Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường
Nhặt Được Của H...
Tô Noãn Sắc
2024-11-24 09:45:25
“Sư phó, xin hãy giúp cháu xác định chiếc vòng tay này có phải là thật hay không.” Cố Ninh đi tới, trên tay cô cầm chiếc vòng vừa mới mua ban nãy.
Mọi người thấy đó là một cô gái nhỏ tuổi, trên tay cầm một chiếc vòng xám xịt xấu xí liền lập tức khinh thường.
"Cái này nhặt từ bãi rác ở đâu ra vậy! Xấu xí quá."
"Đứa trẻ này muốn làm giàu đến phát điên rồi! Thứ này cũng dùng để giám định ư? Nhìn cũng có thể biết là giả."
“······”
Cố Ninh không quan tâm bọn họ, chỉ cần dùng sự thật chứng minh là biết liền.
Giám định viên tuy rằng không cho là thật nhưng bởi vì tính chuyên nghiệp cho nên ông đương nhiên sẽ không từ chối mỗi lần thẩm định đồ cổ.
Thẩm định viên cầm chiếc vòng lên xem, nhìn thấy vẻ ngoài màu xám, trong lòng có chút chán ghét nhưng khi ông lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên chiếc vòng thì chiếc vòng màu xám đột nhiên lộ ra màu sắc.
Màu sắc là trắng và xanh lam, được làm từ những ô vuông không đều nhau, tuy nhiên thứ này thực chất chính là được làm từ sứ.
Giám định viên không khỏi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ đây là đồ thủ công mỹ nghệ của hiện đại, nếu là cổ đại thì ai lại dùng đồ sứ làm vòng tay!
Nhưng ông thực sự đã chấp nhận thẩm định vì vậy làm việc phải có trình tự từ đầu đến cuối đầy đủ.
Cho nên giám định viên tiếp tục lau chiếc vòng tay, nhưng khi đánh bóng được nửa đường thì ông lại phát hiện có gì đó không ổn, không khỏi “hừ” một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng động lập tức sốt sắng hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Cái này chả nhẽ là thật sao!"
Giám định viên không nói gì, tiếp tục lau chiếc vòng, rất nhanh, toàn bộ chiếc vòng đều được lau sạch sẽ.
Mọi người cũng nhìn ra chất liệu là đồ sứ đều nhíu mày, lộ ra vẻ có chút thất vọng bởi vì thời cổ đại bọn họ chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói qua dùng đồ sứ làm vòng tay, cho nên đều cảm thấy đây nhất định là đồ thủ công mỹ nghệ của hiện đại.
Chỉ là bọn họ không ai chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của giám định viên, lúc này trên mặt giám định viên không còn lãnh đạm nữa mà là kinh ngạc sau đó là vui mừng.
Đột nhiên, người thẩm định nói: “Đồ sứ này là đồ sứ xanh và trắng từ thời nhà Minh và nhà Thanh.”
"Cái gì?"
"Thật hay giả vậy?"
Nghe đến đây, ai cũng ngạc nhiên.
Đồ sứ xanh và trắng của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, có nghĩa là thứ này là thật?
Đồ sứ hoa lam thời Minh, Thanh không đắt bằng đồ sứ hoa lam thời Nguyên, Đường, nhưng cũng không hề rẻ!
Đột nhiên mọi người nhìn Cố Ninh với ánh mắt đố kị và ghen tị, thế nhưng Cố Ninh lại rất bình tĩnh, điều này khiến mọi người cảm thấy rằng cô đã biết điều đó từ lâu.
Thật ra Cố Ninh cũng không biết gì lắm, cô chỉ biết đó là hàng thật.
"Đồ sứ hoa lam thời Minh Thanh là tốt nhất, chắc hẳn là đồ nguyên bản bị hỏng, có người làm thành vòng tay." Bằng không, ai lại đi dùng đồ sứ hoa lam tốt để làm vòng tay chứ!
“Cô gái nhỏ, cái vòng tay xanh trắng này cô lấy ở đâu ra vậy!” Có người hỏi.
Cố Ninh không hề che giấu nói: "Cháu mua từ một quầy sạp ở trên phố.”
"Cái gì? Nhặt được của hời rồi, Đứa trẻ này cũng thật may mắn quá rồi!"
Mọi người ghen tị thở dài.
"Cô bé, chiếc vòng tay màu xanh trắng này có bán không? Tôi ra giá 3 vạn tệ." Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, kẹp dưới túi tài liệu, sốt sắng ra giá.
Mọi người thấy đó là một cô gái nhỏ tuổi, trên tay cầm một chiếc vòng xám xịt xấu xí liền lập tức khinh thường.
"Cái này nhặt từ bãi rác ở đâu ra vậy! Xấu xí quá."
"Đứa trẻ này muốn làm giàu đến phát điên rồi! Thứ này cũng dùng để giám định ư? Nhìn cũng có thể biết là giả."
“······”
Cố Ninh không quan tâm bọn họ, chỉ cần dùng sự thật chứng minh là biết liền.
Giám định viên tuy rằng không cho là thật nhưng bởi vì tính chuyên nghiệp cho nên ông đương nhiên sẽ không từ chối mỗi lần thẩm định đồ cổ.
Thẩm định viên cầm chiếc vòng lên xem, nhìn thấy vẻ ngoài màu xám, trong lòng có chút chán ghét nhưng khi ông lấy khăn tay ra lau vết bẩn trên chiếc vòng thì chiếc vòng màu xám đột nhiên lộ ra màu sắc.
Màu sắc là trắng và xanh lam, được làm từ những ô vuông không đều nhau, tuy nhiên thứ này thực chất chính là được làm từ sứ.
Giám định viên không khỏi khẽ nhíu mày, thầm nghĩ đây là đồ thủ công mỹ nghệ của hiện đại, nếu là cổ đại thì ai lại dùng đồ sứ làm vòng tay!
Nhưng ông thực sự đã chấp nhận thẩm định vì vậy làm việc phải có trình tự từ đầu đến cuối đầy đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên giám định viên tiếp tục lau chiếc vòng tay, nhưng khi đánh bóng được nửa đường thì ông lại phát hiện có gì đó không ổn, không khỏi “hừ” một tiếng.
Mọi người nghe thấy tiếng động lập tức sốt sắng hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Cái này chả nhẽ là thật sao!"
Giám định viên không nói gì, tiếp tục lau chiếc vòng, rất nhanh, toàn bộ chiếc vòng đều được lau sạch sẽ.
Mọi người cũng nhìn ra chất liệu là đồ sứ đều nhíu mày, lộ ra vẻ có chút thất vọng bởi vì thời cổ đại bọn họ chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói qua dùng đồ sứ làm vòng tay, cho nên đều cảm thấy đây nhất định là đồ thủ công mỹ nghệ của hiện đại.
Chỉ là bọn họ không ai chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của giám định viên, lúc này trên mặt giám định viên không còn lãnh đạm nữa mà là kinh ngạc sau đó là vui mừng.
Đột nhiên, người thẩm định nói: “Đồ sứ này là đồ sứ xanh và trắng từ thời nhà Minh và nhà Thanh.”
"Cái gì?"
"Thật hay giả vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến đây, ai cũng ngạc nhiên.
Đồ sứ xanh và trắng của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, có nghĩa là thứ này là thật?
Đồ sứ hoa lam thời Minh, Thanh không đắt bằng đồ sứ hoa lam thời Nguyên, Đường, nhưng cũng không hề rẻ!
Đột nhiên mọi người nhìn Cố Ninh với ánh mắt đố kị và ghen tị, thế nhưng Cố Ninh lại rất bình tĩnh, điều này khiến mọi người cảm thấy rằng cô đã biết điều đó từ lâu.
Thật ra Cố Ninh cũng không biết gì lắm, cô chỉ biết đó là hàng thật.
"Đồ sứ hoa lam thời Minh Thanh là tốt nhất, chắc hẳn là đồ nguyên bản bị hỏng, có người làm thành vòng tay." Bằng không, ai lại đi dùng đồ sứ hoa lam tốt để làm vòng tay chứ!
“Cô gái nhỏ, cái vòng tay xanh trắng này cô lấy ở đâu ra vậy!” Có người hỏi.
Cố Ninh không hề che giấu nói: "Cháu mua từ một quầy sạp ở trên phố.”
"Cái gì? Nhặt được của hời rồi, Đứa trẻ này cũng thật may mắn quá rồi!"
Mọi người ghen tị thở dài.
"Cô bé, chiếc vòng tay màu xanh trắng này có bán không? Tôi ra giá 3 vạn tệ." Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, kẹp dưới túi tài liệu, sốt sắng ra giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro