay thỉnh thoảng chạm vào hai tòa núi thịt cao vút của Lý Mạn Mạn, ba phen mấy bận hiểm hiểm lau qua, cảm thấy phi thường không ổn, nhưng thấy chính chủ người ta cũng không lên tiếng, vẫn còn đang thoải mái mà hừ hừ, nàng như thế nào hảo mở miệng đánh gãy đây.
Đợi hơn nửa canh giờ đi qua, Lý Mạn Mạn vịn giường dưới lưng giẫm lên dép lê, tinh khí thần hoàn toàn bất đồng, nét mặt toả sáng liền có bộ dáng dễ nhìn thêm vài phần, tinh thần no đủ, mười phần sung túc, cảm thấy yêu đời hơn hẳn.
- Lý tỷ, chị... Thực không có chuyện gì?
Trong tay Diệp Xuân Anh vẫn còn cầm lấy huyết áp kế, có chút buồn cười ngơ ngác hỏi.
Lý Mạn Mạn phong tình vạn chủng nhếch tay hoa lên, xấu hổ nói.
- Được rồi, tốt không thể lại tốt hơn đây. A a, tôi còn không có hưởng thụ đủ đây này, tiểu Diệp, cô nơi này khi nào có một bác sĩ giỏi như vậy đến thế?
- Tại hạ Hàn Ngọc Lương, cũng là mới đến. Chút tài mọn, để phu nhân chê cười.
Lý Mạn Mạn cười khanh khách táng thưởng hắn một phen, ném cho cái mị nhãn qua.
- Đây cũng không phải là chút tài mọn, tôi đây bệnh a... Phải cho anhtrị. Đổi bác sĩ Diệp, tôi còn không biết sẽ khó chịu đến một ngày nào mới hết kia. Kia, bác sĩ Hàn, anh làm ở chỗ nào thế? Có cách xa nơi này quá không, tôi có gì sẽ đặc biệt đến tìm anh. Có anh ở đây a, tôi sau này sẽ không còn sợ đau đầu nhức óc, tâm tình khó chịu, cả người vô lực nữa.
Nàng dựa sát người vào một chút, cố ý không muốn để cho Diệp Xuân Anh nghe thấy, nhỏ giọng nói.
- Thời điểm anh ấn cái tử huyệt Khúc Cốt kia cho tôi a, tôi thật sự là cảm thấy rất sung sướng. Một lúc lưu cho tôi cái danh thiếp?
Nàng chỉ nghĩ Hàn Ngọc Lương là bác sĩ nơi khác, đến vậy để đoạt mối làm ăn của Diệp Xuân Anh mà thôi.
Không ngờ, Hàn Ngọc Lương mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Xuân Anh, giọng mang khẩn cầu nói.
- Tại hạ có xảy ra chuyện, nghèo túng lưu lạc đến tận đây, không chỗ ở, không nhà để về, không biết nên ở nơi nào, chỉ mong có thể ở lại tiểu dược đường của bác sĩ Diệp trung ngẫu nhiên khám bệnh chữa bệnh, kiếm chút tiền để ấm no qua ngày a.
Ánh mắt hắn thật sự rất xinh đẹp, cùng rất hút người... Diệp Xuân Anh đã gặp qua rất nhiều nam nhân dễ nhìn, nhưng khi bị hai mắt hắn nhìn thẳng, trong lòng nhưng lại nhè nhẹ run lên một cái, vốn là muốn nói cái gì đó nhưng đều quên ở bên miệng.
Lý Mạn Mạn đương trường cười tỏa sáng như nở hoa, từng bước từng bước đi ra ngoài, tại cạnh cửa quay đầu nói.
- Tiểu Diệp, cô thế này thì tốt quá rồi, có bác sĩ có bản lĩnh hỗ trợ, trăm vạn lần hãy lưu người ta lại đi a, tôi đôi khi vẫn còn cảm thấy mệt liền trông cậy vào bác sĩ Hàn khám bệnh cho tôi đây.
Diệp Xuân Anh đầy mình dấu chấm hỏi, vội vã tiễn khách đóng cửa, trở về trước hết hỏi.
- Anh là như thế nào đem nàng trị cho hết bệnh thế?
- Độc môn tuyệt học, thứ cho không truyền đến ra ngoài.
Hàn Ngọc Lương cười nói.
- Bác sĩ Diệp, còn cần tại hạ thử tay nghề không?
Nàng giờ mới phản ứng đến nội dung nói chuyện vừa rồi, vội vàng nói.
- Không đúng không đúng, tôi đây... Nào có địa phương thu lưu anh chứ. Lại nói tôi là một nữ nhân độc thân, ăn ở đều tại chỗ khám bệnh, làm sao có thể... Có thể để một đại nam nhân như anh ở chung, này thì còn ra thể thống gì nữa.
Hàn Ngọc Lương thần sắc ảm đạm, vô cùng thất lạc nói.
- Thực không dám giấu diếm, tại hạ bị gian nhân làm hại, lưu lạc đến tận đây, không chỗ nương tựa, liền những chuyện xảy ra khi trước cũng đều nhớ không nổi, ở phụ cận đây bồi hồi đã lâu, bữa đói bữa no, chẳng qua miễn cưỡng giữ được tánh mạng. Trước đó vài ngày nhìn thấy Diệp cô nương, phát hiện tâm địa cô thiện lương, ngay cả mèo hoang chó dã đầu đường cuối ngõ cũng không lận mà cứu trị cưu mang, trải qua suy nghĩ đắn đo rất lâu mới mặt dày tới đây quấy rầy. Tại hạ không cầu thù lao, chỉ cần có miếng cơm no, có chỗ dung thân mà thôi.
Diệp Xuân Anh đỏ mặt lên, cấp bách nói.
- Thôi, thôi… Tôi đây chỉ có một căn phòng ngủ! Nếu anh thật gặp chuyện gì thì, nên đi báo cảnh sát mới đúng.
Hàn Ngọc Lương nhất thời hiện ra vài phần đau khổ.
- Bác sĩ Diệp, tại hạ... Thật sự có nổi khổ không thể nói ra ngoài được a.
- Nếu cô không muốn thu lưu, tại hạ cùng đường, liền... Chỉ có tuyệt vọng mà chết thôi.
- Này... Này...
Diệp Xuân Anh hảo tâm quán người, vừa thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, nhất thời không có chủ ý.
- Tôi đây thật sự là không còn chỗ ở mà, hơn nữa anh lai lịch không rõ, tôi thu lưu tại trong nhà,... Cũng quá ngu xuẩn đi...
- Tại hạ có phòng dung thân là được.
Hàn Ngọc Lương lập tức nói.
- Bác sĩ Diệp, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, bác sĩ nhân tâm, cô có thể trơ mắt nhìn tôi đói chết đầu đường sao? Thân thể tại hạ cường kiện không sợ nóng lạnh, thật sự không được, cô cho tôi một tấm thảm, tôi ở ngay chỗ trong phía bên ngoài căn nhà dung thân cũng được, ít nhất cũng có chỗ che gió che mưa.
Tiếp đó, chợt nghe không biết nơi nào truyền đến đến một tiếng phốc tinh tế, đầy mặt nàng đều là hồng quang, thở ra thật dài, uốn éo cái eo vội vàng ngồi dậy, hai tay vẫn cố gắp đem váy hướng dưới quần lót mặt ép ép, khóe mắt dường như muốn chảy nước, nắm tay Hàn Ngọc Lương lên tiếng nói.
- Ôi, bác sĩ, ngài thật đúng là thế ngoại cao nhân, lần này, tôi... Toàn thân tôi đều có sức lực a. Thông thấu, thực thông thấu rồi.
Diệp Xuân Anh nhất thời ngẩn ra, nam nhân này lai lịch không rõ tự xưng mất trí nhớ, nhưng lại thật là một y đạo cao thủ sao?
Này một thân đổ mồ hôi đầm đìa, sốt nhẹ tự nhiên lui sạch sẻ, Hàn Ngọc Lương bảo Lý Mạn Mạn ngồi chồm hỗm tại biên giường bệnh, cái mông tròn vo áp xuống gót chân, hắn đứng lên hai tay đặt tại đầu vai Lý Mạn Mạn, từ trên xuống dưới, theo cổ đến eo chậm rãi vuốt ve, mát xa lên lên xuống xuống.
Diệp Xuân Anh đứng bên cạnh trợn to hai mắt nhìn, căn bản nhìn không ra người này rốt cuộc dùng là cái thủ pháp gì, rõ ràng chính là động tác mát xa tầm thường, lại làm cho Lý Mạn Mạn hí mắt nhíu mi, lâm bẩm không dứt, cái mông nhục cảm liền cùng gót chân nhúc nha nhúc nhích như vậy liên tục, cũng không biết đang trốn tránh cái gì.
Người đứng xem thật không hiểu, nhưng đương sự lại quá rõ ràng.
Lý Mạn Mạn tuy nói mặc quần áo, liền tóc đều không loạn chút nào, có lẽ khi bắt đầu được Hàn Ngọc Lương mát xa, liền thật giống như bị lột quần áo cả người mà trần như nhộng, ngón tay lòng bàn tay đặt tại nơi nào, đều giống như trực tiếp đặt lên làn da của nàng.
Nàng cũng không biết đã bao lâu rồi không có được nam nhân ôn nhu mà hữu lực vỗ về chơi đùa xoa nắn qua như thế.
Hơn nữa, tay của đàn ông vẫn còn cực chuẩn, đi một cái qua lại một cái, tìm đến vùng mẫn cảm xương bả vai và hai bên cột sống của nàng, thời điểm trọng điểm tiến công kia còn có nhiệt khí cực kỳ cổ quái tiến vào lỗ chân lông, ngứa ngứa phê phê a.
Cho nên cũng không phải nàng cảm thấy phía dưới mông có thứ gì, mà chỉ nhịn không được động động, dùng chân cùng hơi chút ấn ấn mông thịt của mình, để làm dịu đi cảm giác bứt rứt tê dại trong động huyệt sâu.
Sau khi làm xong đợt này, Lý Mạn Mạn lại theo lời nằm tại trên giường, hai chân nhanh chóng thả lỏng thẳng ra, hai tay để lên cảo cho Hàn Ngọc Lương mát xa hai bên dưới nách.
Diệp Xuân Anh nhìn thấy bàn tay hắn cứ hay thỉnh thoảng chạm vào hai tòa núi thịt cao vút của Lý Mạn Mạn, ba phen mấy bận hiểm hiểm lau qua, cảm thấy phi thường không ổn, nhưng thấy chính chủ người ta cũng không lên tiếng, vẫn còn đang thoải mái mà hừ hừ, nàng như thế nào hảo mở miệng đánh gãy đây.
Đợi hơn nửa canh giờ đi qua, Lý Mạn Mạn vịn giường dưới lưng giẫm lên dép lê, tinh khí thần hoàn toàn bất đồng, nét mặt toả sáng liền có bộ dáng dễ nhìn thêm vài phần, tinh thần no đủ, mười phần sung túc, cảm thấy yêu đời hơn hẳn.
- Lý tỷ, chị... Thực không có chuyện gì?
Trong tay Diệp Xuân Anh vẫn còn cầm lấy huyết áp kế, có chút buồn cười ngơ ngác hỏi.
Lý Mạn Mạn phong tình vạn chủng nhếch tay hoa lên, xấu hổ nói.
- Được rồi, tốt không thể lại tốt hơn đây. A a, tôi còn không có hưởng thụ đủ đây này, tiểu Diệp, cô nơi này khi nào có một bác sĩ giỏi như vậy đến thế?
- Tại hạ Hàn Ngọc Lương, cũng là mới đến. Chút tài mọn, để phu nhân chê cười.
Lý Mạn Mạn cười khanh khách táng thưởng hắn một phen, ném cho cái mị nhãn qua.
- Đây cũng không phải là chút tài mọn, tôi đây bệnh a... Phải cho anhtrị. Đổi bác sĩ Diệp, tôi còn không biết sẽ khó chịu đến một ngày nào mới hết kia. Kia, bác sĩ Hàn, anh làm ở chỗ nào thế? Có cách xa nơi này quá không, tôi có gì sẽ đặc biệt đến tìm anh. Có anh ở đây a, tôi sau này sẽ không còn sợ đau đầu nhức óc, tâm tình khó chịu, cả người vô lực nữa.
Nàng dựa sát người vào một chút, cố ý không muốn để cho Diệp Xuân Anh nghe thấy, nhỏ giọng nói.
- Thời điểm anh ấn cái tử huyệt Khúc Cốt kia cho tôi a, tôi thật sự là cảm thấy rất sung sướng. Một lúc lưu cho tôi cái danh thiếp?
Nàng chỉ nghĩ Hàn Ngọc Lương là bác sĩ nơi khác, đến vậy để đoạt mối làm ăn của Diệp Xuân Anh mà thôi.
Không ngờ, Hàn Ngọc Lương mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Diệp Xuân Anh, giọng mang khẩn cầu nói.
- Tại hạ có xảy ra chuyện, nghèo túng lưu lạc đến tận đây, không chỗ ở, không nhà để về, không biết nên ở nơi nào, chỉ mong có thể ở lại tiểu dược đường của bác sĩ Diệp trung ngẫu nhiên khám bệnh chữa bệnh, kiếm chút tiền để ấm no qua ngày a.
Ánh mắt hắn thật sự rất xinh đẹp, cùng rất hút người... Diệp Xuân Anh đã gặp qua rất nhiều nam nhân dễ nhìn, nhưng khi bị hai mắt hắn nhìn thẳng, trong lòng nhưng lại nhè nhẹ run lên một cái, vốn là muốn nói cái gì đó nhưng đều quên ở bên miệng.
Lý Mạn Mạn đương trường cười tỏa sáng như nở hoa, từng bước từng bước đi ra ngoài, tại cạnh cửa quay đầu nói.
- Tiểu Diệp, cô thế này thì tốt quá rồi, có bác sĩ có bản lĩnh hỗ trợ, trăm vạn lần hãy lưu người ta lại đi a, tôi đôi khi vẫn còn cảm thấy mệt liền trông cậy vào bác sĩ Hàn khám bệnh cho tôi đây.
Diệp Xuân Anh đầy mình dấu chấm hỏi, vội vã tiễn khách đóng cửa, trở về trước hết hỏi.
- Anh là như thế nào đem nàng trị cho hết bệnh thế?
- Độc môn tuyệt học, thứ cho không truyền đến ra ngoài.
Hàn Ngọc Lương cười nói.
- Bác sĩ Diệp, còn cần tại hạ thử tay nghề không?
Nàng giờ mới phản ứng đến nội dung nói chuyện vừa rồi, vội vàng nói.
- Không đúng không đúng, tôi đây... Nào có địa phương thu lưu anh chứ. Lại nói tôi là một nữ nhân độc thân, ăn ở đều tại chỗ khám bệnh, làm sao có thể... Có thể để một đại nam nhân như anh ở chung, này thì còn ra thể thống gì nữa.
Hàn Ngọc Lương thần sắc ảm đạm, vô cùng thất lạc nói.
- Thực không dám giấu diếm, tại hạ bị gian nhân làm hại, lưu lạc đến tận đây, không chỗ nương tựa, liền những chuyện xảy ra khi trước cũng đều nhớ không nổi, ở phụ cận đây bồi hồi đã lâu, bữa đói bữa no, chẳng qua miễn cưỡng giữ được tánh mạng. Trước đó vài ngày nhìn thấy Diệp cô nương, phát hiện tâm địa cô thiện lương, ngay cả mèo hoang chó dã đầu đường cuối ngõ cũng không lận mà cứu trị cưu mang, trải qua suy nghĩ đắn đo rất lâu mới mặt dày tới đây quấy rầy. Tại hạ không cầu thù lao, chỉ cần có miếng cơm no, có chỗ dung thân mà thôi.
Diệp Xuân Anh đỏ mặt lên, cấp bách nói.
- Thôi, thôi… Tôi đây chỉ có một căn phòng ngủ! Nếu anh thật gặp chuyện gì thì, nên đi báo cảnh sát mới đúng.
Hàn Ngọc Lương nhất thời hiện ra vài phần đau khổ.
- Bác sĩ Diệp, tại hạ... Thật sự có nổi khổ không thể nói ra ngoài được a.
- Nếu cô không muốn thu lưu, tại hạ cùng đường, liền... Chỉ có tuyệt vọng mà chết thôi.
- Này... Này...
Diệp Xuân Anh hảo tâm quán người, vừa thấy dáng vẻ đáng thương của hắn, nhất thời không có chủ ý.
- Tôi đây thật sự là không còn chỗ ở mà, hơn nữa anh lai lịch không rõ, tôi thu lưu tại trong nhà,... Cũng quá ngu xuẩn đi...
- Tại hạ có phòng dung thân là được.
Hàn Ngọc Lương lập tức nói.
- Bác sĩ Diệp, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, bác sĩ nhân tâm, cô có thể trơ mắt nhìn tôi đói chết đầu đường sao? Thân thể tại hạ cường kiện không sợ nóng lạnh, thật sự không được, cô cho tôi một tấm thảm, tôi ở ngay chỗ trong phía bên ngoài căn nhà dung thân cũng được, ít nhất cũng có chỗ che gió che mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro