Trọng Sinh Đổi Chồng Với Em Gái, Tôi Vượng Phu Làm Phú Bà
Chương 7
2024-11-22 04:10:21
Thẩm Gia Vượng giả vờ bất mãn, rồi quay đầu dịu dàng nói:
“Đường Đường, đừng chấp mẹ con. Bà ấy chỉ lo cho con về muộn quá thôi.”
Thẩm Đường nhếch khóe môi, cười lạnh trong im lặng.
Quan tâm mà có thể tuỳ tiện xúc phạm sao?
Cô không còn là cô gái mười chín tuổi ngây thơ, mong mỏi tình cha con như trước nữa.
Trong nhà này, bề ngoài là Lý Thiến Thiến đang chèn ép cô.
Thẩm Gia Vượng lại tỏ ra như một người cha hiền từ, thỉnh thoảng nói vài lời bảo vệ cô.
Nhưng thực tế, hai người họ chỉ đang diễn trò.
Kẻ tung người hứng, cùng một giuộc cả thôi.
Không có sự đồng tình của Thẩm Gia Vượng, Lý Thiến Thiến làm sao dám đối xử với cô như vậy?
May mà bây giờ Thẩm Đường không còn quan tâm nữa.
Thay vì nghe họ nói mấy lời vô nghĩa, cô thà lấp đầy bụng mình còn hơn.
Bữa cơm tối nay thật không tệ.
Ngoài bánh bao làm từ bột trộn, dưa muối thái sợi và cháo ngô, còn có một món ngon là trứng xào ớt xanh.
Cô đã đói cồn cào từ lâu.
Kéo ghế ngồi xuống, cô liền với đũa gắp thẳng vào món trứng xào, động tác nhanh đến nỗi như muốn để lại tàn ảnh.
Lý Thiến Thiến đau lòng muốn rơi nước mắt.
“Ăn từ từ thôi, có ai giành của cô đâu. Chết đói đầu thai à?”
Vừa nói, bà vừa ra hiệu cho Thẩm Mai nhanh ăn đi.
Thẩm Mai chẳng buồn quan tâm đến ám hiệu của mẹ, chỉ ngồi nhìn Thẩm Đường với vẻ khinh bỉ, trong lòng cười thầm.
Chỉ thế thôi sao?
Định làm phu nhân nhà giàu mà ăn uống chẳng ra sao cả.
Hừm, mới chút đồ ăn mà đã sáng mắt lên?
Đợi chị vào nhà họ Ngụy rồi, khổ còn dài!
Xin lỗi nhé chị gái, kiếp này chị chẳng có cửa với biệt thự hay xe hơi đâu.
Em sẽ thay chị tận hưởng vai trò phu nhân nhà giàu, sống một cuộc đời huy hoàng.
Mọi thứ của chị ở kiếp trước, kiếp này sẽ là của em!
Còn chị? Cứ vào nhà họ Ngụy mà chịu khổ đi!
“Má, mẹ đừng nói chị vậy. Để chị ăn thêm chút đi. Sau này lấy chồng qua nhà họ Ngụy, ăn chẳng no đâu, giờ còn được ăn là may rồi.”
Thẩm Đường ăn gần no, thừa cơ đáp lại:
“Nhà họ Ngụy toàn công nhân, ai cũng có lương, tôi lấy chồng sang đó sao mà ăn không no?”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Thẩm Mai càng thêm khinh miệt.
Đúng là chỉ có tôi mới là con gái được trời định, nắm giữ bí mật của thế giới này.
Đợi xem chị khóc thế nào nhé!
Thẩm Đường liếc một cái là đoán được Thẩm Mai đang nghĩ gì.
Cô em gái này, dù có trọng sinh, đầu óc cũng chẳng phát triển thêm chút nào.
Quả nhiên trọng sinh không đồng nghĩa với thông minh.
Khóc hay cười, còn chưa biết ai hơn ai đâu.
Thẩm Đường cũng đang chờ xem Thẩm Mai sau này bị tát thẳng vào mặt thế nào.
Thẩm Gia Vượng vài lần định nói lại thôi.
Ông đang suy nghĩ làm sao nói để cô con gái vốn không thân thiết này giúp ông kiếm được vị trí trưởng phòng hậu cần ở nhà máy.
Ông đã mong chờ vị trí đó lâu lắm rồi.
Lý Thiến Thiến thì vẫn còn giận vì chuyện hôn sự của Thẩm Mai.
Nghĩ đến chuyện Thẩm Đường sắp được gả vào nhà giám đốc nhà máy, còn con gái ruột mình lại mê đắm một kẻ vô công rồi nghề, bà tức đến mất cả khẩu vị.
Thẩm Mai thì mải chế nhạo Thẩm Đường, đồng thời mơ mộng về cuộc sống phu nhân giàu có của mình trong tương lai.
Cả ba người đều không để tâm đến bữa cơm.
Một đĩa trứng xào ớt xanh toàn bộ vào bụng Thẩm Đường.
Cô ăn no nê, lòng thỏa mãn.
Ở nhà này, lâu lắm rồi cô chưa được ăn một bữa no.
Người khác nghĩ gì cô chẳng quan tâm, ăn vào miệng mình mới là thật.
Ăn uống xong xuôi, cô chủ động hỏi:
“Ba, hôm nay ba đi gặp Giám đốc Ngụy, ông ấy nói sao?”
“Đường Đường, đừng chấp mẹ con. Bà ấy chỉ lo cho con về muộn quá thôi.”
Thẩm Đường nhếch khóe môi, cười lạnh trong im lặng.
Quan tâm mà có thể tuỳ tiện xúc phạm sao?
Cô không còn là cô gái mười chín tuổi ngây thơ, mong mỏi tình cha con như trước nữa.
Trong nhà này, bề ngoài là Lý Thiến Thiến đang chèn ép cô.
Thẩm Gia Vượng lại tỏ ra như một người cha hiền từ, thỉnh thoảng nói vài lời bảo vệ cô.
Nhưng thực tế, hai người họ chỉ đang diễn trò.
Kẻ tung người hứng, cùng một giuộc cả thôi.
Không có sự đồng tình của Thẩm Gia Vượng, Lý Thiến Thiến làm sao dám đối xử với cô như vậy?
May mà bây giờ Thẩm Đường không còn quan tâm nữa.
Thay vì nghe họ nói mấy lời vô nghĩa, cô thà lấp đầy bụng mình còn hơn.
Bữa cơm tối nay thật không tệ.
Ngoài bánh bao làm từ bột trộn, dưa muối thái sợi và cháo ngô, còn có một món ngon là trứng xào ớt xanh.
Cô đã đói cồn cào từ lâu.
Kéo ghế ngồi xuống, cô liền với đũa gắp thẳng vào món trứng xào, động tác nhanh đến nỗi như muốn để lại tàn ảnh.
Lý Thiến Thiến đau lòng muốn rơi nước mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ăn từ từ thôi, có ai giành của cô đâu. Chết đói đầu thai à?”
Vừa nói, bà vừa ra hiệu cho Thẩm Mai nhanh ăn đi.
Thẩm Mai chẳng buồn quan tâm đến ám hiệu của mẹ, chỉ ngồi nhìn Thẩm Đường với vẻ khinh bỉ, trong lòng cười thầm.
Chỉ thế thôi sao?
Định làm phu nhân nhà giàu mà ăn uống chẳng ra sao cả.
Hừm, mới chút đồ ăn mà đã sáng mắt lên?
Đợi chị vào nhà họ Ngụy rồi, khổ còn dài!
Xin lỗi nhé chị gái, kiếp này chị chẳng có cửa với biệt thự hay xe hơi đâu.
Em sẽ thay chị tận hưởng vai trò phu nhân nhà giàu, sống một cuộc đời huy hoàng.
Mọi thứ của chị ở kiếp trước, kiếp này sẽ là của em!
Còn chị? Cứ vào nhà họ Ngụy mà chịu khổ đi!
“Má, mẹ đừng nói chị vậy. Để chị ăn thêm chút đi. Sau này lấy chồng qua nhà họ Ngụy, ăn chẳng no đâu, giờ còn được ăn là may rồi.”
Thẩm Đường ăn gần no, thừa cơ đáp lại:
“Nhà họ Ngụy toàn công nhân, ai cũng có lương, tôi lấy chồng sang đó sao mà ăn không no?”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Thẩm Mai càng thêm khinh miệt.
Đúng là chỉ có tôi mới là con gái được trời định, nắm giữ bí mật của thế giới này.
Đợi xem chị khóc thế nào nhé!
Thẩm Đường liếc một cái là đoán được Thẩm Mai đang nghĩ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô em gái này, dù có trọng sinh, đầu óc cũng chẳng phát triển thêm chút nào.
Quả nhiên trọng sinh không đồng nghĩa với thông minh.
Khóc hay cười, còn chưa biết ai hơn ai đâu.
Thẩm Đường cũng đang chờ xem Thẩm Mai sau này bị tát thẳng vào mặt thế nào.
Thẩm Gia Vượng vài lần định nói lại thôi.
Ông đang suy nghĩ làm sao nói để cô con gái vốn không thân thiết này giúp ông kiếm được vị trí trưởng phòng hậu cần ở nhà máy.
Ông đã mong chờ vị trí đó lâu lắm rồi.
Lý Thiến Thiến thì vẫn còn giận vì chuyện hôn sự của Thẩm Mai.
Nghĩ đến chuyện Thẩm Đường sắp được gả vào nhà giám đốc nhà máy, còn con gái ruột mình lại mê đắm một kẻ vô công rồi nghề, bà tức đến mất cả khẩu vị.
Thẩm Mai thì mải chế nhạo Thẩm Đường, đồng thời mơ mộng về cuộc sống phu nhân giàu có của mình trong tương lai.
Cả ba người đều không để tâm đến bữa cơm.
Một đĩa trứng xào ớt xanh toàn bộ vào bụng Thẩm Đường.
Cô ăn no nê, lòng thỏa mãn.
Ở nhà này, lâu lắm rồi cô chưa được ăn một bữa no.
Người khác nghĩ gì cô chẳng quan tâm, ăn vào miệng mình mới là thật.
Ăn uống xong xuôi, cô chủ động hỏi:
“Ba, hôm nay ba đi gặp Giám đốc Ngụy, ông ấy nói sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro