Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Ăn Cơm

Tước Minh

2024-09-08 08:16:40

Ở bệnh viện ở một ngày, đầu Từ Khải Chính đã không còn choáng váng nữa. Hắn liền không cho Lục Trăn Trăn ở lại bệnh viện chăm sóc nữa.

“Cậu có tay chân, không cần đứa nhỏ như cháu chăm sóc!”

“Vậy cháu đi về trước nấu ít đồ ăn cho cậu nhỏ. Chảy nhiều máu như vậy, phải bồi bổ cho thật tốt! Cậu nhỏ cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày đi!” Lục Trăn Trăn lần này còn rất nghe lời Từ Khải Chính.

Cô dứt khoát liền dọn đến đến phòng Từ Khải Chính thuê. Còn cố ý nhờ Cao Minh dẫn cô đến chợ bán thức ăn phụ cận mua xương sườn, gan heo.

Cao Minh vừa thấy Lục Trăn Trăn mua nguyên liệu nấu ăn, không khỏi có chút điểm giật mình. “Cháu gái, cháu cư nhiên còn biết nấu ăn?”

“Vâng, ông ngoại tôi là đầu bếp, tôi với cậu nhỏ đều biết nấu ăn!” Lục Trăn Trăn đối với chuyện nấu cơm phi thường tự tin.

“Cũng đúng, khi tâm tình Chính ca tốt, cũng sẽ nấu ăn chiêu đãi huynh đệ chúng ta! Tay nghề nấu ăn của hắn thật đúng là không thể chê!”

“Cậu nhỏ từng làm cơm cho các anh sao? Vậy vừa lúc, Cao ca, hôm nay tôi cũng mời anh thử tay nghề của tôi!” Lục Trăn Trăn cười tủm tỉm mà nói.

“Gì? Chú cũng có phần?” Cao Minh vừa nghe lời này của Lục Trăn Trăn, trong lòng liền rất cao hứng. Lục Trăn Trăn đây là thật sự coi hắn là bạn của Từ Khải Chính. “Bất quá, xưng hô này không đúng! Chú cũng là hàng chú của cháu!”

“Ha hả……” Nhắc tới vấn đề xưng hô, Lục Trăn Trăn lập tức tự động nhảy qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trưa ngày hôm sau, Lục Trăn Trăn mang theo ba hộp cơm lớn, một hộp canh đến bệnh viện.

Từ Khải Chính thấy Lục Trăn Trăn mang cơm đến đôi mắt đều đỏ. Đã rất lâu rồi không có người chịu dụng tâm chuẩn bị cơm trưa cho hắn. Mấy năm nay, hắn thường xuyên là đông một miếng, tây một miếng mà chắp vá, ăn cái gì cũng không thấy ngon.

“Trăn Trăn, cháu ăn chưa?” Từ Khải Chính nhìn thoáng qua thời gian hỏi.

“Cháu ăn ở nhà rồi.” Lục Trăn Trăn đưa hộp cơm tràn đầy thức ăn cho Từ Khải Chính.

“Vậy cũng ăn thêm với cậu một chút đi!” Từ Khải Chính định xới thêm một ít cơm ra.

“Dạ.” Lục Trăn Trăn lấy bát và đôi đũa ra lấy ít cơm và thức ăn. Sau đó, dọn một cái ghế đặt bên cạnh bàn ăn, liền bắt đầu ăn cơm cùng cậu nhỏ.

Đã rất lâu rồi bọn họ chưa tâm bình khí hòa ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy. Lục Trăn Trăn cầm đôi đũa dùng một lần, ngón tay hơi hơi run rẩy.

Từ Khải Chính gắp cho Lục Trăn Trăn miếng xương sườn ngon nhất. Lục Trăn Trăn cũng gắp gan heo cho cậu nhỏ.

Hai người đều không nói chuyện, yên lặng mà nhấm nháp đồ ăn. Nhưng mà, không khí giữa bọn họ lại tràn ngập một loại tự nhiên thân cận.

Lục Trăn Trăn nhìn cậu nhỏ ngồi ở đối diện ăn cơm, nhịn không được nhắm mắt lại. Trong phút chốc, thời gian mười mấy năm tựa như lùi lại!

Giờ khắc này, Lục Trăn Trăn giống như rốt cuộc minh bạch vì sao cuộc sống đời trước của cô lại khổ sở như vậy? Cho tới nay, trong lòng cô chẳng qua chỉ muốn như thế này, có một người có thể ở bên cạnh cô!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Khải Chính thấy cô cầm đôi đũa không nhúc nhích, lại gắp cho cô miếng gan xào. “Ăn đi, năm nay thi đại học làm cả người gầy đi một vòng, thừa dịp nghỉ hè phải bồi bổ đi! Mấy năm không ăn, tay nghề của cháy thật đúng là tăng lên không ít, đồ ăn đều rất ngon!”

Từ Khải Chính một bên khen Lục Trăn Trăn, một bên ở trong lòng thầm mắng Lưu quả phụ bạc đãi cháu gái hắn.

Lục Trăn Trăn gắp thêm thêm rau hẹ xào trứng gà cho hắn. “Về sau, nếu cậu nhỏ muốn ăn cái gì, cứ nói cháu sẽ nấu cho cậu!”

Lục Trăn Trăn thật sự quá nghiêm túc, trong lúc nhất thời Từ Khải Chính cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ có thể tiếp tục an an tĩnh tĩnh ăn cơm.

Qua một hồi lâu, Từ Khải Chính chính đột nhiên trừng lớn hai mắt. “Cậu biết rồi, Trăn Trăn, đồ ăn cháu làm hương vị càng ngày càng giống đồ ăn ông ngoại làm!”

“Cái gì? Giống đồ ăn ông ngoại làm ạ?” Lục Trăn Trăn khó có thể tin mà nhìn hắn.

“Còn không phải sao? Ngay từ đầu cậu còn chưa nhận ra, gan heo xào này, sườn heo chua ngọt, rau hẹ xào trứng gà hương vị đích xác rất giống ông ngoại làm!”

“A, như vậy sao? Cháu không nhớ rõ đồ ăn ông ngoại làm có mùi vị như thế nào rồi? Bất quá cậu nhỏ thích là được!” Lục Trăn Trăn cười tủm tỉm mà nhìn hắn, trên mặt còn mang theo điểm đắc ý.

Cũng không biết là do ảo giác của cậu nhỏ, hay là đồ ăn cô làm thật sự giống món ăn của ông ngoại? Mặc kệ nói như thế nào, vì bữa cơm này tâm tình của Lục Trăn Trăn đều trở nên tốt hơn.

Nếu thật sự ngon như vậy, cô thật sự sẽ tiếp tục nấu cơm cho cậu nhỏ! Cứ nấu ăn như thế, thẳng đến khi cậu nhỏ cưới mợ mới thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời

Số ký tự: 0