Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)

Tin Tức Tương L...

2024-08-07 19:07:53

Vương Thiết Trụ và Lưu Phú Nhân dù sao cũng là đàn ông, bọn họ vẫn chưa nhìn ra Lục Lập Hành có chỗ khác biệt.

Bữa cơm này, bọn họ ăn vô cùng vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Vương Thiết Trụ xung phong nhận việc đi rửa chén. Đại Hoàng và hắn cùng nhau ầm ĩ ở trong nhà bếp.

Lưu Phú Nhân thì thu dọn đồ đạc, về nhà trước. Nhà hắn cách đây xa.

Một mình Lục Lập Hành ngồi ở trên ghế đá trong sân, nhìn về phía xa mà phát ngốc.

Trong ruộng ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu, vô cùng thoải mái. Nhưng mà tâm tư của hắn lại không ở nơi này.

Cố Vãn Thanh cảm thấy hai ngày này, thân thể của mình đã tốt hơn một chút. Nàng đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, cùng ngồi xuống.

Lục Lập Hành theo bản năng đứng dậy, nhanh chóng nhường ghế cho nàng: "Đừng, tảng đá lạnh, em không thể ngồi, ngồi trên ghế đi."

Cố Vãn Thanh ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn. Chờ hắn ngồi xuống ghế đá lần nữa, Cố Vãn Thanh mới nói:

"Ba mẹ sẽ tha thứ cho anh."

Lục Lập Hành hơi sững sờ, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng. Cố Vãn Thanh nhẹ nhàng cười cười:

"Lúc ăn cơm, anh đang sợ hãi Thiên Thiên sẽ trở về nói lại với ba mẹ sao? Tuy em không biết tại sao anh lại thay đổi!"

"Nhưng…"

"Ba mẹ và anh cả, em trai đều là người thân của chúng ta, bọn họ đều đối với em, đối với anh rất tốt!"

"Chỉ là anh trước kia…"

"Chỉ cần anh có thể thay đổi, bọn họ nhất định sẽ tiếp nhận anh, hơn nữa, còn sẽ rất vui vẻ."

"Lục Lập Hành, chờ qua một thời gian nữa, tình huống của các con ổn định hơn, em sẽ cùng anh đi mua ít đồ rồi về thăm ba mẹ một chút!"

"Anh cảm thấy thế nào?"

Lúc nàng nói chuyện, vô cùng nghiêm túc.

Lục Lập Hành nghe vậy thì cảm động. Trong trí nhớ của hắn, Cố Vãn Thanh rất xinh đẹp, không thích nói chuyện, bị mắng cũng sẽ chịu đựng, xưa nay đều không phàn nàn cái gì. Hiện tại, Lục Lập Hành mới phát hiện, nàng là một người thấu hiểu lòng người.

Nàng đã sớm nhìn thấu tất cả, lại cho Lục Lập Hành mặt mũi, đợi đến khi người đều đi hết mới nói với hắn, còn nghĩ kỹ biện pháp giúp hắn.

Mang theo nàng và con đi gặp ba mẹ, cho dù là anh cả mắng, bị em trai ghét bỏ thì bọn họ cũng sẽ không thể làm gì hắn cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừm, được." Lục Lập Hành cười cười, gật đầu.

"Anh không phải nói tối nay muốn đi bán thỏ hay sao?" Cố Vãn Thanh đổi chủ đề .

Lục Lập Hành nói: "Vốn là định đi, nhưng mà quá muộn rồi, để sáng ngày mai đi cũng được."

"Vậy cũng được."

Cố Vãn Thanh ngáp lớn một cái rồi đi vào nhà.

"Buồn ngủ quá, em ngủ trước đi."

"Ừm, được, em nghỉ ngơi trước."

Cố Vãn Thanh quay đầu, nhìn Lục Lập Hành vẫn một mình ngồi ở trong sân. Nàng luôn cảm thấy người này có chút cô đơn. Nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy.

Sau đó, sau khi vào nhà, Cố Vãn Thanh cố ý quay đầu nhìn hắn: "Lục Lập Hành."

"Ừm, sao thế?"

"Anh nói xem, trong bụng em là bé trai hay là bé gái đây?"

Lục Lập Hành không nghĩ tới Cố Vãn Thanh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này. Hắn cười nói: "Trai hay gái thì anh đều thích."

Cố Vãn Thanh cũng cười: "Ừm, em cũng vậy!"

"Anh Lục, anh Lục!" Giọng nói của Vương Thiết Trụ truyền đến từ phòng bếp:

"Tôi rửa xong rồi, tôi về nhà trước đây, nói rồi đó, anh nhớ dạy tôi nấu… cơm…"

Đi tới cửa, hắn trông thấy Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh giống như đang nói cái gì đó. Trong nháy mắt cảm thấy có chút xấu hổ! Hắn hình như đã quấy rầy hai người rồi!

Vương Thiết Trụ tranh thủ thời gian cười một tiếng rồi quay người chuồn mất:

"Tôi đi trước, tôi đi trước, tôi cũng không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì hết!"

"Phốc! ~~ " Cố Vãn Thanh nhịn không được mà nở nụ cười.

"Thiên Thiên, đi ngủ thôi!"

"Vâng ạ ~~ "

Lục Thiên Thiên đang chơi cùng Đại Hoàng nghe vậy thì buông Đại Hoàng ra, cao hứng đi vào phòng. Lục Lập Hành cũng vào phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi Cố Vãn Thanh mang thai, hắn và Cố Vãn Thanh chia phòng ngủ, mình ngủ ở một căn phòng khác trong nhà.

Lục Thiên Thiên và Cố Vãn Thanh ngủ trong một phòng.

Nửa đêm, trong lúc mơ hồ, Lục Lập Hành bỗng nhiên nghe thấy một tiếng khóc. Hắn tranh thủ thời gian đứng dậy, đi vào nhà chính.

"Sao thế?"

"Không có chuyện gì, Thiên Thiên bị muỗi cắn, ngủ đi."

Muỗi?

Lục Lập Hành híp mắt. Trong căn phòng rách nát này, ngoại trừ chăn mềm ra cũng không có cái gì.

Thời tiết này đúng là nhiều muỗi. Hắn thế mà quên mất chuyện này.

Khó trách mấy ngày nay luôn nhìn thấy trên cánh tay Cố Vãn Thanh nổi từng đốm đỏ.

Xem ra, phải mau chóng đi đặt mua ít đồ mới được.



Sau khi trời sáng.

Lục Lập Hành rời giường thật sớm, nấu bữa sáng rồi gọi Cố Vãn Thanh và Lục Thiên Thiên thức dậy.

Ăn cơm xong, hắn cầm ba con thỏ đi ra ngoài.

Cố Vãn Thanh trông thấy hắn thì nhịn không được mà hỏi:

"Không phải có bốn con thỏ sao?"

"Một con giữ lại để ăn, ba con này là đủ rồi! Chờ anh trở lại."

Lục Lập Hành ra ngoài, đi thẳng đến quầy bán hàng của Hoàng Cường.

Lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền tới một tin tức:

"Leng keng! Chúc mừng kí chủ nhận được cẩm nang tin tức x1."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Đi Toa Tử Lĩnh! Cứu Người (2)

Số ký tự: 0