Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)
Tin Tức Tương L...
2024-08-07 19:07:53
Vương Thiết Trụ là người đầu tiên động đũa. Hắn gặp một miếng thịt thỏ, hít một hơi thật sâu:
"Thật là thơm, cháu ăn nha!"
"Ừm, ăn đi, ăn đi." Lưu Phú Nhân vui vẻ cười.
Vương Thiết Trụ bỏ miếng thịt thỏ vào trong miệng. Sau một khắc, mắt hắn sáng rực lên:
"Ăn ngon, ăn ngon!"
"Đúng là con mẹ nó thơm, nhanh nhanh nhanh, chú Lưu cũng mau nếm thử đi!"
Hắn vừa nói còn vừa gắp cho Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, em cũng ăn đi!"
Lục Thiên Thiên cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ:
"Em đã nói rồi, anh hai em nấu ăn vô cùng ngon, hắc hắc."
"Đúng đúng đúng, đây quả thực là món thịt thỏ ngon nhất mà anh từng ăn, còn ngon hơn cả mấy nhà hàng ở trên thôn làm."
Lưu Phú Nhân nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc: "Thần kỳ như vậy sao?"
"Ừm ừm!"
Vương Thiết Trụ đã không biết nên bày ra phản ứng gì nữa, chỉ biết không ngừng gật đầu.
"Vậy chú cũng nếm thử một chút." Lưu Phú Nhân cũng nếm thử một miếng.
Sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.
"Ừm, ăn ngon! Ăn ngon, đúng là rất ngon!"
"Tiểu Hành đúng là thật sự biết nấu ăn, may mà là cháu nấu, ha ha ha. Chú làm sẽ không được ngon như vậy đâu!"
"Không tệ, đúng là không tệ!" Lưu Phú Nhân thật lòng tán thưởng.
Lục Lập Hành bị thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng:
"Nhanh ăn đi, để lâu sẽ nguội mất."
"Ừm, ăn cơm, ăn cơm nào, món trứng này cũng rất ngon, còn có rau xanh này nữa, đúng là rất ngon!"
"Khó trách mấy ngày nay chị dâu lại vui vẻ như vậy, anh Lục đúng là rất biết cách dỗ vợ!"
"Ha ha ha." Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh đang cúi đầu thẹn thùng thì nở nụ cười: "Là Vãn Thanh nhà chúng tôi dạy tốt."
"Được rồi, cắt, anh nhìn lại mình một chút đi, ở đây đang có nhiều người như vậy, anh buổi tối lại thân mật với chị dâu không được sao!" Vương Thiết Trụ trợn trắng mắt, nhưng vẫn vui vẻ như cũ:
"Anh Lục, hay là anh cũng dạy tôi một chút đi, tương lai có vợ rồi cũng có thể nấu cơm cho cô ấy!"
"Được, cậu rảnh rỗi thì có thể đến học."
"Được rồi!"
Mấy người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Đại Hoàng không được người ta để ý tới ngửi được mùi thơm, nhịn không được mà kêu hai tiếng.
Vương Thiết Trụ lập tức đứng lên.
"Ai dô, Cẩu gia, suýt nữa quên mất ngài, tới tới tới, cho ngài xương!"
"Gâu ~~ "
Đại Hoàng ngẩng đầu, trợn trắng mắt, đi đến bên người Vương Thiết Trụ. Nó ngậm xương rồi bắt đầu ăn.
"Cẩu gia, ngài dùng chậm thôi." Vương Thiết Trụ còn chăm chú chào hỏi cùng Đại Hoàng.
Cố Vãn Thanh nhìn mà cười không ngừng: "Thiết Trụ đang làm gì đó?"
"Không cần phải để ý đến hắn, hắn rất thích Đại Hoàng nhà chúng ta!"
"Ha ha ha, đúng vậy, tôi rất thích Cẩu gia. Chị dâu, chị không biết Cẩu gia này bắt được thỏ…"
"Khụ."
Vương Thiết Trụ nói được nửa câu, Lục Lập Hành đã tranh thủ thời gian ngăn cản hắn. Nếu như để Lưu Phú Nhân biết Đại Hoàng biết bắt thỏ, chẳng phải là muốn để lộ hay sao?
Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian đổi giọng: "Cẩu gia rất thông minh, thật!"
Lục Thiên Thiên cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nàng bĩu môi, cao hứng nói:
"Đại Hoàng rất là thông minh, ngày đó vẫn là Đại Hoàng đánh thức anh hai, anh hai mới đi cứu chị dâu."
"Chờ em về nhà, em phải nói tin tức này cho ba mẹ mới được!"
"Anh hai, ba mẹ và anh cả chắc chắn sẽ rất vui vẻ ~~ "
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của Lục Lập Hành lập tức thay đổi.
Ba mẹ, anh cả và em trai chắc là đều rất chán ghét hắn?
Trước kia, hắn thường xuyên gây họa cho gia đình, các loại cục diện rối rắm đều cần bọn họ thu dọn. Mà lại, hắn xưa nay không biết thu liễm, cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Sau này, ba mẹ giúp hắn cưới Cố Vãn Thanh, anh cả và em trai thì lôi kéo ba mẹ và em gái, chia nhà với hắn. Bọn họ vốn cho rằng có vợ rồi, Lục Lập Hành có thể sẽ thay đổi.
Nhưng ai biết được, hắn lại càng trầm trọng hơn.
Sau khi kết hôn, nếu không lấy được tiền từ chỗ của Cố Vãn Thanh, hắn liền quay về nhà lá đòi tiền ba mẹ, bị anh cả và em trai mắng mấy lần đều vô dụng.
Người duy nhất có thể vui cười với hắn, cũng chỉ có Thiên Thiên còn chưa hiểu chuyện.
Sau này, Cố Vãn Thanh và hài tử chết rồi. Ba mẹ đã hoàn toàn thất vọng về hắn, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nhà.
Sau khi rời nhà, Lục Lập Hành đã từng thử liên hệ với ba mẹ, nhưng bọn họ đều không muốn gặp lại hắn. Hắn đành phải dùng danh nghĩa người xa lạ để thay đổi chất lượng cuộc sống của một nhà.
Chỉ tiếc, sau này bị ba mẹ phát hiện. Từ đó, dù có người có lòng tốt tặng đồ thì bọn họ đều không muốn. Đây cũng là lý do khiến đời này Lục Lập Hành không lập tức trở về tìm bọn họ. Bọn họ đã vô cùng thất vọng về hắn.
Nếu như không làm ra chút thành tích thì sợ là ba mẹ sẽ càng chán ghét hắn hơn?
Dù sao, Lục Lập Hành ở tuổi này quả thực đã liên lụy Lục gia rất nhiều!
Còn về Lục Thiên Thiên, Lục Lập Hành không cần nghĩ cũng biết, là ba mẹ để nàng tới chăm sóc Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh mang thai, bọn họ sợ mình làm ra chuyện gì có lỗi với Cố Vãn Thanh. Cho nên, mấy ngày qua, nàng mới luôn ở chỗ này.
Ba mẹ cũng chưa từng tới hỏi thăm, chỉ cần Thiên Thiên không quay về, đã nói lên Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ đều không có việc gì.
Trông thấy Lục Lập Hành cúi đầu, Lục Thiên Thiên nghi hoặc nhìn hắn:
"Anh hai, anh sao thế?"
"Không, không có việc gì."
Trong lòng Lục Lập Hành có chút chua xót. Hắn còn không biết phải làm thế nào để đối mặt với bọn họ nữa.
Hắn cô đơn cả đời, không chỉ có Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ, mà đối với ba mẹ, hắn cũng cảm thấy áy náy, lại càng không biết nên đối mặt thế nào.
"Ồ, vậy thì anh hai ăn cơm đi? Thiên Thiên gắp đùi thỏ cho anh hai!"
Lục Thiên Thiên đứng lên, gắp một miếng thịt thỏ lớn cho Lục Lập Hành:
"Anh hai, đây là món ngon nhất đó!"
"Ừm, Thiên Thiên cũng ăn đi."
Cố Vãn Thanh quay đầu, nhìn Lục Lập Hành một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
"Thật là thơm, cháu ăn nha!"
"Ừm, ăn đi, ăn đi." Lưu Phú Nhân vui vẻ cười.
Vương Thiết Trụ bỏ miếng thịt thỏ vào trong miệng. Sau một khắc, mắt hắn sáng rực lên:
"Ăn ngon, ăn ngon!"
"Đúng là con mẹ nó thơm, nhanh nhanh nhanh, chú Lưu cũng mau nếm thử đi!"
Hắn vừa nói còn vừa gắp cho Lục Thiên Thiên:
"Thiên Thiên, em cũng ăn đi!"
Lục Thiên Thiên cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ:
"Em đã nói rồi, anh hai em nấu ăn vô cùng ngon, hắc hắc."
"Đúng đúng đúng, đây quả thực là món thịt thỏ ngon nhất mà anh từng ăn, còn ngon hơn cả mấy nhà hàng ở trên thôn làm."
Lưu Phú Nhân nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc: "Thần kỳ như vậy sao?"
"Ừm ừm!"
Vương Thiết Trụ đã không biết nên bày ra phản ứng gì nữa, chỉ biết không ngừng gật đầu.
"Vậy chú cũng nếm thử một chút." Lưu Phú Nhân cũng nếm thử một miếng.
Sau đó, vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi.
"Ừm, ăn ngon! Ăn ngon, đúng là rất ngon!"
"Tiểu Hành đúng là thật sự biết nấu ăn, may mà là cháu nấu, ha ha ha. Chú làm sẽ không được ngon như vậy đâu!"
"Không tệ, đúng là không tệ!" Lưu Phú Nhân thật lòng tán thưởng.
Lục Lập Hành bị thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng:
"Nhanh ăn đi, để lâu sẽ nguội mất."
"Ừm, ăn cơm, ăn cơm nào, món trứng này cũng rất ngon, còn có rau xanh này nữa, đúng là rất ngon!"
"Khó trách mấy ngày nay chị dâu lại vui vẻ như vậy, anh Lục đúng là rất biết cách dỗ vợ!"
"Ha ha ha." Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh đang cúi đầu thẹn thùng thì nở nụ cười: "Là Vãn Thanh nhà chúng tôi dạy tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, cắt, anh nhìn lại mình một chút đi, ở đây đang có nhiều người như vậy, anh buổi tối lại thân mật với chị dâu không được sao!" Vương Thiết Trụ trợn trắng mắt, nhưng vẫn vui vẻ như cũ:
"Anh Lục, hay là anh cũng dạy tôi một chút đi, tương lai có vợ rồi cũng có thể nấu cơm cho cô ấy!"
"Được, cậu rảnh rỗi thì có thể đến học."
"Được rồi!"
Mấy người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Lúc này, Đại Hoàng không được người ta để ý tới ngửi được mùi thơm, nhịn không được mà kêu hai tiếng.
Vương Thiết Trụ lập tức đứng lên.
"Ai dô, Cẩu gia, suýt nữa quên mất ngài, tới tới tới, cho ngài xương!"
"Gâu ~~ "
Đại Hoàng ngẩng đầu, trợn trắng mắt, đi đến bên người Vương Thiết Trụ. Nó ngậm xương rồi bắt đầu ăn.
"Cẩu gia, ngài dùng chậm thôi." Vương Thiết Trụ còn chăm chú chào hỏi cùng Đại Hoàng.
Cố Vãn Thanh nhìn mà cười không ngừng: "Thiết Trụ đang làm gì đó?"
"Không cần phải để ý đến hắn, hắn rất thích Đại Hoàng nhà chúng ta!"
"Ha ha ha, đúng vậy, tôi rất thích Cẩu gia. Chị dâu, chị không biết Cẩu gia này bắt được thỏ…"
"Khụ."
Vương Thiết Trụ nói được nửa câu, Lục Lập Hành đã tranh thủ thời gian ngăn cản hắn. Nếu như để Lưu Phú Nhân biết Đại Hoàng biết bắt thỏ, chẳng phải là muốn để lộ hay sao?
Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian đổi giọng: "Cẩu gia rất thông minh, thật!"
Lục Thiên Thiên cũng không biết có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nàng bĩu môi, cao hứng nói:
"Đại Hoàng rất là thông minh, ngày đó vẫn là Đại Hoàng đánh thức anh hai, anh hai mới đi cứu chị dâu."
"Chờ em về nhà, em phải nói tin tức này cho ba mẹ mới được!"
"Anh hai, ba mẹ và anh cả chắc chắn sẽ rất vui vẻ ~~ "
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của Lục Lập Hành lập tức thay đổi.
Ba mẹ, anh cả và em trai chắc là đều rất chán ghét hắn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia, hắn thường xuyên gây họa cho gia đình, các loại cục diện rối rắm đều cần bọn họ thu dọn. Mà lại, hắn xưa nay không biết thu liễm, cảm thấy tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Sau này, ba mẹ giúp hắn cưới Cố Vãn Thanh, anh cả và em trai thì lôi kéo ba mẹ và em gái, chia nhà với hắn. Bọn họ vốn cho rằng có vợ rồi, Lục Lập Hành có thể sẽ thay đổi.
Nhưng ai biết được, hắn lại càng trầm trọng hơn.
Sau khi kết hôn, nếu không lấy được tiền từ chỗ của Cố Vãn Thanh, hắn liền quay về nhà lá đòi tiền ba mẹ, bị anh cả và em trai mắng mấy lần đều vô dụng.
Người duy nhất có thể vui cười với hắn, cũng chỉ có Thiên Thiên còn chưa hiểu chuyện.
Sau này, Cố Vãn Thanh và hài tử chết rồi. Ba mẹ đã hoàn toàn thất vọng về hắn, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nhà.
Sau khi rời nhà, Lục Lập Hành đã từng thử liên hệ với ba mẹ, nhưng bọn họ đều không muốn gặp lại hắn. Hắn đành phải dùng danh nghĩa người xa lạ để thay đổi chất lượng cuộc sống của một nhà.
Chỉ tiếc, sau này bị ba mẹ phát hiện. Từ đó, dù có người có lòng tốt tặng đồ thì bọn họ đều không muốn. Đây cũng là lý do khiến đời này Lục Lập Hành không lập tức trở về tìm bọn họ. Bọn họ đã vô cùng thất vọng về hắn.
Nếu như không làm ra chút thành tích thì sợ là ba mẹ sẽ càng chán ghét hắn hơn?
Dù sao, Lục Lập Hành ở tuổi này quả thực đã liên lụy Lục gia rất nhiều!
Còn về Lục Thiên Thiên, Lục Lập Hành không cần nghĩ cũng biết, là ba mẹ để nàng tới chăm sóc Cố Vãn Thanh. Cố Vãn Thanh mang thai, bọn họ sợ mình làm ra chuyện gì có lỗi với Cố Vãn Thanh. Cho nên, mấy ngày qua, nàng mới luôn ở chỗ này.
Ba mẹ cũng chưa từng tới hỏi thăm, chỉ cần Thiên Thiên không quay về, đã nói lên Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ đều không có việc gì.
Trông thấy Lục Lập Hành cúi đầu, Lục Thiên Thiên nghi hoặc nhìn hắn:
"Anh hai, anh sao thế?"
"Không, không có việc gì."
Trong lòng Lục Lập Hành có chút chua xót. Hắn còn không biết phải làm thế nào để đối mặt với bọn họ nữa.
Hắn cô đơn cả đời, không chỉ có Cố Vãn Thanh và đứa nhỏ, mà đối với ba mẹ, hắn cũng cảm thấy áy náy, lại càng không biết nên đối mặt thế nào.
"Ồ, vậy thì anh hai ăn cơm đi? Thiên Thiên gắp đùi thỏ cho anh hai!"
Lục Thiên Thiên đứng lên, gắp một miếng thịt thỏ lớn cho Lục Lập Hành:
"Anh hai, đây là món ngon nhất đó!"
"Ừm, Thiên Thiên cũng ăn đi."
Cố Vãn Thanh quay đầu, nhìn Lục Lập Hành một chút.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro