Trọng Sinh Đổi Chồng Với Em Gái, Tôi Vượng Phu Làm Phú Bà
Chương 5
2024-11-22 04:10:21
Thẩm Mai ôm cánh tay bà nũng nịu.
“Mẹ~ Đừng coi thường Đặng Sấm.
Anh ấy sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua biệt thự cho con ở, cho con đi xe hơi, ra vào có tài xế và người hầu theo.
Con sau này sẽ trở thành phu nhân của đại gia. Mẹ cứ chờ mà hưởng phúc nhé.”
Ngoài cửa, Thẩm Đường cười thầm.
Hóa ra Thẩm Mai tính toán như vậy. Thế thì chuẩn bị xem kịch hay đi.
Bởi vì sau này, Thẩm Mai sẽ biết rằng:
Người thực sự kiếm được tiền, mua biệt thự, xe hơi, chính là cô.
Tất cả đều nhờ cô liều lĩnh mà có.
Từ bán hàng rong đến mở cửa hàng, từ mở cửa hàng đến lập nhà máy và công ty, mỗi bước đi của cô đều là giẫm gai mà tới.
Thẩm Mai nghĩ rằng cướp được đàn ông của cô là cướp được cuộc đời cô sao?
Nực cười!
Cô muốn xem thử, đến lúc Thẩm Mai lấy Đặng Sấm rồi phát hiện ra anh ta hoàn toàn không có khả năng làm ăn thì sẽ thế nào.
Chỉ riêng cha mẹ chồng “hiền hòa” và ba cô em chồng “dễ thương” đã đủ cho Thẩm Mai khổ sở rồi.
So với nhà họ Ngụy, nhà họ Đặng chẳng khác nào vực sâu.
Bố mẹ chồng nhà họ Ngụy hiền hậu, cơm ăn áo mặc không thiếu, gia đình có quan hệ rộng và vốn liếng mạnh.
Đường nào cũng dẫn đến thành công, nhà họ Ngụy lại chính là thành công đó.
Còn Ngụy Trì không có chí tiến thủ?
Không sao. Thẩm Đường chưa từng định dựa vào đàn ông.
Cha ruột còn chẳng trông cậy được, huống hồ là đàn ông.
Huống chi, nếu con trai không giỏi, nhà họ Ngụy sẽ hỗ trợ con dâu.
Kiếp trước cô khởi đầu ở địa ngục còn có thể tự mở đường máu mà sống.
Kiếp này khởi đầu bằng vàng, cuộc đời cô sẽ càng rực rỡ hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Đường cảm thấy cần phải ra ngoài một chuyến.
Lý Thiến Thiến nghe thấy tiếng cửa liền ra xem.
“Giờ nào rồi mà còn ra ngoài, cơm nước cũng không lo, đúng là không ra gì!”
Thẩm Đường chẳng thèm để ý đến lời bà ta, coi như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng.
Cô mang theo tâm lý thử vận may, đến sàn nhảy.
Thật là trùng hợp.
Ngụy Trì đang ngồi một mình uống rượu giải sầu, từng ly từng ly đổ vào miệng, trông vô cùng phiền muộn.
Thẩm Đường đã chuẩn bị sẵn nhiều kịch bản trong đầu:
“Chào anh, tôi là Thẩm Đường, chị gái của vị hôn thê cũ của anh.”
“Chào anh, sao anh lại ngồi uống rượu một mình thế? Có thể làm quen với anh không?”
“Chào anh, tôi mời anh một ly nhé?”
Nhưng dù nói câu nào cũng cảm thấy là lạ.
Cô, một người từng có kinh nghiệm đối nhân xử thế dày dạn ở kiếp trước, nhưng đây lại là lần đầu tiên mở lời làm quen với một người đàn ông, nên kỹ năng thật sự không mấy thuần thục.
Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu câu chuyện, Ngụy Trì ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tim Thẩm Đường chợt lỡ mất hai nhịp.
Khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ, u ám và đầy phiền muộn của Ngụy Trì ở kiếp trước, phiên bản trẻ trung của anh trông tràn đầy sức sống.
Đường nét khuôn mặt của anh cực kỳ xuất sắc, thoáng giống diễn viên Hoàng Tông Trạch, mang vẻ đẹp “ngầu bảnh” pha chút ngang tàng.
Đặc biệt là ánh mắt nửa cười nửa không của anh khi nhìn sang, khiến môi cô khẽ mím lại.
Rượu trên môi anh chảy dọc xuống cằm, qua yết hầu, rồi biến mất sau cổ áo.
Cảnh tượng ấy như tràn ngập sức hút mạnh mẽ.
Thẩm Đường đờ đẫn đứng đó, tâm trí như bị đóng băng.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi định làm gì nhỉ?
Ngụy Trì lên tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Vẻ ngoài của anh thì đúng là bảnh bao, nhưng lời nói lại chẳng chút dễ chịu:
“Ở đâu ra một con ngốc thế này?”
“Mẹ~ Đừng coi thường Đặng Sấm.
Anh ấy sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua biệt thự cho con ở, cho con đi xe hơi, ra vào có tài xế và người hầu theo.
Con sau này sẽ trở thành phu nhân của đại gia. Mẹ cứ chờ mà hưởng phúc nhé.”
Ngoài cửa, Thẩm Đường cười thầm.
Hóa ra Thẩm Mai tính toán như vậy. Thế thì chuẩn bị xem kịch hay đi.
Bởi vì sau này, Thẩm Mai sẽ biết rằng:
Người thực sự kiếm được tiền, mua biệt thự, xe hơi, chính là cô.
Tất cả đều nhờ cô liều lĩnh mà có.
Từ bán hàng rong đến mở cửa hàng, từ mở cửa hàng đến lập nhà máy và công ty, mỗi bước đi của cô đều là giẫm gai mà tới.
Thẩm Mai nghĩ rằng cướp được đàn ông của cô là cướp được cuộc đời cô sao?
Nực cười!
Cô muốn xem thử, đến lúc Thẩm Mai lấy Đặng Sấm rồi phát hiện ra anh ta hoàn toàn không có khả năng làm ăn thì sẽ thế nào.
Chỉ riêng cha mẹ chồng “hiền hòa” và ba cô em chồng “dễ thương” đã đủ cho Thẩm Mai khổ sở rồi.
So với nhà họ Ngụy, nhà họ Đặng chẳng khác nào vực sâu.
Bố mẹ chồng nhà họ Ngụy hiền hậu, cơm ăn áo mặc không thiếu, gia đình có quan hệ rộng và vốn liếng mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường nào cũng dẫn đến thành công, nhà họ Ngụy lại chính là thành công đó.
Còn Ngụy Trì không có chí tiến thủ?
Không sao. Thẩm Đường chưa từng định dựa vào đàn ông.
Cha ruột còn chẳng trông cậy được, huống hồ là đàn ông.
Huống chi, nếu con trai không giỏi, nhà họ Ngụy sẽ hỗ trợ con dâu.
Kiếp trước cô khởi đầu ở địa ngục còn có thể tự mở đường máu mà sống.
Kiếp này khởi đầu bằng vàng, cuộc đời cô sẽ càng rực rỡ hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Đường cảm thấy cần phải ra ngoài một chuyến.
Lý Thiến Thiến nghe thấy tiếng cửa liền ra xem.
“Giờ nào rồi mà còn ra ngoài, cơm nước cũng không lo, đúng là không ra gì!”
Thẩm Đường chẳng thèm để ý đến lời bà ta, coi như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng.
Cô mang theo tâm lý thử vận may, đến sàn nhảy.
Thật là trùng hợp.
Ngụy Trì đang ngồi một mình uống rượu giải sầu, từng ly từng ly đổ vào miệng, trông vô cùng phiền muộn.
Thẩm Đường đã chuẩn bị sẵn nhiều kịch bản trong đầu:
“Chào anh, tôi là Thẩm Đường, chị gái của vị hôn thê cũ của anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chào anh, sao anh lại ngồi uống rượu một mình thế? Có thể làm quen với anh không?”
“Chào anh, tôi mời anh một ly nhé?”
Nhưng dù nói câu nào cũng cảm thấy là lạ.
Cô, một người từng có kinh nghiệm đối nhân xử thế dày dạn ở kiếp trước, nhưng đây lại là lần đầu tiên mở lời làm quen với một người đàn ông, nên kỹ năng thật sự không mấy thuần thục.
Khi cô vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để bắt đầu câu chuyện, Ngụy Trì ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tim Thẩm Đường chợt lỡ mất hai nhịp.
Khác hẳn với dáng vẻ ủ rũ, u ám và đầy phiền muộn của Ngụy Trì ở kiếp trước, phiên bản trẻ trung của anh trông tràn đầy sức sống.
Đường nét khuôn mặt của anh cực kỳ xuất sắc, thoáng giống diễn viên Hoàng Tông Trạch, mang vẻ đẹp “ngầu bảnh” pha chút ngang tàng.
Đặc biệt là ánh mắt nửa cười nửa không của anh khi nhìn sang, khiến môi cô khẽ mím lại.
Rượu trên môi anh chảy dọc xuống cằm, qua yết hầu, rồi biến mất sau cổ áo.
Cảnh tượng ấy như tràn ngập sức hút mạnh mẽ.
Thẩm Đường đờ đẫn đứng đó, tâm trí như bị đóng băng.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi định làm gì nhỉ?
Ngụy Trì lên tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Vẻ ngoài của anh thì đúng là bảnh bao, nhưng lời nói lại chẳng chút dễ chịu:
“Ở đâu ra một con ngốc thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro