Trọng Sinh Hào Môn: Nữ Học Bá Đại Chiến Thương Trường
Tình Mẹ
Tô Noãn Sắc
2024-11-16 10:03:35
“Cũng đúng, vậy còn em Ba thì sao?”
“Anh Ba nói vừa mua nhà mới không còn tiền tiết kiệm, cho nên...đều bởi vì em không tốt nên Ninh Ninh mới phải theo em chịu khổ. Nếu như Ninh Ninh xảy ra chuyện gì không may thì em cũng không muốn sống nữa.” Cố Mạn tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Mặc dù Đường Ngải Ninh của hiện tại đã không còn là Đường Ngải Ninh trong quá khứ nhưng sự chuyên nghiệp được bồi dưỡng của cô vẫn còn, dù âm thanh nói chuyện ngoài của rất nhỏ thì Cố Ninh ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đường Ngải Ninh nghe được lời Cố Mạn nói thì rất cảm động.
Bởi vì sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng cô vẫn luôn cố gắng tiêu hóa sự thật cô đã sống lại nên không báo cho Cố Mạn biết rằng mình đã tỉnh lại làm cho bà lo lắng, Đường Ngải Ninh cảm thấy có chút áy náy.
“Kẽo kẹt…” Cửa phòng bị mở ra. Hai người phụ nữ trung niên tuổi xấp xỉ nhau bước vào, đều mặc đồ bình thường. Không cần đoán cũng biết là hàng vỉa hè giá chỉ mấy chục đồng, mặc dù đã rất cũ nhưng lại rất sạch sẽ và gọn gàng.
Bởi vì điều kiện không tốt mà quanh năm không được bảo dưỡng cho nên vẻ ngoài của hai người trông còn già hơn vài tuổi so với tuổi thật, dù nói hai người năm mươi tuổi cũng không có ai nghi ngờ.
“Mẹ, dì hai.”
Đường Ngải Ninh lên tiếng trước, cô cũng không cảm thấy không được tự nhiên bởi vì cô đã hoàn toàn tiêu hóa sự thật mình đã sống lại.
Cô có thể nhanh chóng chấp nhận Cố Mạn là mẹ không chỉ vì tiếp nhận ký ức của Cố Ninh, làm cho tình thương nồng đậm của mẹ chôn sâu bén rễ vào tim cô, mà phần lớn là do khát vọng, còn có tiếc nuối của bản thân cô với mẹ.
Nhìn Cố Mạn khiến cô nhớ tới mẹ của mình ở kiếp trước, cả hai đều là những người phụ nữ đáng thương bị đàn ông bỏ rơi nhưng Cố Mạn may mắn hơn mẹ của Đường Ngải Ninh nhiều.
Dù cuộc sống vất vả nhưng ít nhất thì vẫn có thể còn sống.
Mà Đường Ngải Ninh, không, Cố Ninh vừa mở miệng, liền dọa sợ Cố Mạn cùng Cố Tình rồi. Nhìn Cố Ninh tỉnh lại dựa vào trên giường, Cố Mạn cùng Cố Tình không thể tin vào mắt mình.
Bác sĩ nói Cố Ninh trong đầu có máu bầm, nhất định phải phẫu thuật lấy ra thì mới có thể tỉnh lại mà bây giờ cô cũng đã tỉnh.
“Ninh, Ninh Ninh, con, con tỉnh rồi…” Tuy rằng bị dọa một phen nhưng Cố Mạn vẫn rất nhanh phản ứng lại, nước mặt ồ ạt rơi xuống. Vội vàng chạy tới bên giường bệnh, muốn ôm lấy Cố Ninh nhưng lại sợ đụng vào vết thương trên người cô cho nên luống cuống tay chân không biết đặt ở nơi nào mới tốt.
“Ninh Ninh, con tỉnh rồi, thực sự là tỉnh rồi…”
Cố Tình cũng lập tức vọt đi lên, tuy là vẫn còn chút khó tin thế nhưng vẫn là phấn khởi vui vẻ nhiều hơn.
“Mẹ, dì, con đã tỉnh rồi.” Cố Ninh vừa nói, lập tức nắm lấy tay Cố Mạn để bà cảm thấy chân thật.
“A a …..tỉnh là tốt rồi, tốt rồi….” Cố Mạn vui mừng phát khóc, gắt gao nắm lấy tay Cố Ninh, chỉ sợ một giây sau Cố Ninh liền biến mất.
Cố Tình cũng mừng phát khóc, loại vui buồn này thật đúng là một loại khảo nghiệm lòng người.
“Đúng rồi, dì đi gọi bác sĩ.” Cố Tình lập tức tỉnh táo lại, nói xong liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Bác sĩ cũng rất nhanh liền tới, đối với việc Cố Ninh tỉnh lại cũng rất kinh ngạc, đây thực sự là một kì tích rồi!
Thế nhưng còn phải kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, cần phải kiểm tra rõ ràng mới có thể xác định.
Vì thế, bác sĩ lập tức làm kiểm tra cho Cố Ninh.
“Anh Ba nói vừa mua nhà mới không còn tiền tiết kiệm, cho nên...đều bởi vì em không tốt nên Ninh Ninh mới phải theo em chịu khổ. Nếu như Ninh Ninh xảy ra chuyện gì không may thì em cũng không muốn sống nữa.” Cố Mạn tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Mặc dù Đường Ngải Ninh của hiện tại đã không còn là Đường Ngải Ninh trong quá khứ nhưng sự chuyên nghiệp được bồi dưỡng của cô vẫn còn, dù âm thanh nói chuyện ngoài của rất nhỏ thì Cố Ninh ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đường Ngải Ninh nghe được lời Cố Mạn nói thì rất cảm động.
Bởi vì sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng cô vẫn luôn cố gắng tiêu hóa sự thật cô đã sống lại nên không báo cho Cố Mạn biết rằng mình đã tỉnh lại làm cho bà lo lắng, Đường Ngải Ninh cảm thấy có chút áy náy.
“Kẽo kẹt…” Cửa phòng bị mở ra. Hai người phụ nữ trung niên tuổi xấp xỉ nhau bước vào, đều mặc đồ bình thường. Không cần đoán cũng biết là hàng vỉa hè giá chỉ mấy chục đồng, mặc dù đã rất cũ nhưng lại rất sạch sẽ và gọn gàng.
Bởi vì điều kiện không tốt mà quanh năm không được bảo dưỡng cho nên vẻ ngoài của hai người trông còn già hơn vài tuổi so với tuổi thật, dù nói hai người năm mươi tuổi cũng không có ai nghi ngờ.
“Mẹ, dì hai.”
Đường Ngải Ninh lên tiếng trước, cô cũng không cảm thấy không được tự nhiên bởi vì cô đã hoàn toàn tiêu hóa sự thật mình đã sống lại.
Cô có thể nhanh chóng chấp nhận Cố Mạn là mẹ không chỉ vì tiếp nhận ký ức của Cố Ninh, làm cho tình thương nồng đậm của mẹ chôn sâu bén rễ vào tim cô, mà phần lớn là do khát vọng, còn có tiếc nuối của bản thân cô với mẹ.
Nhìn Cố Mạn khiến cô nhớ tới mẹ của mình ở kiếp trước, cả hai đều là những người phụ nữ đáng thương bị đàn ông bỏ rơi nhưng Cố Mạn may mắn hơn mẹ của Đường Ngải Ninh nhiều.
Dù cuộc sống vất vả nhưng ít nhất thì vẫn có thể còn sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Đường Ngải Ninh, không, Cố Ninh vừa mở miệng, liền dọa sợ Cố Mạn cùng Cố Tình rồi. Nhìn Cố Ninh tỉnh lại dựa vào trên giường, Cố Mạn cùng Cố Tình không thể tin vào mắt mình.
Bác sĩ nói Cố Ninh trong đầu có máu bầm, nhất định phải phẫu thuật lấy ra thì mới có thể tỉnh lại mà bây giờ cô cũng đã tỉnh.
“Ninh, Ninh Ninh, con, con tỉnh rồi…” Tuy rằng bị dọa một phen nhưng Cố Mạn vẫn rất nhanh phản ứng lại, nước mặt ồ ạt rơi xuống. Vội vàng chạy tới bên giường bệnh, muốn ôm lấy Cố Ninh nhưng lại sợ đụng vào vết thương trên người cô cho nên luống cuống tay chân không biết đặt ở nơi nào mới tốt.
“Ninh Ninh, con tỉnh rồi, thực sự là tỉnh rồi…”
Cố Tình cũng lập tức vọt đi lên, tuy là vẫn còn chút khó tin thế nhưng vẫn là phấn khởi vui vẻ nhiều hơn.
“Mẹ, dì, con đã tỉnh rồi.” Cố Ninh vừa nói, lập tức nắm lấy tay Cố Mạn để bà cảm thấy chân thật.
“A a …..tỉnh là tốt rồi, tốt rồi….” Cố Mạn vui mừng phát khóc, gắt gao nắm lấy tay Cố Ninh, chỉ sợ một giây sau Cố Ninh liền biến mất.
Cố Tình cũng mừng phát khóc, loại vui buồn này thật đúng là một loại khảo nghiệm lòng người.
“Đúng rồi, dì đi gọi bác sĩ.” Cố Tình lập tức tỉnh táo lại, nói xong liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Bác sĩ cũng rất nhanh liền tới, đối với việc Cố Ninh tỉnh lại cũng rất kinh ngạc, đây thực sự là một kì tích rồi!
Thế nhưng còn phải kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, cần phải kiểm tra rõ ràng mới có thể xác định.
Vì thế, bác sĩ lập tức làm kiểm tra cho Cố Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro