[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 29
2024-11-10 06:01:31
Thái phu nhân kia nợ mẹ nàng, nào dễ dàng tha thứ!
Nàng cất tiếng gọi: “Vào đi!”
Tử Uyển bĩu môi, phủi tuyết bám trên người, xoa xoa đôi tay lạnh cóng rồi mới đẩy cửa vào. Nàng còn chưa kịp lên tiếng đã mỉa mai: “Nhị cô nương sao còn chưa ngủ? Đã canh ba rồi... mà... cửa sổ sao lại mở thế này? Thu Thạch? Thu Thạch!”
Nhìn cảnh tượng trong phòng, Tử Uyển giật mình kinh hãi, vội buông đèn, chạy đến đóng cửa sổ, rồi đỡ Thu Thạch dậy. Quay lại, nàng giận dữ nhìn Thi Yểu mà nói:
“Nhị cô nương dù là chủ tử, nhưng không thể đối xử với chúng ta như thế này! Thu Thạch dù chỉ là hạ nhân, cũng là một mạng người. Nhị cô nương mới mười lăm tuổi, sao lại có thể nhẫn tâm ra tay tàn độc đến vậy?”
Nghe thấy lời oán trách, Thi Yểu mặt đầy vẻ kiêu căng, lạnh lùng quát: “Tát miệng nó cho ta!”
Tử Uyển sững sờ.
Nàng vốn là đại nha hoàn bên cạnh thế tử phu nhân, đi đến đâu cũng được người ta nể trọng. Các tỷ tỷ trong viện của thái phu nhân cũng đối đãi khách khí, chứ ai dám bắt nàng chịu phạt vả miệng bao giờ?
Mắt nàng đỏ lên, cổ cứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thi Yểu.
Thi Yểu khoác áo choàng, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay nâng cằm, che miệng ngáp nhẹ, nói thản nhiên: “Nhanh lên, bổn cô nương còn đang chờ. Đánh đủ mười cái thì các ngươi muốn đi đâu thì đi. Đánh xong rồi thì ngươi có giỏi thì bước ra khỏi cửa này thử xem.”
Chân Tử Uyển vừa định bước đã run lên.
---
Thu Thạch chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, môi thâm tím, nước mắt đóng thành băng trên gò má. Nàng run rẩy tự vả một cái vào mặt mình, hơi thở yếu ớt: “Là nô tỳ sai, nô tỳ xin chịu phạt thay cho Tử Uyển. Chỉ cầu đánh xong rồi, cô nương giữ lời mà thả chúng nô tỳ đi.”
Tay Tử Uyển run lên.
Chợt nhớ lại ánh mắt đại nãi nãi nhìn Thu Thạch trước khi đi, rồi dặn nàng “Cẩn thận đừng để gió thổi vào nhị cô nương.”
Nhìn cánh cửa sổ vừa đóng lại, hai chân nàng lại càng run rẩy.
Thi Yểu đâu phải là nha hoàn ký khế ước bán thân, càng không phải là nữ nhi của nhà bần hàn, mà là thiên kim tiểu thư của quốc công phủ, là cốt nhục ruột thịt của lão thái gia và lão thái thái. Ai có thể động vào nàng, nếu không phải là đại nãi nãi?
Đại nãi nãi thật là hồ đồ!
Thi Yểu nghe xong năm cái tát yếu ớt mà Thu Thạch tự giáng lên mình, lúc ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Chủ tử nói chuyện với người, nha hoàn như ngươi chõ miệng vào làm gì? Không biết phép tắc sao! Tử Uyển, có phải ngươi không? Ta nghe đại tẩu gọi ngươi như thế. Ngươi có chưởng hay không?”
Thu Thạch nghe vậy, vẫn không dừng tay, từng cái bạt tai lại giáng xuống mặt mình, đau đớn nhưng không dám than.
Tử Uyển nhìn Thu Thạch chịu phạt, nước mắt tủi thân tuôn rơi, đành giơ tay lên, tự mình giáng một cái bạt tai. Trong lòng nàng âm thầm đếm: Một, hai, ba…
Đếm đến mười, mới dừng lại.
Thu Thạch cũng ngừng tay, hơi thở càng thêm yếu đi.
Thi Yểu kéo chăn lên, nằm xuống, khó chịu thở hắt ra một chữ: “Cút!”
Phiền chết đi được! Còn cho người ta ngủ yên hay không!
Tử Uyển khóc không thành tiếng, chỉ dám rơi nước mắt mà không dám thốt ra âm thanh nào, khổ sở đỡ Thu Thạch, từng bước từng bước dìu nàng ra khỏi cửa.
Còn nghe tiếng Thi Yểu mơ hồ vọng ra từ sau bức màn: “Nhớ đóng cửa cho kỹ, còn dám gây chuyện xấu, cô nãi nãi sẽ ném các ngươi xuống giếng.”
Tử Uyển cắn môi, hai dòng nước mắt to như hạt đậu lăn dài. Nàng cố gắng dìu Thu Thạch trở về Hạm Đạm Viện.
Vừa ra tới ngoài, một bà tử gác cổng thấy môi nàng sưng vều như lạp xưởng, còn Thu Thạch thì như mất nửa cái mạng, liền kinh hô một tiếng.
Bên viện Lan Bội, một bà tử gác cổng khác thấy động, lập tức thò đầu vào hỏi han, nghe xong liền hí hửng chạy đi báo cho vú nuôi của Thi Minh Châu, là Hân ma ma.
Nàng cất tiếng gọi: “Vào đi!”
Tử Uyển bĩu môi, phủi tuyết bám trên người, xoa xoa đôi tay lạnh cóng rồi mới đẩy cửa vào. Nàng còn chưa kịp lên tiếng đã mỉa mai: “Nhị cô nương sao còn chưa ngủ? Đã canh ba rồi... mà... cửa sổ sao lại mở thế này? Thu Thạch? Thu Thạch!”
Nhìn cảnh tượng trong phòng, Tử Uyển giật mình kinh hãi, vội buông đèn, chạy đến đóng cửa sổ, rồi đỡ Thu Thạch dậy. Quay lại, nàng giận dữ nhìn Thi Yểu mà nói:
“Nhị cô nương dù là chủ tử, nhưng không thể đối xử với chúng ta như thế này! Thu Thạch dù chỉ là hạ nhân, cũng là một mạng người. Nhị cô nương mới mười lăm tuổi, sao lại có thể nhẫn tâm ra tay tàn độc đến vậy?”
Nghe thấy lời oán trách, Thi Yểu mặt đầy vẻ kiêu căng, lạnh lùng quát: “Tát miệng nó cho ta!”
Tử Uyển sững sờ.
Nàng vốn là đại nha hoàn bên cạnh thế tử phu nhân, đi đến đâu cũng được người ta nể trọng. Các tỷ tỷ trong viện của thái phu nhân cũng đối đãi khách khí, chứ ai dám bắt nàng chịu phạt vả miệng bao giờ?
Mắt nàng đỏ lên, cổ cứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thi Yểu.
Thi Yểu khoác áo choàng, khuỷu tay chống lên đầu gối, một tay nâng cằm, che miệng ngáp nhẹ, nói thản nhiên: “Nhanh lên, bổn cô nương còn đang chờ. Đánh đủ mười cái thì các ngươi muốn đi đâu thì đi. Đánh xong rồi thì ngươi có giỏi thì bước ra khỏi cửa này thử xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chân Tử Uyển vừa định bước đã run lên.
---
Thu Thạch chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, môi thâm tím, nước mắt đóng thành băng trên gò má. Nàng run rẩy tự vả một cái vào mặt mình, hơi thở yếu ớt: “Là nô tỳ sai, nô tỳ xin chịu phạt thay cho Tử Uyển. Chỉ cầu đánh xong rồi, cô nương giữ lời mà thả chúng nô tỳ đi.”
Tay Tử Uyển run lên.
Chợt nhớ lại ánh mắt đại nãi nãi nhìn Thu Thạch trước khi đi, rồi dặn nàng “Cẩn thận đừng để gió thổi vào nhị cô nương.”
Nhìn cánh cửa sổ vừa đóng lại, hai chân nàng lại càng run rẩy.
Thi Yểu đâu phải là nha hoàn ký khế ước bán thân, càng không phải là nữ nhi của nhà bần hàn, mà là thiên kim tiểu thư của quốc công phủ, là cốt nhục ruột thịt của lão thái gia và lão thái thái. Ai có thể động vào nàng, nếu không phải là đại nãi nãi?
Đại nãi nãi thật là hồ đồ!
Thi Yểu nghe xong năm cái tát yếu ớt mà Thu Thạch tự giáng lên mình, lúc ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Chủ tử nói chuyện với người, nha hoàn như ngươi chõ miệng vào làm gì? Không biết phép tắc sao! Tử Uyển, có phải ngươi không? Ta nghe đại tẩu gọi ngươi như thế. Ngươi có chưởng hay không?”
Thu Thạch nghe vậy, vẫn không dừng tay, từng cái bạt tai lại giáng xuống mặt mình, đau đớn nhưng không dám than.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tử Uyển nhìn Thu Thạch chịu phạt, nước mắt tủi thân tuôn rơi, đành giơ tay lên, tự mình giáng một cái bạt tai. Trong lòng nàng âm thầm đếm: Một, hai, ba…
Đếm đến mười, mới dừng lại.
Thu Thạch cũng ngừng tay, hơi thở càng thêm yếu đi.
Thi Yểu kéo chăn lên, nằm xuống, khó chịu thở hắt ra một chữ: “Cút!”
Phiền chết đi được! Còn cho người ta ngủ yên hay không!
Tử Uyển khóc không thành tiếng, chỉ dám rơi nước mắt mà không dám thốt ra âm thanh nào, khổ sở đỡ Thu Thạch, từng bước từng bước dìu nàng ra khỏi cửa.
Còn nghe tiếng Thi Yểu mơ hồ vọng ra từ sau bức màn: “Nhớ đóng cửa cho kỹ, còn dám gây chuyện xấu, cô nãi nãi sẽ ném các ngươi xuống giếng.”
Tử Uyển cắn môi, hai dòng nước mắt to như hạt đậu lăn dài. Nàng cố gắng dìu Thu Thạch trở về Hạm Đạm Viện.
Vừa ra tới ngoài, một bà tử gác cổng thấy môi nàng sưng vều như lạp xưởng, còn Thu Thạch thì như mất nửa cái mạng, liền kinh hô một tiếng.
Bên viện Lan Bội, một bà tử gác cổng khác thấy động, lập tức thò đầu vào hỏi han, nghe xong liền hí hửng chạy đi báo cho vú nuôi của Thi Minh Châu, là Hân ma ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro