Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời
Kiếm Tiền
Tước Minh
2024-09-08 08:16:40
Từ Khải Chính ăn đến miệng bóng nhẫy, trong lòng lại có điểm rối rắm, Lục Trăn Trăn làm đồ ăn tuy rằng ăn ngon, nhưng đây lại là xương sườn rồi cả gan heo, rất đắt nha!
Buổi tối hôm đó, Từ Khải Chính thật vất vả mới tống cổ được Lục Trăn Trăn trở về. Cứ như vậy hắn cũng không yên tâm, bảo Cao Minh hảo hảo kiểm tra xung quanh phòng thuê một chút, đứa nhỏ như Lục Trăn Trăn ở một mình, đừng để xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lục Trăn Trăn lại mang theo hộp cơm lớn tới bệnh viện ăn cơm cùng Từ Khải Chính. Vẫn là hai món chay hai món mặn canh xương hầm. Từ Khải Chính muốn nói, ăn cơm bệnh viện cũng được! Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Trăn Trăn hạnh phúc ăn cơm cùng mình, hắn một câu cũng không nói nên lời.
“Kỳ thật, mấy ngày nay cậu không muốn ăn thịt cho lắm!” Buổi tối ngày hôm đó, Từ Khải Chính nhịn không được nói với Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn đánh giá toàn thân cơ bắp của hắn một vòng, rốt cuộc chưa nói cái gì? Ngày thứ ba, Lục Trăn Trăn liền mang cho hắn món cá kho, canh tôm.
Đến tận đây, Từ Khải Chính rốt cuộc không dám ý kiến gì với đồ ăn Lục Trăn Trăn chuẩn bị. Lục Trăn Trăn làm cái gì hắn liền ăn cái đó.
Vì thế, ngày tháng Từ Khải Chính nằm viện, liền biến thành ngày tháng hắn cùng Lục Trăn Trăn ăn liên hoan.
Những ngày này trôi qua rất nhanh, lại qua hai ngày Từ Khải Chính liền có thể xuất viện. Chỉ là, vừa nhớ tới chuyện đã đáp ứng với Lục Trăn Trăn phải tìm công việc đứng đắn, hắn liền có chút tâm phiền ý loạn.
Hắn một không bằng cấp, hai không kỹ thuật, có thể làm gì đây? Lục Trăn Trăn đã nộp cho bệnh viện 4500 đồng. Số tiền 4500 này, hắn phải kiếm bằng cách nào đây?
Mỗi ngày Lục Trăn Trăn còn tiêu tiền mua thức ăn cho hắn. Từ Khải Chính một bên ăn đến khóe miệng đầy mỡ, một bên tiếc tiền tới đau lòng.
Từ Khải Chính quá sầu lo, cơ hồ đều đã quên hắn còn có một đám huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp.
Ngày đánh nhau ở quán sủi cảo, hai đám người cuối cùng đều bị bắt, qua vài ngày đều được thả ra. Huynh đệ trong bang đều thực nghĩa khí, vừa ra tới liền chạy đến bệnh viện thăm Từ Khải Chính. TRong mắt bọn họ, đánh nhau bị thương một chút, bị bắt đi vài ngày đều là chuyện thường, ai cũng phải trải qua.
Các huynh đệ góp tiền mua cho Từ Khải Chính không ít đồ vật, ngồi ở trong phòng bệnh khoác lác khản cả giọng, mọi người đều vui tươi hớn hở, còn thương lượng chờ Từ Khải Chính xuất viện phải mời hắn một bữa ngon.
“Đúng rồi, lúc ăn cơm tẩy trần, nhất định phải gọi cháu gái tới!” Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Trăn Trăn liền thành cháu gái của cả bang. Từ Khải Chính nghe xong lời này chỉ bĩu môi, rốt cuộc không hé răng.
“Còn không phải sao? Làm tiệc tẩy trần cho Chính ca thuận tiện chúc mừng cháu gái thi đậu đại học!”
Thư thông báo trúng tuyển còn chưa có, mấy tên này đã tính toán ăn mừng? Từ Khải Chính cười tủm tỉm mà nghe.
“Nói thật, vận khí Chính ca thật tốt, chỉ mới hơn hai mươi, đã có người chăm sóc hiếu thuận.”
“Đúng đúng, cháu gái thật không tồi. Dĩ vãng em vẫn luôn cảm thấy nha đầu kia vô tâm vô phế, thực xin lỗi Chính ca. Không nghĩ tới chuyện tới trước mắt, con bé đối với Chính ca thật đúng là tốt không còn gì để nói!”
“Chính ca vất vả nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, này không phải mắt thấy sắp đổi vận rồi sao? Về sau đứa nhỏ có tiền đồ, nhất định sẽ hiếu kính Chính ca!”
Các huynh đệ tụ tập một chỗ khen Lục Trăn Trăn, Từ Khải Chính nghe được trong lòng không khỏi đắc ý. “Được, bọn mày đã gọi một tiếng cháu gái, vậy trước hết nghĩ biện pháp giúp tao kiếm học phí và phí sinh hoạt cho cháu gái đi! Về sau, tao có tiền sẽ trả lại cho bọn mày!”
Từ Khải Chính nói xong những lời này, vẻ mặt mấy tên anh em trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn.
Từ Khải Chính nghĩ thầm, như thế nào ở thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích? Không đến mức đó chứ? Ngày thường không phải huynh đệ trong em đều rất nghĩa khí sao?
Thực mau, một thanh niên tóc hồng khá lớn tuổi móc từ trong túi ra một xấp tiền, đặt trên giường bệnh của Từ Khải Chính.
“Đại Chính, số tiền này các huynh đệ đã sớm góp giúp mày. Vốn mọi người định trực tiếp đưa cho cháu gái, nhưng mà cháu gái chết sống không chịu nhận. Con bé nói ai kiếm tiền đều không dễ dàng, chỉ còn có hai tháng thôi, con bé muốn tự mình nghĩ cách kiếm lại tiền học phí và tiền thuốc men cho mày, bảo bọn tao không cần lo lắng!”
“Lại làm loạn cái gì dây? Con bé còn là học sinh làm gì có bản lĩnh kiếm tiền chứ?” Từ Khải Chính nghe xong lời này liền có điểm nóng nảy, Từ Khải Chính đã nghe không ít tin tức học sinh vừa học vừa làm xảy ra chuyện. Hắn hiện tại liền hận không thể gọi Lục Trăn Trăn tới giáo huấn một trận.
Buổi tối hôm đó, Từ Khải Chính thật vất vả mới tống cổ được Lục Trăn Trăn trở về. Cứ như vậy hắn cũng không yên tâm, bảo Cao Minh hảo hảo kiểm tra xung quanh phòng thuê một chút, đứa nhỏ như Lục Trăn Trăn ở một mình, đừng để xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lục Trăn Trăn lại mang theo hộp cơm lớn tới bệnh viện ăn cơm cùng Từ Khải Chính. Vẫn là hai món chay hai món mặn canh xương hầm. Từ Khải Chính muốn nói, ăn cơm bệnh viện cũng được! Nhưng nhìn dáng vẻ Lục Trăn Trăn hạnh phúc ăn cơm cùng mình, hắn một câu cũng không nói nên lời.
“Kỳ thật, mấy ngày nay cậu không muốn ăn thịt cho lắm!” Buổi tối ngày hôm đó, Từ Khải Chính nhịn không được nói với Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn đánh giá toàn thân cơ bắp của hắn một vòng, rốt cuộc chưa nói cái gì? Ngày thứ ba, Lục Trăn Trăn liền mang cho hắn món cá kho, canh tôm.
Đến tận đây, Từ Khải Chính rốt cuộc không dám ý kiến gì với đồ ăn Lục Trăn Trăn chuẩn bị. Lục Trăn Trăn làm cái gì hắn liền ăn cái đó.
Vì thế, ngày tháng Từ Khải Chính nằm viện, liền biến thành ngày tháng hắn cùng Lục Trăn Trăn ăn liên hoan.
Những ngày này trôi qua rất nhanh, lại qua hai ngày Từ Khải Chính liền có thể xuất viện. Chỉ là, vừa nhớ tới chuyện đã đáp ứng với Lục Trăn Trăn phải tìm công việc đứng đắn, hắn liền có chút tâm phiền ý loạn.
Hắn một không bằng cấp, hai không kỹ thuật, có thể làm gì đây? Lục Trăn Trăn đã nộp cho bệnh viện 4500 đồng. Số tiền 4500 này, hắn phải kiếm bằng cách nào đây?
Mỗi ngày Lục Trăn Trăn còn tiêu tiền mua thức ăn cho hắn. Từ Khải Chính một bên ăn đến khóe miệng đầy mỡ, một bên tiếc tiền tới đau lòng.
Từ Khải Chính quá sầu lo, cơ hồ đều đã quên hắn còn có một đám huynh đệ tốt tâm đầu ý hợp.
Ngày đánh nhau ở quán sủi cảo, hai đám người cuối cùng đều bị bắt, qua vài ngày đều được thả ra. Huynh đệ trong bang đều thực nghĩa khí, vừa ra tới liền chạy đến bệnh viện thăm Từ Khải Chính. TRong mắt bọn họ, đánh nhau bị thương một chút, bị bắt đi vài ngày đều là chuyện thường, ai cũng phải trải qua.
Các huynh đệ góp tiền mua cho Từ Khải Chính không ít đồ vật, ngồi ở trong phòng bệnh khoác lác khản cả giọng, mọi người đều vui tươi hớn hở, còn thương lượng chờ Từ Khải Chính xuất viện phải mời hắn một bữa ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi, lúc ăn cơm tẩy trần, nhất định phải gọi cháu gái tới!” Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Trăn Trăn liền thành cháu gái của cả bang. Từ Khải Chính nghe xong lời này chỉ bĩu môi, rốt cuộc không hé răng.
“Còn không phải sao? Làm tiệc tẩy trần cho Chính ca thuận tiện chúc mừng cháu gái thi đậu đại học!”
Thư thông báo trúng tuyển còn chưa có, mấy tên này đã tính toán ăn mừng? Từ Khải Chính cười tủm tỉm mà nghe.
“Nói thật, vận khí Chính ca thật tốt, chỉ mới hơn hai mươi, đã có người chăm sóc hiếu thuận.”
“Đúng đúng, cháu gái thật không tồi. Dĩ vãng em vẫn luôn cảm thấy nha đầu kia vô tâm vô phế, thực xin lỗi Chính ca. Không nghĩ tới chuyện tới trước mắt, con bé đối với Chính ca thật đúng là tốt không còn gì để nói!”
“Chính ca vất vả nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, này không phải mắt thấy sắp đổi vận rồi sao? Về sau đứa nhỏ có tiền đồ, nhất định sẽ hiếu kính Chính ca!”
Các huynh đệ tụ tập một chỗ khen Lục Trăn Trăn, Từ Khải Chính nghe được trong lòng không khỏi đắc ý. “Được, bọn mày đã gọi một tiếng cháu gái, vậy trước hết nghĩ biện pháp giúp tao kiếm học phí và phí sinh hoạt cho cháu gái đi! Về sau, tao có tiền sẽ trả lại cho bọn mày!”
Từ Khải Chính nói xong những lời này, vẻ mặt mấy tên anh em trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn.
Từ Khải Chính nghĩ thầm, như thế nào ở thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích? Không đến mức đó chứ? Ngày thường không phải huynh đệ trong em đều rất nghĩa khí sao?
Thực mau, một thanh niên tóc hồng khá lớn tuổi móc từ trong túi ra một xấp tiền, đặt trên giường bệnh của Từ Khải Chính.
“Đại Chính, số tiền này các huynh đệ đã sớm góp giúp mày. Vốn mọi người định trực tiếp đưa cho cháu gái, nhưng mà cháu gái chết sống không chịu nhận. Con bé nói ai kiếm tiền đều không dễ dàng, chỉ còn có hai tháng thôi, con bé muốn tự mình nghĩ cách kiếm lại tiền học phí và tiền thuốc men cho mày, bảo bọn tao không cần lo lắng!”
“Lại làm loạn cái gì dây? Con bé còn là học sinh làm gì có bản lĩnh kiếm tiền chứ?” Từ Khải Chính nghe xong lời này liền có điểm nóng nảy, Từ Khải Chính đã nghe không ít tin tức học sinh vừa học vừa làm xảy ra chuyện. Hắn hiện tại liền hận không thể gọi Lục Trăn Trăn tới giáo huấn một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro