[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 28
2024-11-10 06:01:31
Dù Thi Minh Châu có gả cho Tứ hoàng tử hay Ngũ hoàng tử, thì nhà họ Thi cũng đã phạm phải tội lớn, nàng chỉ muốn thoát khỏi chốn này mà thôi!
Đáng thương thay, con trai nàng mang trong mình dòng máu nhà họ Thi, kiếp này dù có thế nào cũng không thể dứt khỏi liên hệ với họ. Chẳng lẽ, nếu có cách, nàng phải buộc nhà họ Thi xóa tên Lăng Vân và Đằng Vân khỏi gia phả hay sao?
Nàng quyết định trở về nhà bàn bạc với phụ thân.
Phụ thân sủng ái Vạn thị, chẳng qua là vì giận dỗi với mẫu thân, nhưng trong lòng ông vẫn thương yêu nàng và ca ca của nàng.
Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện, vội vàng phân phó: “Tử Uyển, ngươi đi qua Quan Sư viện xem thử, nhị muội ngủ ngon không? Ngươi ở đó trông nhị cô nương ngủ say, khó khăn lắm sức khỏe của nàng mới khá lên chút, cẩn thận đừng để gió thổi vào, kẻo lại bị bệnh. Gọi Thu Thạch về đây cho ta.”
“Dạ,” Tử Uyển ngó trời đêm tối đen, trong lòng có chút không muốn, nhưng lúc này không phải lúc cãi lời chủ tử.
Nhìn Tử Uyển hấp tấp đi khỏi, đáy mắt Phó Nam Quân thoáng hiện lên sự căm hận.
Về sau, những chuyện tổn hại âm đức thế này, nàng quyết không thể thay bà mẫu mà làm nữa.
Từ khi nàng bước chân vào nhà này, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời bà mẫu, bất kể bà mẫu phân phó gì cũng đều tuân theo. Nhưng nàng đã được gì chứ?
Kiếp trước, khi Thi Minh Châu xuất giá, nàng sơ suất làm mất một chiếc phượng thoa, tìm mãi không thấy, đành phải đến tiệm châu báu mua tạm một đôi khác. Bà mẫu bèn oán trách nàng làm xui xẻo Thi Minh Châu, còn kể lể mấy chuyện bẩn thỉu nàng đã làm trước đây cho Thi Minh Võ nghe.
Trong mắt Thi Minh Võ, nàng vốn là người trong sạch, hiền lành, dịu dàng, thấu tình đạt lý, chẳng khác nào một vị Bồ Tát thanh cao. Làm sao hắn chịu nổi khi nghĩ nàng là kẻ “xảo trá cay nghiệt”? Hắn liền lớn tiếng trách mắng nàng, rồi ra ngoài uống hoa tửu cả đêm không về.
Hôm sau trở về, hắn có chút áy náy, cố gắng xoa dịu nàng.
Nàng biết nguyên do là gì, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ đành nuốt cục tức vào lòng.
Kiếp này, nàng không còn ngu ngốc mà làm con dao cho bà mẫu nữa.
Còn Thi Yểu kia vốn chẳng phải kẻ an phận. Kiếp trước, nàng ta luôn muốn tranh đoạt ánh hào quang với Thi Minh Châu, gây thù chuốc oán với nhà họ Thi, khiến Thi gia gả nàng ta cho Lục Anh, tổng đốc Hồ Quảng hơn năm mươi tuổi, làm vợ kế.
Thi Yểu không cam lòng, toan tính leo lên giường Ngũ hoàng tử Chu Tự, mong được làm hoàng tử phi giống Thi Minh Châu. Nhưng Chu Tự trong lòng chỉ thương mến Thi Minh Châu, liền đá văng Thi Yểu ra khỏi cửa.
Thi Yểu gả vào Lục gia được hai năm thì trở thành quả phụ, cuộc hôn nhân liên minh này cũng chấm dứt, nhà họ Thi chẳng còn ai quan tâm đến nàng ta.
Sau đó, nàng ta trở thành tình nhân bên ngoài của Chu Thiệu, rồi cuối cùng cũng được phong làm Hoàng hậu. Nhưng khốn thay, chưa làm Hoàng hậu được một ngày thì đã bị xử chém.
Không nói đến những chuyện lằng nhằng kia, chung quy lại, Thi Yểu là kẻ có gan xoay xở. Nếu nàng ta cũng trọng sinh, vậy càng hay, để nàng ta cùng Thi Minh Châu đấu đá nhau như chó cắn chó là vừa.
Cũng không thể để Thi Yểu chết cóng trong đêm nay.
Tử Uyển cầm đèn đi vào Quan Sư viện, gió bắc rít gào thổi đến mức nàng gần như không mở nổi mắt. Thấy phòng phía tây vẫn còn sáng đèn, nàng thầm nghĩ, đã canh ba rồi, nhị cô nương còn chưa ngủ ư? Đúng là nha đầu thôn dã dưỡng thành tật xấu, sao có thể so với các tiểu thư khuê các có quy củ chứ.
Nàng gõ nhẹ ba tiếng lên cửa.
Thi Yểu choàng tỉnh, dụi mắt, vén màn lên nhìn, thấy Thu Thạch đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, mắt nhắm nghiền. Có thể run được, chứng tỏ vẫn còn sống.
Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ nước ở đầu giường, không hề ngại ngùng khi để người khác thấy mình dùng hình phạt với nha hoàn. Ở kiếp đầu tiên, nguyên chủ của thân xác này đã chịu cảnh nhà họ Thi gả cho một lão già, nhưng ít ra vẫn giữ được mạng sống. Kiếp thứ hai, nguyên chủ cũng chỉ chết sau khi đã xuất giá. Kiếp này, không lẽ nào nàng lại chịu số phận thê thảm hơn nguyên chủ.
Đáng thương thay, con trai nàng mang trong mình dòng máu nhà họ Thi, kiếp này dù có thế nào cũng không thể dứt khỏi liên hệ với họ. Chẳng lẽ, nếu có cách, nàng phải buộc nhà họ Thi xóa tên Lăng Vân và Đằng Vân khỏi gia phả hay sao?
Nàng quyết định trở về nhà bàn bạc với phụ thân.
Phụ thân sủng ái Vạn thị, chẳng qua là vì giận dỗi với mẫu thân, nhưng trong lòng ông vẫn thương yêu nàng và ca ca của nàng.
Đột nhiên, nàng nhớ ra một chuyện, vội vàng phân phó: “Tử Uyển, ngươi đi qua Quan Sư viện xem thử, nhị muội ngủ ngon không? Ngươi ở đó trông nhị cô nương ngủ say, khó khăn lắm sức khỏe của nàng mới khá lên chút, cẩn thận đừng để gió thổi vào, kẻo lại bị bệnh. Gọi Thu Thạch về đây cho ta.”
“Dạ,” Tử Uyển ngó trời đêm tối đen, trong lòng có chút không muốn, nhưng lúc này không phải lúc cãi lời chủ tử.
Nhìn Tử Uyển hấp tấp đi khỏi, đáy mắt Phó Nam Quân thoáng hiện lên sự căm hận.
Về sau, những chuyện tổn hại âm đức thế này, nàng quyết không thể thay bà mẫu mà làm nữa.
Từ khi nàng bước chân vào nhà này, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời bà mẫu, bất kể bà mẫu phân phó gì cũng đều tuân theo. Nhưng nàng đã được gì chứ?
Kiếp trước, khi Thi Minh Châu xuất giá, nàng sơ suất làm mất một chiếc phượng thoa, tìm mãi không thấy, đành phải đến tiệm châu báu mua tạm một đôi khác. Bà mẫu bèn oán trách nàng làm xui xẻo Thi Minh Châu, còn kể lể mấy chuyện bẩn thỉu nàng đã làm trước đây cho Thi Minh Võ nghe.
Trong mắt Thi Minh Võ, nàng vốn là người trong sạch, hiền lành, dịu dàng, thấu tình đạt lý, chẳng khác nào một vị Bồ Tát thanh cao. Làm sao hắn chịu nổi khi nghĩ nàng là kẻ “xảo trá cay nghiệt”? Hắn liền lớn tiếng trách mắng nàng, rồi ra ngoài uống hoa tửu cả đêm không về.
Hôm sau trở về, hắn có chút áy náy, cố gắng xoa dịu nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng biết nguyên do là gì, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ đành nuốt cục tức vào lòng.
Kiếp này, nàng không còn ngu ngốc mà làm con dao cho bà mẫu nữa.
Còn Thi Yểu kia vốn chẳng phải kẻ an phận. Kiếp trước, nàng ta luôn muốn tranh đoạt ánh hào quang với Thi Minh Châu, gây thù chuốc oán với nhà họ Thi, khiến Thi gia gả nàng ta cho Lục Anh, tổng đốc Hồ Quảng hơn năm mươi tuổi, làm vợ kế.
Thi Yểu không cam lòng, toan tính leo lên giường Ngũ hoàng tử Chu Tự, mong được làm hoàng tử phi giống Thi Minh Châu. Nhưng Chu Tự trong lòng chỉ thương mến Thi Minh Châu, liền đá văng Thi Yểu ra khỏi cửa.
Thi Yểu gả vào Lục gia được hai năm thì trở thành quả phụ, cuộc hôn nhân liên minh này cũng chấm dứt, nhà họ Thi chẳng còn ai quan tâm đến nàng ta.
Sau đó, nàng ta trở thành tình nhân bên ngoài của Chu Thiệu, rồi cuối cùng cũng được phong làm Hoàng hậu. Nhưng khốn thay, chưa làm Hoàng hậu được một ngày thì đã bị xử chém.
Không nói đến những chuyện lằng nhằng kia, chung quy lại, Thi Yểu là kẻ có gan xoay xở. Nếu nàng ta cũng trọng sinh, vậy càng hay, để nàng ta cùng Thi Minh Châu đấu đá nhau như chó cắn chó là vừa.
Cũng không thể để Thi Yểu chết cóng trong đêm nay.
Tử Uyển cầm đèn đi vào Quan Sư viện, gió bắc rít gào thổi đến mức nàng gần như không mở nổi mắt. Thấy phòng phía tây vẫn còn sáng đèn, nàng thầm nghĩ, đã canh ba rồi, nhị cô nương còn chưa ngủ ư? Đúng là nha đầu thôn dã dưỡng thành tật xấu, sao có thể so với các tiểu thư khuê các có quy củ chứ.
Nàng gõ nhẹ ba tiếng lên cửa.
Thi Yểu choàng tỉnh, dụi mắt, vén màn lên nhìn, thấy Thu Thạch đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, mắt nhắm nghiền. Có thể run được, chứng tỏ vẫn còn sống.
Nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ nước ở đầu giường, không hề ngại ngùng khi để người khác thấy mình dùng hình phạt với nha hoàn. Ở kiếp đầu tiên, nguyên chủ của thân xác này đã chịu cảnh nhà họ Thi gả cho một lão già, nhưng ít ra vẫn giữ được mạng sống. Kiếp thứ hai, nguyên chủ cũng chỉ chết sau khi đã xuất giá. Kiếp này, không lẽ nào nàng lại chịu số phận thê thảm hơn nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro