Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Vương Thiết Trụ...
2024-08-07 19:07:53
Vương Thiết Trụ cảm thấy rất mờ mịt. Hắn nằm rạp trên mặt đất, nghiêng đầu, nhìn Lục Lập Hành một chút, rồi lại nhìn con thỏ, nhìn Đại Hoàng. Cuối cùng, hắn nhìn về phía con thỏ:
"Anh, anh Lục, con… con thỏ chết rồi?"
"Ừm, chết rồi."
Lục Lập Hành lạnh nhạt nhặt con thỏ từ dưới đất lên:
"Anh cũng đứng lên đi, anh vừa rồi đuổi theo nó đúng không."
Lục Lập Hành vừa rồi đã nhìn thấy con thỏ chạy tới. Hắn đang tự hỏi, nên giải thích mọi chuyện với Vương Thiết Trụ như thế nào đây.
"A à, để tôi đứng lên." Vương Thiết Trụ còn chưa kịp phản ứng. Hắn vỗ vỗ đất trên người, lại nhìn về phía con thỏ trên tay Lục Lập Hành. Nếu như hắn nhớ không lầm, con thỏ này vừa rồi đã tự mình đâm đầu chết ở trên tảng đá. Mà Lục Lập Hành ngồi ở trên tảng đá, cứ như vậy mà bắt được một con thỏ dễ như trở bàn tay?
Hình ảnh quỷ dị này, nhìn thế nào đều không giống bình thường.
“Anh Lục, anh, con thỏ này…” Hắn vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.
Sau lưng, Đại Hoàng đang kêu to khoe khoang.
"Gâu ~~ "
Tên ngốc này bị sao thế~
Chủ nhân cũng không khen cẩu gia~
Đó đều là công lao của cẩu gia~
Ánh mắt Lục Lập Hành chuyển một cái, lập tức có chủ ý. Hắn vẫy tay, ra hiệu cho Đại Hoàng tới:
"Đại Hoàng, làm tốt lắm, quy tắc cũ, trở về thưởng cho mày cái đầu thỏ!"
“Gâu!”
Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi đi đến bên người Lục Lập Hành, nhìn về phía Vương Thiết Trụ với vẻ mặt khinh thường.
Tên ngốc này vừa rồi thế mà để cho một con thỏ chạy thoát~
Còn không thông minh bằng cẩu gia đây~
Lục Lập Hành cũng không nghĩ tới, con chó đất kiếp trước đi theo Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ lại thông minh như thế! Nhìn sự thông minh của nó, không thua Đức Mục chút nào!
Ý thức được Vương Thiết Trụ còn đang kinh ngạc nhìn bọn họ, Lục Lập Hành cười nói: "À, Thiết Trụ, không cần kinh ngạc như vậy, đây là phương pháp bắt thỏ của Đại Hoàng!"
“Đại Hoàng? Bắt thỏ?”
"Ừm, nó thích đuổi con thỏ chạy vòng quanh, vừa chơi cùng con thỏ vừa làm hao hết sức lực của bọn nó, để chúng nó tự mình đi vào đường chết!"
"Anh nhìn đi, con thỏ này chẳng phải đã bị Đại Hoàng làm hao tổn hết sức lực mà chết rồi hay sao?"
Lục Lập Hành nhấc nhấc con thỏ, cho Vương Thiết Trụ xem.
Vương Thiết Trụ yên lặng nuốt xuống ngụm nước bọt, tự hỏi tình cảnh vừa nãy.
Lúc con thỏ chạy qua chóp mũi của mình, đúng là Đại Hoàng đang đuổi theo phía sau con thỏ.
"Đại… Đại Hoàng thông minh như vậy sao?"
Trong lúc nhất thời, Vương Thiết Trụ cảm giác chỉ số thông minh của mình còn không bằng một con chó.
"Thông minh chỗ nào chứ, nó chỉ là ham chơi mà thôi."
Lục Lập Hành giao hết tất cả trách nhiệm cho Đại Hoàng. Nếu không, hắn thật sự không có cách nào giải thích chuyện con thỏ tự sát.
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình càng choáng váng hơn:
"Ha ha, ha ha, ham chơi đều có thể bắt được thỏ rừng."
Hắn đã phí sức chín trâu hai hổ nhưng lại không thể bắt được con thỏ. Bình thường cho dù là muốn bắt được thỏ rừng thì đó cũng là phải ngồi chờ vài ngày, đặc biệt gài bẫy, còn phải xem vận may. Có lúc, một tháng cũng không thu hoạch được gì.
"Ừm, chó mà, thể lực đương nhiên là tốt hơn con người một chút, anh có muốn bắt thỏ nữa không? Để tôi bảo Đại Hoàng giúp đỡ."
"Có thể, có thể sao?" Vương Thiết Trụ cảm giác đầu của mình đều không đủ dùng.
"Đương nhiên là có thể, Đại Hoàng, đuổi theo! Nó vừa mới chạy tới đây, chắc là không chạy được bao xa."
Thực ra, Lục Lập Hành đã sớm phát hiện, mình chỉ cần dùng cẩm nang khí vận, thì sẽ có mấy con thỏ rừng ngây ngốc chạy qua bên này. Con thỏ bị Vương Thiết Trụ đuổi vừa rồi, chắc là bị thu hút tới, không biết đã chạy bao xa.
"Gâu!"
Đại Hoàng vui sướng nhảy một chút, sau đó đuổi theo phương hướng mà con thỏ biến mất.
Vương Thiết Trụ nhìn tình cảnh này với vẻ mặt mờ mịt:
"Như này có được không?"
"Được mà! Đến, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, rổ của anh đâu?"
Lục Lập Hành lôi kéo Vương Thiết Trụ ngồi xuống ở trên tảng đá.
Nếu như đã muốn ném công lao cho Đại Hoàng thì mình phải giữ vững nó.
"Ở bên kia, tôi hái…"
Vương Thiết Trụ còn chưa dứt lời, khóe mắt nhìn thoáng qua rổ của Lục Lập Hành ở bên cạnh. Chỉ thấy trong rổ đã đầy nấm gan bò, vô cùng bắt mắt. Hắn lại nghĩ tới rổ nấm vừa chạm đáy của mình.
Vương Thiết Trụ cảm thấy xấu hổ:
"Anh Lục, vừa mới qua mười mấy phút, rổ của anh đã đầy rồi sao?"
"Ừm, vận may của tôi tốt, vừa rồi gặp được một mảng nấm lớn sinh trưởng ở cùng một chỗ nên lập tức đầy rổ. Loại nấm này bình thường đều sinh trưởng theo đám, nói không chừng lát nữa rổ của anh cũng sẽ đầy thôi?"
Vương Thiết Trụ lần nữa yên lặng nuốt một ngụm nước bọt!
Đây rốt cuộc là vận may gì? Mười mấy phút liền có thể hái đầy một rổ nấm, còn có thể bắt được một con thỏ tự mình lao vào chỗ chết…
Vương Thiết Trụ cảm giác mình như là đến nhân gian góp cho đủ số.
Hắn nhìn lại Lục Lập Hành, rõ ràng là đã kiếm được nhiều như vậy nhưng còn nói lời an ủi hắn, làm cho hắn cảm thấy không quá thương tâm.
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu về Lục Lập Hành.
Trước kia, Lục Lập Hành thường xuyên đánh nhau với mình, còn mắng nhau đến đỏ mặt tía tai, sao hiện tại lại cảm thấy hắn giống như bậc trưởng bối của mình vậy?
Điểm mấu chốt chính là, Vương Thiết Trụ cảm thấy ở chung với Lục Lập Hành như này thật sự rất thoải mái. Thật giống như bạn thân đã quen biết nhiều năm.
Vương Thiết Trụ đang nghĩ ngợi thì chợt nghe một trận huyên náo.
Sau đó, là tiếng chó sủa của Đại Hoàng.
m thanh ở xung quanh bọn họ, càng ngày càng gần.
Vương Thiết Trụ lập tức cảm thấy khẩn trương: "Đại Hoàng thật sự đuổi con thỏ tới đây rồi?"
"Suỵt ~ "
Lục Lập Hành vội vàng ra dấu im lặng: "Nhỏ giọng một chút, đừng hù con thỏ chạy mấy, nếu không Đại Hoàng sẽ tức giận."
"Được, được." Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian hạ thấp giọng.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn đã nhìn thấy một con thỏ chạy như bay về phía này.
Nó giống như căn bản là không nhìn đường, cả một con đường rộng lớn như vậy nhưng nó cứ chọn đâm đầu vào tảng đá mà bọn họ đang ngồi.
Sau đó, nó xoay vòng tại chỗ, vùng vẫy một lát rồi ngã xuống.
Vương Thiết Trụ hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm con thỏ trên mặt đất, khiếp sợ nói không ra lời.
"Như này cũng… cũng được sao."
“Anh Lục, con thỏ thực sự đã chết?”
“Đúng là quá thần kỳ!”
"Đại Hoàng, à không, cẩu ca… phi, cẩu gia lợi hại!"
Đại Hoàng vênh váo đắc ý ngẩng cao đầu.
"Gâu~ "
Cẩu gia chính là lợi hại như vậy đó!~
Lục Lập Hành sờ đầu Đại Hoàng: "Đại Hoàng, đừng làm rộn! Khiêm tốn một chút, nghỉ ngơi một hồi đi."
Đại Hoàng lúc này mới thu liễm lại một chút. Nó cúi đầu, nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi.
Nhưng ánh mắt lại không rời con thỏ kia một khắc nào…
Đầu của con thỏ này là của cẩu gia~
Vương Thiết Trụ cảm thấy hưng phấn đến mức không thể tự kiềm chế được. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một màn thần kỳ như này. Vương Thiết Trụ nhanh chóng nhặt con thỏ lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn:
"Lợi hại! Quá lợi hại!"
“Đại Hoàng…à không, cẩu gia quá lợi hại!”
Sau khi khen xong, Vương Thiết Trụ lại gãi gãi đầu, rồi xoay người đưa con thỏ cho Lục Lập Hành:
“Này”
“Sao vậy?” Lục Lập Hành tò mò.
Vương Thiết Trụ cười ngây ngô: “Con thỏ này là cẩu gia bắt được, tôi không thể nhận, anh cầm đi.”
Từ nhỏ đến lớn, Vương Thiết Trụ chỉ biết rằng tuyệt đối không thể lấy thứ không phải của mình. Cho nên lúc trước hắn mới chán ghét Lục Lập Hành như vậy. Nhưng mà hiện tại, Lục Lập Hành dường như đã khác.
Lục Lập Hành khoát tay: “Không có gì, cầm đi. Đại Hoàng đồng ý rồi, đúng không Đại Hoàng?”
“Gâu gâu ~”
Đại Hoàng không còn cách nào khác đành phải kêu to hai tiếng. Chủ nhân đều đã đồng ý, nó không đồng ý cũng không được.
Nhưng ánh mắt của Đại Hoàng lại không hề rời khỏi con thỏ kia.
Lục Lập Hành nở nụ cười:
“Cho Đại Hoàng đầu con thỏ là được.”
Vương Thiết Trụ lập tức gật đầu: “Được, được. Cẩu gia, ngài yên tâm, đầu thỏ này nhất định là của ngài.”
Đại Hoàng lúc này mới hài lòng nằm sấp xuống nghỉ ngơi.
"Được rồi, Thiết Trụ, chúng ta đi về phía trước đi, xem xem có con thỏ nào nữa hay không, cũng hái thêm ít cây nấm."
Hiệu lực của cẩm nang khí vận còn có nửa giờ. Nhưng nếu cứ ở mãi một chỗ sẽ dễ khiến cho Vương Thiết Trụ hoài nghi.
"Được, được."
Vương Thiết Trụ cầm theo con thỏ, mừng rỡ. Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn!
Hôm nay trở về có thể hầm chút thịt cho cha bồi bổ.
Vương Thiết Trụ cầm rổ của mình lên, ném con thỏ vào:
“Anh Lục, đi thôi.”
Đại Hoàng: “Gâu ~”
Vương Thiết Trụ: “Cẩu gia, ngài đi trước.”
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, cao hứng đi theo Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cảm thấy bất đắc dĩ: “Thiết Trụ, gọi nó là Đại Hoàng là được.”
“Khó mà làm được, cẩu gia lợi hại như vậy, gọi Đại Hoàng thật sự là vùi dập nó.”
Lục Lập Hành phát hiện mình khuyên bảo không nổi, liền bỏ qua.
Một đường đi tới, Vương Thiết Trụ bỗng thở dài:
"Ai, cũng không biết hôm nay tôi có thể hái đầy được một rổ cây nấm hay không."
"Có thể!"
"Tôi cảm thấy không có khả năng lắm…"
Vương Thiết Trụ rất không có lòng tin.
Lục Lập Hành quay đầu nhìn hắn một cái: "Đi theo tôi!"
Hai phút đồng hồ sau, Vương Thiết Trụ nhìn một mảng nấm gan bò lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư…
------
Dịch: MBMH Translate
"Anh, anh Lục, con… con thỏ chết rồi?"
"Ừm, chết rồi."
Lục Lập Hành lạnh nhạt nhặt con thỏ từ dưới đất lên:
"Anh cũng đứng lên đi, anh vừa rồi đuổi theo nó đúng không."
Lục Lập Hành vừa rồi đã nhìn thấy con thỏ chạy tới. Hắn đang tự hỏi, nên giải thích mọi chuyện với Vương Thiết Trụ như thế nào đây.
"A à, để tôi đứng lên." Vương Thiết Trụ còn chưa kịp phản ứng. Hắn vỗ vỗ đất trên người, lại nhìn về phía con thỏ trên tay Lục Lập Hành. Nếu như hắn nhớ không lầm, con thỏ này vừa rồi đã tự mình đâm đầu chết ở trên tảng đá. Mà Lục Lập Hành ngồi ở trên tảng đá, cứ như vậy mà bắt được một con thỏ dễ như trở bàn tay?
Hình ảnh quỷ dị này, nhìn thế nào đều không giống bình thường.
“Anh Lục, anh, con thỏ này…” Hắn vẫn không nhịn được mà hỏi thành lời.
Sau lưng, Đại Hoàng đang kêu to khoe khoang.
"Gâu ~~ "
Tên ngốc này bị sao thế~
Chủ nhân cũng không khen cẩu gia~
Đó đều là công lao của cẩu gia~
Ánh mắt Lục Lập Hành chuyển một cái, lập tức có chủ ý. Hắn vẫy tay, ra hiệu cho Đại Hoàng tới:
"Đại Hoàng, làm tốt lắm, quy tắc cũ, trở về thưởng cho mày cái đầu thỏ!"
“Gâu!”
Đại Hoàng ngoắt ngoắt cái đuôi đi đến bên người Lục Lập Hành, nhìn về phía Vương Thiết Trụ với vẻ mặt khinh thường.
Tên ngốc này vừa rồi thế mà để cho một con thỏ chạy thoát~
Còn không thông minh bằng cẩu gia đây~
Lục Lập Hành cũng không nghĩ tới, con chó đất kiếp trước đi theo Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ lại thông minh như thế! Nhìn sự thông minh của nó, không thua Đức Mục chút nào!
Ý thức được Vương Thiết Trụ còn đang kinh ngạc nhìn bọn họ, Lục Lập Hành cười nói: "À, Thiết Trụ, không cần kinh ngạc như vậy, đây là phương pháp bắt thỏ của Đại Hoàng!"
“Đại Hoàng? Bắt thỏ?”
"Ừm, nó thích đuổi con thỏ chạy vòng quanh, vừa chơi cùng con thỏ vừa làm hao hết sức lực của bọn nó, để chúng nó tự mình đi vào đường chết!"
"Anh nhìn đi, con thỏ này chẳng phải đã bị Đại Hoàng làm hao tổn hết sức lực mà chết rồi hay sao?"
Lục Lập Hành nhấc nhấc con thỏ, cho Vương Thiết Trụ xem.
Vương Thiết Trụ yên lặng nuốt xuống ngụm nước bọt, tự hỏi tình cảnh vừa nãy.
Lúc con thỏ chạy qua chóp mũi của mình, đúng là Đại Hoàng đang đuổi theo phía sau con thỏ.
"Đại… Đại Hoàng thông minh như vậy sao?"
Trong lúc nhất thời, Vương Thiết Trụ cảm giác chỉ số thông minh của mình còn không bằng một con chó.
"Thông minh chỗ nào chứ, nó chỉ là ham chơi mà thôi."
Lục Lập Hành giao hết tất cả trách nhiệm cho Đại Hoàng. Nếu không, hắn thật sự không có cách nào giải thích chuyện con thỏ tự sát.
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình càng choáng váng hơn:
"Ha ha, ha ha, ham chơi đều có thể bắt được thỏ rừng."
Hắn đã phí sức chín trâu hai hổ nhưng lại không thể bắt được con thỏ. Bình thường cho dù là muốn bắt được thỏ rừng thì đó cũng là phải ngồi chờ vài ngày, đặc biệt gài bẫy, còn phải xem vận may. Có lúc, một tháng cũng không thu hoạch được gì.
"Ừm, chó mà, thể lực đương nhiên là tốt hơn con người một chút, anh có muốn bắt thỏ nữa không? Để tôi bảo Đại Hoàng giúp đỡ."
"Có thể, có thể sao?" Vương Thiết Trụ cảm giác đầu của mình đều không đủ dùng.
"Đương nhiên là có thể, Đại Hoàng, đuổi theo! Nó vừa mới chạy tới đây, chắc là không chạy được bao xa."
Thực ra, Lục Lập Hành đã sớm phát hiện, mình chỉ cần dùng cẩm nang khí vận, thì sẽ có mấy con thỏ rừng ngây ngốc chạy qua bên này. Con thỏ bị Vương Thiết Trụ đuổi vừa rồi, chắc là bị thu hút tới, không biết đã chạy bao xa.
"Gâu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Hoàng vui sướng nhảy một chút, sau đó đuổi theo phương hướng mà con thỏ biến mất.
Vương Thiết Trụ nhìn tình cảnh này với vẻ mặt mờ mịt:
"Như này có được không?"
"Được mà! Đến, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, rổ của anh đâu?"
Lục Lập Hành lôi kéo Vương Thiết Trụ ngồi xuống ở trên tảng đá.
Nếu như đã muốn ném công lao cho Đại Hoàng thì mình phải giữ vững nó.
"Ở bên kia, tôi hái…"
Vương Thiết Trụ còn chưa dứt lời, khóe mắt nhìn thoáng qua rổ của Lục Lập Hành ở bên cạnh. Chỉ thấy trong rổ đã đầy nấm gan bò, vô cùng bắt mắt. Hắn lại nghĩ tới rổ nấm vừa chạm đáy của mình.
Vương Thiết Trụ cảm thấy xấu hổ:
"Anh Lục, vừa mới qua mười mấy phút, rổ của anh đã đầy rồi sao?"
"Ừm, vận may của tôi tốt, vừa rồi gặp được một mảng nấm lớn sinh trưởng ở cùng một chỗ nên lập tức đầy rổ. Loại nấm này bình thường đều sinh trưởng theo đám, nói không chừng lát nữa rổ của anh cũng sẽ đầy thôi?"
Vương Thiết Trụ lần nữa yên lặng nuốt một ngụm nước bọt!
Đây rốt cuộc là vận may gì? Mười mấy phút liền có thể hái đầy một rổ nấm, còn có thể bắt được một con thỏ tự mình lao vào chỗ chết…
Vương Thiết Trụ cảm giác mình như là đến nhân gian góp cho đủ số.
Hắn nhìn lại Lục Lập Hành, rõ ràng là đã kiếm được nhiều như vậy nhưng còn nói lời an ủi hắn, làm cho hắn cảm thấy không quá thương tâm.
Vương Thiết Trụ cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu về Lục Lập Hành.
Trước kia, Lục Lập Hành thường xuyên đánh nhau với mình, còn mắng nhau đến đỏ mặt tía tai, sao hiện tại lại cảm thấy hắn giống như bậc trưởng bối của mình vậy?
Điểm mấu chốt chính là, Vương Thiết Trụ cảm thấy ở chung với Lục Lập Hành như này thật sự rất thoải mái. Thật giống như bạn thân đã quen biết nhiều năm.
Vương Thiết Trụ đang nghĩ ngợi thì chợt nghe một trận huyên náo.
Sau đó, là tiếng chó sủa của Đại Hoàng.
m thanh ở xung quanh bọn họ, càng ngày càng gần.
Vương Thiết Trụ lập tức cảm thấy khẩn trương: "Đại Hoàng thật sự đuổi con thỏ tới đây rồi?"
"Suỵt ~ "
Lục Lập Hành vội vàng ra dấu im lặng: "Nhỏ giọng một chút, đừng hù con thỏ chạy mấy, nếu không Đại Hoàng sẽ tức giận."
"Được, được." Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian hạ thấp giọng.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn đã nhìn thấy một con thỏ chạy như bay về phía này.
Nó giống như căn bản là không nhìn đường, cả một con đường rộng lớn như vậy nhưng nó cứ chọn đâm đầu vào tảng đá mà bọn họ đang ngồi.
Sau đó, nó xoay vòng tại chỗ, vùng vẫy một lát rồi ngã xuống.
Vương Thiết Trụ hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm con thỏ trên mặt đất, khiếp sợ nói không ra lời.
"Như này cũng… cũng được sao."
“Anh Lục, con thỏ thực sự đã chết?”
“Đúng là quá thần kỳ!”
"Đại Hoàng, à không, cẩu ca… phi, cẩu gia lợi hại!"
Đại Hoàng vênh váo đắc ý ngẩng cao đầu.
"Gâu~ "
Cẩu gia chính là lợi hại như vậy đó!~
Lục Lập Hành sờ đầu Đại Hoàng: "Đại Hoàng, đừng làm rộn! Khiêm tốn một chút, nghỉ ngơi một hồi đi."
Đại Hoàng lúc này mới thu liễm lại một chút. Nó cúi đầu, nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ánh mắt lại không rời con thỏ kia một khắc nào…
Đầu của con thỏ này là của cẩu gia~
Vương Thiết Trụ cảm thấy hưng phấn đến mức không thể tự kiềm chế được. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy một màn thần kỳ như này. Vương Thiết Trụ nhanh chóng nhặt con thỏ lên, mặt mũi tràn đầy hưng phấn:
"Lợi hại! Quá lợi hại!"
“Đại Hoàng…à không, cẩu gia quá lợi hại!”
Sau khi khen xong, Vương Thiết Trụ lại gãi gãi đầu, rồi xoay người đưa con thỏ cho Lục Lập Hành:
“Này”
“Sao vậy?” Lục Lập Hành tò mò.
Vương Thiết Trụ cười ngây ngô: “Con thỏ này là cẩu gia bắt được, tôi không thể nhận, anh cầm đi.”
Từ nhỏ đến lớn, Vương Thiết Trụ chỉ biết rằng tuyệt đối không thể lấy thứ không phải của mình. Cho nên lúc trước hắn mới chán ghét Lục Lập Hành như vậy. Nhưng mà hiện tại, Lục Lập Hành dường như đã khác.
Lục Lập Hành khoát tay: “Không có gì, cầm đi. Đại Hoàng đồng ý rồi, đúng không Đại Hoàng?”
“Gâu gâu ~”
Đại Hoàng không còn cách nào khác đành phải kêu to hai tiếng. Chủ nhân đều đã đồng ý, nó không đồng ý cũng không được.
Nhưng ánh mắt của Đại Hoàng lại không hề rời khỏi con thỏ kia.
Lục Lập Hành nở nụ cười:
“Cho Đại Hoàng đầu con thỏ là được.”
Vương Thiết Trụ lập tức gật đầu: “Được, được. Cẩu gia, ngài yên tâm, đầu thỏ này nhất định là của ngài.”
Đại Hoàng lúc này mới hài lòng nằm sấp xuống nghỉ ngơi.
"Được rồi, Thiết Trụ, chúng ta đi về phía trước đi, xem xem có con thỏ nào nữa hay không, cũng hái thêm ít cây nấm."
Hiệu lực của cẩm nang khí vận còn có nửa giờ. Nhưng nếu cứ ở mãi một chỗ sẽ dễ khiến cho Vương Thiết Trụ hoài nghi.
"Được, được."
Vương Thiết Trụ cầm theo con thỏ, mừng rỡ. Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn!
Hôm nay trở về có thể hầm chút thịt cho cha bồi bổ.
Vương Thiết Trụ cầm rổ của mình lên, ném con thỏ vào:
“Anh Lục, đi thôi.”
Đại Hoàng: “Gâu ~”
Vương Thiết Trụ: “Cẩu gia, ngài đi trước.”
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, cao hứng đi theo Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cảm thấy bất đắc dĩ: “Thiết Trụ, gọi nó là Đại Hoàng là được.”
“Khó mà làm được, cẩu gia lợi hại như vậy, gọi Đại Hoàng thật sự là vùi dập nó.”
Lục Lập Hành phát hiện mình khuyên bảo không nổi, liền bỏ qua.
Một đường đi tới, Vương Thiết Trụ bỗng thở dài:
"Ai, cũng không biết hôm nay tôi có thể hái đầy được một rổ cây nấm hay không."
"Có thể!"
"Tôi cảm thấy không có khả năng lắm…"
Vương Thiết Trụ rất không có lòng tin.
Lục Lập Hành quay đầu nhìn hắn một cái: "Đi theo tôi!"
Hai phút đồng hồ sau, Vương Thiết Trụ nhìn một mảng nấm gan bò lớn trước mặt mình, rơi vào trầm tư…
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro