Trọng Sinh Đô Thị Liệt Diễm

Tích Thủy Chi Ân (2)

Ngô Ca

2024-07-16 17:33:52

Một đạo nội lực cức lớn xuyên vào cự huyệt, thẳng đến khí huyệt, lưu lại ám thương ở nơi này, không có bảy, tám năm điều trị thì sẽ trở thành thái giám, có thể chặt đi thằng nhỏ được rồi. 

 

Lão Nhị của hắn từ đó về sau cũng chỉ là thứ bài trí dùng để đái mà thôi. 

 

Tùng ca rõ ràng cảm giác ra không đúng, dưới bụng cảm giác băng hàn rét thấu xương, còn mơ hồ hơi đai đau, mồ hôi lạnh chảy đầy một thân, hai chân run lên. Lẽ ra nơi này chính là phòng khám, mà khi hắn thấy bên trong ánh mắt Hàn Ngọc Lương chợt lóe lên hàn quang liền cảm giác mình như đang bị mãnh sư trên thảo nguyên nhìn chằm chằm, trái tim leo lên tới cổ họng, nơi nào còn dám lưu lại để cho Diệp Xuân Anh chẩn bệnh. 

 

- Mày, mày đợi đó cho lão tử! 

 

Người thua trận không thua, có đi cũng phải bỏ lại ngoan thoại, Tùng ca ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh thối lui đến cửa, kiên cường chống đỡ bỏ lại một câu, trong lúc chạy trối chết vẫn còn đem một người bệnh bên ngoài muốn vào đánh ngã, mắng một hồi mới không còn thấy tăm hơi. 

 

Khi vừa nhìn thấy sát tinh đã rời đi, những bệnh nhân lúc trước bị đuổi đi đã vội vàng tiến vào lại để khám bệnh, số người cũng hơi nhiều, Diệp Xuân Anh một bụng tò mò không tìm thấy cơ hội hỏi, đành phải trước vội vàng làm chính sự, bỏ qua Hàn Ngọc Lương đứng bên cạnh nhìn nhìn. 

 

Hàn Ngọc Lương đối với dược lý y thuật thời đại này không biết gì cả, bởi vậy chỉ trong trường hợp mình có nắm chắc giải quyết vấn đề thì hắn mới xin chỉ thị xuất thủ giúp một tay, một thân công phu gần như là thần, để một cụ già bị đau chân đi lại không tiện đi đứng được bình thường khen không dứt miệng. 

 

Kỳ thật những lão nhân kia đều là đến xem tật xấu thường có của người gia, đến phòng khám là vì lấy thuốc cho bệnh mãn tính. Nhưng Hàn Ngọc Lương nóng lòng biểu hiện, phải tranh lấy cơ hội được cho liền đều chủ động yêu cầu xoa bóp, vận dụng nội lực giúp bọn người bó xương áp chuy, thông hết các mạch. 

 

Thực sự nếu gặp vấn đề lớn thì tất cả người bệnh sẽ chọn đến bệnh viện khám, tiểu địa phương chỗ Diệp Xuân Anh không thường gặp nghi nan tạp chứng gì, đợi đến khi một cụ già bị đau lưng được Hàn Ngọc Lương dùng nội lực chữa thương hoặc mát xa huyệt đạo giải quyết xong, nhàn rỗi liền ngược lại là Diệp Xuân Anh nàng. 

 

Đứng bên cạnh quan sát, Diệp Xuân Anh dặn dò mẹ đứa bé đang dùng hai tay che miệng, than khóc vì đau răng cần phải chú ý những hạn mục cần nhớ khi đi nhổ, nhịn không được cúi đầu hỏi.

 

- Bác sĩ Hàn, anh... Thủ pháp này của anh có thể giúp em ấy giảm đau được không? Tôi nhìn qua thấy nó còn có tác dụng hơn so với thuốc giảm đau nữa á. 

 

Hàn Ngọc Lương mỉm cười nói.

 

- Là thuốc đều có ba phần độc, có thể dùng tay giải quyết, tự nhiên tốt hơn so với vận dụng dược thuốc hay là kim châm châm cứu rồi. 

 

Hắn quay mặt đánh giá Diệp Xuân Anh đang mở rộng áo khoác trắng, eo nhỏ dịu dàng ẩn hiện trong lớp quần áo mỏng manh làm nổi bật lên đôi gò bông đảo cao ngất hết sức no đủ, giống như một quả mọng chứa nhiều chất lỏng, làm người ta tham làm chảy nước miếng. 

 

Những mặt hắn trên vẫn không lộ ra một tia tham dục nào, biết rõ đạo lý dục tốc thì bất đạt, chỉ nhẹ giọng ôn nhu nói.

 

- Bác sĩ Diệp nếu thu lưu ta, dành cho ta một cái chỗ dung thân che gió che mưa, vậy nếu như cô muốn học, tại hạ nhất định biết gì nói lấy, nói hết không giữ lại. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

- Ừm, ta nhất định sẽ thật tốt học.

 

Diệp Xuân Anh thở ra, trong lòng đã không còn ý định đưa hắn an bài ra nơi khác, tính toán như thế nào mới có thể ở được an toàn. 

 

Lúc này, chợt nghe “ọt ọt” vài tiếng truyền đi ra từ trong bụng Hàn Ngọc Lương. 

 

Diệp Xuân Anh sửng sốt, nhẹ giọng hỏi.

 

- Anh đói bụng?

 

Hàn Ngọc Lương cười khổ nói.

 

- Thực không dám giấu diếm, tại hạ đã có ba ngày không có hạt cơm nào vào bụng rồi, chỉ ở phụ cận chánh đường ngân hàng tư nhân uống một chút nước miễn phí người ta cho, nói là trước ngực dán sau lưng cũng không đủ. 

 

- Ngươi như thế nào không nói sớm.

 

Diệp Xuân Anh vội vàng cởi áo khoác trắng treo lại lên giá áo.

 

- Anh ở đây giúp tôi xem cửa hàng, nếu có ai cần phải tiêm thuốc thì cứ gọi tôi. Tôi đi ra sau làm đồ ăn để cho anh lót dạ. 

 

- Đa tạ, làm phiền rồi.

 

Hàn Ngọc Lương cười nói, nhìn về phía một bệnh nhân mới vừa tiến vào, duỗi tay nói.

 

- Phu nhân mời ngồi, nơi nào không khoẻ?

 

Đẫy đà thiếu phụ kia do do dự dự nói.

 

- Tôi gần đây thời gian này... Ngực đình chỉ rồi, trướng đến đau nhức. Đứa nhỏ hút không ra sữa, đói bụng đến khóc thét. Canh cá trích gì đó cũng uống rất nhiều, cũng không thấy hiệu quả. Tôi chỉ tới đây hỏi một chút, có thuốc gì để thông sữa không? 

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai mắt Hàn Ngọc Lương tỏa sáng.

 

- Chuyện này rất dễ, chỉ cần cẩn thận mát xa tại Ưng Song, Nhủ Trung, Nhủ Căn ba chỗ huyệt đạo một lúc là được. Chẳng qua... Tại hạ ra tay, dường như có chỗ bất tiện a. 

 

Ba chỗ huyệt đạo này từ trên xuống dưới cơ hồ đều là muốn đâm chọt bên trên đầu vú, hắn nó ra đại khái vị trí một chút, thiếu phụ kia nhất thời ửng hồng đầy mặt, cúi đầu nói.

 

- Nếu, anh đã là bác sĩ... Có thể trị tốt là được chứ sao. Nghề xoa bop kích thích ngực kia... Tôi cũng thấy có nam nhân mà. Thế, có cần phải cởi quần áo không? Nếu cần phải, có phải nên đến sau rèm mới tốt hay không?

 

Hàn Ngọc Lương cười nói.

 

- Tự nhiên là trực tiếp thi lực, không có quần áo trở ngại mới tốt nhất, phu nhân, kính xin đến bên này. 

 

Phen này bận rộn, làm hắn sung sướng đến tâm hoa nộ phóng, nói thầm hành tẩu giang hồ rất nhiều năm, xuân lan thu cúc oanh oanh yến yến cũng thấy không ít, nhưng so với các cô nương thời đại này lớn mật không bị cản trở, đơn giản là thiên soa địa viễn (*) a. 

 

[*: Khác biệt như trời với đất]

 

Bất quá giờ chỉ đóng vai một bác sĩ mà thôi, sau khi phong mỹ thiếu phụ cởi áo ngực ran ngồi ở trên giường, bộ ngực sữa trắng nõn căn mọng, hạt đậu đỏ au mặc kệ đầu ngón tay của hắn bừa bãi ấn, bừa bãi nhào nặn. 

 

Hơn nữa, thiếu phụ này hiển nhiên không hiểu huyệt đạo phân bố ở đâu, hắn đã sớm làm vài thử nghiệm, cứ đảo quanh quầng vú cuốn lấy huyệt Nhũ Trung, nàng cũng chỉ là đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào. 

 

Bất quá nói vậy chứ cũng nhờ công lao thủ pháp cùng nội lực của hắn, loại phụ nhân đang trong giai đoạn cho con bú này, bình thường là ít nhất năm sáu tháng trời gì rồi chưa được hưởng thụ sự sung sướng của tình dục, cảm giác tê dại chua ngứa xuất hiện xung quanh đầu vú mẫn cảm, nếu nói là không vui không sướng, hắn thật không tin. 

 

Đợi thiếu phụ đưa hai tay cởi bỏ toàn bộ vạt áo, thở gấp XIU.... XÍU... Liền bộ ngực đều đỏ thành một mảnh, Hàn Ngọc Lương mỉm cười, nói.

 

- Phu nhân, hít sâu một hơi dồn vào trong ngực, không cần tiết ra. 

 

Nàng gật gật đầu, lập tức hít sâu một hồi, ngừng lại không thở ra. 

 

Không thể phụ cơ hội tốt này, đôi mắt Hàn Ngọc Lương sáng ngời, hai ngón tay đột nhiên dời xuống, chĩa vào núm vú đã cứng rắn dựng thẳng lên của thiếu kia, vận lực đè xuống một cái. 

 

Hai đạo chân khí lấy thủ pháp độc môn của hắn đánh vào, trực thấu ngực bụng, một trận cảm giác bứt rứt khoái hoạt đánh tới âm hộ thiếu phụ kia, nhất thời khiến cho nàng tràn một hồi dâm thủy. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Đô Thị Liệt Diễm

Số ký tự: 0