Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Chị Dâu, Anh Ha...
2024-08-07 19:07:53
Vương Thiết Trụ vỗ vỗ Lục Lập Hành bên người, trong mắt mang theo ánh sáng.
"Anh Lục, anh Lục, nơi đó, có một mảng thật lớn!"
Lục Lập Hành "Mờ mịt" xoay người lại, mới nhìn thấy một đám nấm lớn:
"Không tồi không tồi, Thiết Trụ, vận may của anh cũng tốt lắm! Nhanh đi hái đi?"
"Ừm, được, anh Lục chờ tôi một lát."
"Cẩu gia, ngài cũng chờ tôi một lát, sẽ xong ngay đây."
"Gâu gâu ~~ "
Đại Hoàng kêu một tiếng khinh thường đối với Vương Thiết Trụ.
Tên đại ngốc này ~
Rõ ràng là chủ nhân nhìn thấy trước mà ~
Thấy Vương Thiết Trụ hưng phấn hành động, Đại Hoàng cắn quần áo của Lục Lập Hành, kéo hắn sang bên kia.
Lục Lập Hành đành phải xoa đầu Đại Hoàng, nhỏ giọng trấn an:
"Đừng nháo nữa Đại Hoàng, để hắn hái đi."
Lục Lập Hành đã nhìn thấy đám nấm gan bò này từ trước. Hắn cố ý quay người sang bên cạnh, hướng Vương Thiết Trụ về phía này, cố ý khiến cho Vương Thiết Trụ nhìn thấy trước.
“Gâu.” Đại Hoàng tỏ vẻ không hiểu.
Lục Lập Hành nói: "Mấy người Vương đại nương đã giúp chúng ta rất nhiều, mày quên rồi sao? Mỗi lần Vãn Thanh không có gì ăn, Vương đại nương đều sẽ tới đưa chút đồ."
Trước đó, Lục Lập Hành vô cùng khinh thường mấy chuyện này, cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà sám hối một đời, hắn yên lặng ghi nhớ kỹ tất cả lòng tốt của mọi người vào trong lòng.
Đại Hoàng ai oán hai tiếng, bỏ qua Lục Lập Hành.
Vương đại nương đã từng cho nó ăn ~
Nếu đã như vậy, cho tên đại ngốc này chiếm chút tiện nghi vậy ~
Vương Thiết Trụ hái nấm cực kỳ vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, rổ của Vương Thiết Trụ cũng đã đầy.
Hắn đứng lên, phủi bùn trên tay.
“Anh Lục, thật tốt quá, tôi cũng đã hái được một rổ đầy.”
"Ừm, đi thôi, chúng ta tiếp tục hướng về phía trước, thuận tiện tìm chú Lưu."
"Được!"
Đã qua một khoảng thời gian dài không thấy chú Lưu, không biết hắn thế nào rồi.
Vương Thiết Trụ ngây ngốc cầm rổ đi theo phía sau Lục Lập Hành.
Nhưng mà, Vương Thiết Trụ càng đi càng cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Hưng phấn qua đi, đầu óc hắn cũng đã thanh tỉnh lại.
Hắn nhớ rõ, Lục Lập Hành vẫn luôn đi ở phía trước mình, sao hắn lại có thể không phát hiện ra đám nấm gan bò kia chứ?
Trầm tư một lát, Vương Thiết Trụ vẫn là không nhịn được mà hỏi:
“Anh Lục, không đúng, nấm này là của anh…”
Lục Lập Hành quay đầu, ra vẻ nghi hoặc, hỏi:
“Sao thế? Nấm này không phải là có độc đó chứ?”
Thấy dáng vẻ không định thừa nhận của hắn, Vương Thiết Trụ cũng bình thường trở lại. Cho dù có phải là cố ý hay không, những thứ hắn đạt được ngày hôm nay đều nhờ có Lục Lập Hành. Hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của Lục Lập Hành. Tuy rằng Lục Lập Hành trước đó có chút xấu xa, khốn nạn, nhưng người rồi đều sẽ thay đổi. Hắn cũng nên thay đổi.
Vương Thiết Trụ hạ quyết tâm, sau này nếu như Lục Lập Hành và người Lục gia mà cần hắn giúp đỡ thì hắn sẽ không hề ngần ngại mà ra tay giúp đỡ đầu tiên.
“Không có việc gì, không có việc gì, là tôi nhìn sai rồi.”
“Ừm.” Lục Lập Hành gật gật đầu
Dọc theo con đường này, bởi vì có cẩm nang khí vận, hai người lại bắt được bốn con thỏ.
Vương Thiết Trụ từ chối không nhận mấy cái này, Lục Lập Hành đành phải để tất cả vào trong rổ của mình.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Lập Hành nghi hoặc nhìn quanh ngọn núi một vòng:
“Chú Lưu rốt cuộc đã đi đâu vậy?”
Mấy chuyện như tìm người đều phải nhờ đến Đại Hoàng.
Lục Lập Hành ra lệnh cho Đại Hoàng. Đại Hoàng đi ở phía trước, dùng mũi đánh hơi. Chỉ chốc lát sau, nó đã xác định được phương hướng. Nó quay đầu lại, vẫy đuôi, ý bảo Lục Lập Hành đi theo.
“Gâu ~”
“Tìm được rồi, Thiết Trụ, ở bên này.” Lục Lập Hành quay đầu lại gọi Vương Thiết Trụ.
“Đến ngay, đến ngay, cẩu gia đúng là lợi hại!” Vương Thiết Trụ vừa đi vừa cảm khái.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ: “Tìm người không phải là bản năng của chó sao.”
Chuyện này mà cũng phải khen à?
Nhưng mà hiện tại Vương Thiết Trụ đã trở thành ‘fan’ của Đại Hoàng mất rồi. Hắn nào còn nghe vào lời nói của Lục Lập Hành.
“Không, không, không, chó khác chắc chắn không thể tìm nhanh được bằng cẩu gia.”
Lục Lập Hành:…
Hắn thật sự cạn lời rồi…
…
Lưu Phú Nhân đi một chiếc giày rơm, đi ở trên đường núi, thật ra hắn đi cũng không xa, chỉ là mãi mà vẫn không gặp được nấm gan bò. Nhưng hắn lại tìm được mấy loại nấm khác. Lưu Phú Nhân có chút không cam lòng. Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì là mùa hè, tuổi lại lớn nên trên người hắn đầy mồ hôi, cả người có chút mất nước. Đi được chốc lát, hắn ngồi xổm trên mặt đất, một mặt ai oán:
“Ai, quả nhiên là già rồi, không được…”
Lúc Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ đi tới đã nhìn thấy một màn như vậy.
Đại Hoàng hiếm khi không lớn tiếng kêu to như này. Nó cũng ý thức được, chú Lưu đang mệt mỏi.
Vương Thiết Trụ có chút lo lắng. Hắn nhìn rổ của mình, nhỏ giọng nói:
“Anh Lục, hay là đưa nấm trong rổ của tôi cho chú Lưu đi!”
“Cứ từ từ đã, anh mà trực tiếp đưa cho chú ấy, đoán là chú ấy cũng không lấy đâu.”
Lưu Phú Nhân là một người già sống một mình ở thôn Lục gia, cả đời không lập gia đình, nhưng tâm địa thiện lương, tính tình bướng bỉnh lại có chút hiếu thắng. Cho là là chuyện gì cũng đều thích đích thân đi làm. Trực tiếp đưa cho hắn, hắn sẽ không nhận.
Vương Thiết Trụ cũng nghĩ tới chuyện này. Hắn nói:
“Tôi có biện pháp! Vừa rồi chúng ta đi trên đường, không phải nhìn thấy rất nhiều nấm sao?”
Lục Lập Hành cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Vương Thiết Trụ cao hứng nói: “Chúng ta chỉ cần đi ngược lại đường cũ, rồi để cho chú Lưu hái là được.”
“Chỉ là con đường đó không phải là con đường về nhà của chúng ta.”
Lục Lập Hành nhíu mày, hắn cũng muốn làm như vậy.
Vương Thiết Trụ nở nụ cười thần bí: “Xem tôi đây!”
Hắn nói xong liền cởi giày của mình ra, ném vào dưới đáy rổ, còn dùng nấm đè lên.
“Được rồi, đi thôi!”
Lục Lập Hành nở nụ cười, biện pháp này đúng là không tồi.
Hắn nghĩ một lúc, cũng lấy một con thỏ hoang từ trong giỏ ra, để ở bên cạnh đống cỏ tranh. Sợ Lưu Phú Nhân không nhìn thấy, Lục Lập Hành còn cố ý kéo một chân con thỏ ra ngoài.
“Đi thôi, đến lúc chúng ta biểu diễn rồi.”
“Ừm.”
Đại Hoàng cũng im lặng đi theo phía sau hai người.
------
Dịch: MBMH Translate
"Anh Lục, anh Lục, nơi đó, có một mảng thật lớn!"
Lục Lập Hành "Mờ mịt" xoay người lại, mới nhìn thấy một đám nấm lớn:
"Không tồi không tồi, Thiết Trụ, vận may của anh cũng tốt lắm! Nhanh đi hái đi?"
"Ừm, được, anh Lục chờ tôi một lát."
"Cẩu gia, ngài cũng chờ tôi một lát, sẽ xong ngay đây."
"Gâu gâu ~~ "
Đại Hoàng kêu một tiếng khinh thường đối với Vương Thiết Trụ.
Tên đại ngốc này ~
Rõ ràng là chủ nhân nhìn thấy trước mà ~
Thấy Vương Thiết Trụ hưng phấn hành động, Đại Hoàng cắn quần áo của Lục Lập Hành, kéo hắn sang bên kia.
Lục Lập Hành đành phải xoa đầu Đại Hoàng, nhỏ giọng trấn an:
"Đừng nháo nữa Đại Hoàng, để hắn hái đi."
Lục Lập Hành đã nhìn thấy đám nấm gan bò này từ trước. Hắn cố ý quay người sang bên cạnh, hướng Vương Thiết Trụ về phía này, cố ý khiến cho Vương Thiết Trụ nhìn thấy trước.
“Gâu.” Đại Hoàng tỏ vẻ không hiểu.
Lục Lập Hành nói: "Mấy người Vương đại nương đã giúp chúng ta rất nhiều, mày quên rồi sao? Mỗi lần Vãn Thanh không có gì ăn, Vương đại nương đều sẽ tới đưa chút đồ."
Trước đó, Lục Lập Hành vô cùng khinh thường mấy chuyện này, cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà sám hối một đời, hắn yên lặng ghi nhớ kỹ tất cả lòng tốt của mọi người vào trong lòng.
Đại Hoàng ai oán hai tiếng, bỏ qua Lục Lập Hành.
Vương đại nương đã từng cho nó ăn ~
Nếu đã như vậy, cho tên đại ngốc này chiếm chút tiện nghi vậy ~
Vương Thiết Trụ hái nấm cực kỳ vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau, rổ của Vương Thiết Trụ cũng đã đầy.
Hắn đứng lên, phủi bùn trên tay.
“Anh Lục, thật tốt quá, tôi cũng đã hái được một rổ đầy.”
"Ừm, đi thôi, chúng ta tiếp tục hướng về phía trước, thuận tiện tìm chú Lưu."
"Được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã qua một khoảng thời gian dài không thấy chú Lưu, không biết hắn thế nào rồi.
Vương Thiết Trụ ngây ngốc cầm rổ đi theo phía sau Lục Lập Hành.
Nhưng mà, Vương Thiết Trụ càng đi càng cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Hưng phấn qua đi, đầu óc hắn cũng đã thanh tỉnh lại.
Hắn nhớ rõ, Lục Lập Hành vẫn luôn đi ở phía trước mình, sao hắn lại có thể không phát hiện ra đám nấm gan bò kia chứ?
Trầm tư một lát, Vương Thiết Trụ vẫn là không nhịn được mà hỏi:
“Anh Lục, không đúng, nấm này là của anh…”
Lục Lập Hành quay đầu, ra vẻ nghi hoặc, hỏi:
“Sao thế? Nấm này không phải là có độc đó chứ?”
Thấy dáng vẻ không định thừa nhận của hắn, Vương Thiết Trụ cũng bình thường trở lại. Cho dù có phải là cố ý hay không, những thứ hắn đạt được ngày hôm nay đều nhờ có Lục Lập Hành. Hắn cũng cảm nhận được sự quan tâm của Lục Lập Hành. Tuy rằng Lục Lập Hành trước đó có chút xấu xa, khốn nạn, nhưng người rồi đều sẽ thay đổi. Hắn cũng nên thay đổi.
Vương Thiết Trụ hạ quyết tâm, sau này nếu như Lục Lập Hành và người Lục gia mà cần hắn giúp đỡ thì hắn sẽ không hề ngần ngại mà ra tay giúp đỡ đầu tiên.
“Không có việc gì, không có việc gì, là tôi nhìn sai rồi.”
“Ừm.” Lục Lập Hành gật gật đầu
Dọc theo con đường này, bởi vì có cẩm nang khí vận, hai người lại bắt được bốn con thỏ.
Vương Thiết Trụ từ chối không nhận mấy cái này, Lục Lập Hành đành phải để tất cả vào trong rổ của mình.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Lập Hành nghi hoặc nhìn quanh ngọn núi một vòng:
“Chú Lưu rốt cuộc đã đi đâu vậy?”
Mấy chuyện như tìm người đều phải nhờ đến Đại Hoàng.
Lục Lập Hành ra lệnh cho Đại Hoàng. Đại Hoàng đi ở phía trước, dùng mũi đánh hơi. Chỉ chốc lát sau, nó đã xác định được phương hướng. Nó quay đầu lại, vẫy đuôi, ý bảo Lục Lập Hành đi theo.
“Gâu ~”
“Tìm được rồi, Thiết Trụ, ở bên này.” Lục Lập Hành quay đầu lại gọi Vương Thiết Trụ.
“Đến ngay, đến ngay, cẩu gia đúng là lợi hại!” Vương Thiết Trụ vừa đi vừa cảm khái.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ: “Tìm người không phải là bản năng của chó sao.”
Chuyện này mà cũng phải khen à?
Nhưng mà hiện tại Vương Thiết Trụ đã trở thành ‘fan’ của Đại Hoàng mất rồi. Hắn nào còn nghe vào lời nói của Lục Lập Hành.
“Không, không, không, chó khác chắc chắn không thể tìm nhanh được bằng cẩu gia.”
Lục Lập Hành:…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thật sự cạn lời rồi…
…
Lưu Phú Nhân đi một chiếc giày rơm, đi ở trên đường núi, thật ra hắn đi cũng không xa, chỉ là mãi mà vẫn không gặp được nấm gan bò. Nhưng hắn lại tìm được mấy loại nấm khác. Lưu Phú Nhân có chút không cam lòng. Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì là mùa hè, tuổi lại lớn nên trên người hắn đầy mồ hôi, cả người có chút mất nước. Đi được chốc lát, hắn ngồi xổm trên mặt đất, một mặt ai oán:
“Ai, quả nhiên là già rồi, không được…”
Lúc Lục Lập Hành và Vương Thiết Trụ đi tới đã nhìn thấy một màn như vậy.
Đại Hoàng hiếm khi không lớn tiếng kêu to như này. Nó cũng ý thức được, chú Lưu đang mệt mỏi.
Vương Thiết Trụ có chút lo lắng. Hắn nhìn rổ của mình, nhỏ giọng nói:
“Anh Lục, hay là đưa nấm trong rổ của tôi cho chú Lưu đi!”
“Cứ từ từ đã, anh mà trực tiếp đưa cho chú ấy, đoán là chú ấy cũng không lấy đâu.”
Lưu Phú Nhân là một người già sống một mình ở thôn Lục gia, cả đời không lập gia đình, nhưng tâm địa thiện lương, tính tình bướng bỉnh lại có chút hiếu thắng. Cho là là chuyện gì cũng đều thích đích thân đi làm. Trực tiếp đưa cho hắn, hắn sẽ không nhận.
Vương Thiết Trụ cũng nghĩ tới chuyện này. Hắn nói:
“Tôi có biện pháp! Vừa rồi chúng ta đi trên đường, không phải nhìn thấy rất nhiều nấm sao?”
Lục Lập Hành cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Vương Thiết Trụ cao hứng nói: “Chúng ta chỉ cần đi ngược lại đường cũ, rồi để cho chú Lưu hái là được.”
“Chỉ là con đường đó không phải là con đường về nhà của chúng ta.”
Lục Lập Hành nhíu mày, hắn cũng muốn làm như vậy.
Vương Thiết Trụ nở nụ cười thần bí: “Xem tôi đây!”
Hắn nói xong liền cởi giày của mình ra, ném vào dưới đáy rổ, còn dùng nấm đè lên.
“Được rồi, đi thôi!”
Lục Lập Hành nở nụ cười, biện pháp này đúng là không tồi.
Hắn nghĩ một lúc, cũng lấy một con thỏ hoang từ trong giỏ ra, để ở bên cạnh đống cỏ tranh. Sợ Lưu Phú Nhân không nhìn thấy, Lục Lập Hành còn cố ý kéo một chân con thỏ ra ngoài.
“Đi thôi, đến lúc chúng ta biểu diễn rồi.”
“Ừm.”
Đại Hoàng cũng im lặng đi theo phía sau hai người.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro