Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường
Mở Đầu
Tô Noãn Sắc
2024-11-22 00:39:26
Hành tinh Alpha, năm 4088 Siêu Thế kỷ, tại Liên Hợp quốc Đế phổ Đông Hạ.
Bên kia bờ cát, một chiếc du thuyền tư nhân xa hoa đang dần chuyển lái ra khơi.
Mặt biển mênh mông dường như hóa thân thành mãnh hổ gầm thét, cuồn cuộn dâng trào, nhấc lên từng đợt sóng tung bọt trắng xóa, cũng phần nào phản ánh tâm trạng của Đường Ngải Ninh giờ phút này, vô cùng điên cuồng muốn gào thét.
Đường Ngải Ninh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới là quần jean, hiện tại đang đứng tại rìa boong thuyền. Chỉ cần cô lui về sau thêm một bước nữa chắc hẳn sẽ rơi xuống biển sâu.
Đương nhiên đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là hiện tại vai phải cùng đùi trái của cô đều đang bị thương, chảy máu không ngừng khiến cho toàn thân cô run rẩy, lung lay sắp đổ nhưng cô vẫn cố gắng mạnh mẽ chống đỡ để không ngã xuống.
Có thể tưởng tượng được việc này cần phải có khí phách và đinh lực lớn tới nhường nào.
Đương nhiên, nếu như chỉ bị thương hai chỗ như vậy, đối với Đường Ngải Ninh mà nói cũng không nghiêm trọng tới nỗi khiến toàn thân run rẩy, lung lay sắp đổ như vậy. Mà vì trước đó cô đã bị hạ độc, khiến cô hao tốn không ít sức lực.
Không thì làm sao bọn họ có thể tùy tiện bắt được cô chứ!
Phía đối diện Đường Ngải Ninh, chính là những người đang giằng co với cô, cầm đầu là một nam và một nữ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ống ngắn màu trắng, tóc dài màu đỏ đậm được uốn thành từng sóng to, trang điểm kiều diễm, cực kỳ quyến rũ, trên mặt còn ẩn chứa ý cười.
Mà người đàn ông thì đang mặc comple trắng, chừng 30 tuổi, khí chất tuấn dật phi phàm.
Cơ thể hai người họ dựa vào nhau, tư thế mập mờ, dường như còn tỏa ra mùi vị phóng đãng.
Ở phía sau đôi nam nữ này là 7 đến 8 người đàn ông mặc âu phục đen đi giày da, giống như vệ sĩ.
Nhưng mà, người đàn ông mặc âu phục trắng kia cả người đều tản ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu như đại bàng đang nhìn chòng chọc vào Đường Ngải Ninh. Anh ta nâng súng ngắn trong tay lên, nhắm thẳng vào cô, làm tư thế chuẩn bị bóp cò.
Mà vết thương của Đường Ngải Ninh trước đó cũng là do anh ta bắn.
"Vì cái gì?" Dường như âm thanh đè nén từ hàm răng đi ra, hai mắt phủ kín tơ máu chứa đầy phẫn nộ, thống khổ, hối hận cùng không cam lòng, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ có tư thế thân mật phía trước.
"Vì cái gì sao? Ha ha." Người phụ nữ, cũng chính là Đường Nhã Tâm dường như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, cười nhạo nói: "Đường Ngải Ninh à Đường Ngải Ninh, đến bây giờ chị vẫn chưa thấy rõ sự thật sao? Sự thật là từ đầu tới cuối, người Tử Việt yêu là tôi, chị vốn chỉ là một công cụ để chúng tôi lợi dụng thôi. Còn không thì chị nghĩ chị cùng Tử Việt ở bên nhau 2 năm trời, vì sao Tử Việt không có đụng vào chị?”
"Các người!" Đường Ngải Ninh tức giận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì sợ là Đường Nhã Tâm cùng Tề Tử Việt đang đứng trước mặt cô sớm đã thịt nát xương tan rồi.
Đường Nhã Tâm, là em gái cùng cha khác mẹ của Đường Ngải Ninh, kém Đường Ngải Ninh hai tuổi.
Mười năm trước, mẹ Đường Nhã Tâm xuất hiện, khiến mẹ của cô tức giận tới mức tinh thần không ổn định, xảy ra tai nạn xe cộ, khiến mẹ cô phải sống thực vật. Mà Đường Nhã Tâm cùng người mẹ tiểu tam của cô ta lại từng bước tiến tới.
Còn bản thân cô thì bị chính cha mình ném vào một cái tổ chức sát thủ để huấn luyện, sau đó phải âm thầm làm những việc không thể lộ ra ngoài cho Đường gia.
Cô tất nhiên là không muốn làm vậy, thế nhưng không biết vì sao mẹ của cô lại ở trong tay của cha cô, chỉ cần cô nói một câu không muốn làm ông ta liền giết chết mẹ cô.
Bên kia bờ cát, một chiếc du thuyền tư nhân xa hoa đang dần chuyển lái ra khơi.
Mặt biển mênh mông dường như hóa thân thành mãnh hổ gầm thét, cuồn cuộn dâng trào, nhấc lên từng đợt sóng tung bọt trắng xóa, cũng phần nào phản ánh tâm trạng của Đường Ngải Ninh giờ phút này, vô cùng điên cuồng muốn gào thét.
Đường Ngải Ninh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, phía dưới là quần jean, hiện tại đang đứng tại rìa boong thuyền. Chỉ cần cô lui về sau thêm một bước nữa chắc hẳn sẽ rơi xuống biển sâu.
Đương nhiên đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là hiện tại vai phải cùng đùi trái của cô đều đang bị thương, chảy máu không ngừng khiến cho toàn thân cô run rẩy, lung lay sắp đổ nhưng cô vẫn cố gắng mạnh mẽ chống đỡ để không ngã xuống.
Có thể tưởng tượng được việc này cần phải có khí phách và đinh lực lớn tới nhường nào.
Đương nhiên, nếu như chỉ bị thương hai chỗ như vậy, đối với Đường Ngải Ninh mà nói cũng không nghiêm trọng tới nỗi khiến toàn thân run rẩy, lung lay sắp đổ như vậy. Mà vì trước đó cô đã bị hạ độc, khiến cô hao tốn không ít sức lực.
Không thì làm sao bọn họ có thể tùy tiện bắt được cô chứ!
Phía đối diện Đường Ngải Ninh, chính là những người đang giằng co với cô, cầm đầu là một nam và một nữ.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy ống ngắn màu trắng, tóc dài màu đỏ đậm được uốn thành từng sóng to, trang điểm kiều diễm, cực kỳ quyến rũ, trên mặt còn ẩn chứa ý cười.
Mà người đàn ông thì đang mặc comple trắng, chừng 30 tuổi, khí chất tuấn dật phi phàm.
Cơ thể hai người họ dựa vào nhau, tư thế mập mờ, dường như còn tỏa ra mùi vị phóng đãng.
Ở phía sau đôi nam nữ này là 7 đến 8 người đàn ông mặc âu phục đen đi giày da, giống như vệ sĩ.
Nhưng mà, người đàn ông mặc âu phục trắng kia cả người đều tản ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu như đại bàng đang nhìn chòng chọc vào Đường Ngải Ninh. Anh ta nâng súng ngắn trong tay lên, nhắm thẳng vào cô, làm tư thế chuẩn bị bóp cò.
Mà vết thương của Đường Ngải Ninh trước đó cũng là do anh ta bắn.
"Vì cái gì?" Dường như âm thanh đè nén từ hàm răng đi ra, hai mắt phủ kín tơ máu chứa đầy phẫn nộ, thống khổ, hối hận cùng không cam lòng, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ có tư thế thân mật phía trước.
"Vì cái gì sao? Ha ha." Người phụ nữ, cũng chính là Đường Nhã Tâm dường như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, cười nhạo nói: "Đường Ngải Ninh à Đường Ngải Ninh, đến bây giờ chị vẫn chưa thấy rõ sự thật sao? Sự thật là từ đầu tới cuối, người Tử Việt yêu là tôi, chị vốn chỉ là một công cụ để chúng tôi lợi dụng thôi. Còn không thì chị nghĩ chị cùng Tử Việt ở bên nhau 2 năm trời, vì sao Tử Việt không có đụng vào chị?”
"Các người!" Đường Ngải Ninh tức giận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì sợ là Đường Nhã Tâm cùng Tề Tử Việt đang đứng trước mặt cô sớm đã thịt nát xương tan rồi.
Đường Nhã Tâm, là em gái cùng cha khác mẹ của Đường Ngải Ninh, kém Đường Ngải Ninh hai tuổi.
Mười năm trước, mẹ Đường Nhã Tâm xuất hiện, khiến mẹ của cô tức giận tới mức tinh thần không ổn định, xảy ra tai nạn xe cộ, khiến mẹ cô phải sống thực vật. Mà Đường Nhã Tâm cùng người mẹ tiểu tam của cô ta lại từng bước tiến tới.
Còn bản thân cô thì bị chính cha mình ném vào một cái tổ chức sát thủ để huấn luyện, sau đó phải âm thầm làm những việc không thể lộ ra ngoài cho Đường gia.
Cô tất nhiên là không muốn làm vậy, thế nhưng không biết vì sao mẹ của cô lại ở trong tay của cha cô, chỉ cần cô nói một câu không muốn làm ông ta liền giết chết mẹ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro