[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 39
2024-11-10 06:01:31
Thái phu nhân thở dài, vốn tưởng đón Thi Yểu về kinh là để cho nàng hưởng phúc, không ngờ từ ngày Yểu nha đầu bước vào phủ quốc công, lại chưa một ngày bình yên, thậm chí còn ngã bệnh nặng.
Nghĩ đến đây, lòng bà chùng xuống, tự nhủ: “Nào phải đón nàng về để hưởng phúc, rõ ràng là đưa nàng về để chịu khổ.”
Không kìm lòng được, bà vươn tay ôm lấy Thi Yểu vào lòng.
Thi Yểu nép vào vai Thái phu nhân, nức nở khóc, trong lòng biết phải cẩn thận diễn cho thật đạt. Nàng sợ khóc mãi không ra nước mắt, đành chôn mặt vào vai bà mà cố nén cảm xúc. Ai, đời người như vở kịch, mỗi người đều phải trổ tài diễn xuất.
Thi Minh Châu thấy cảnh ấy, trong lòng giận đến muốn ngất xỉu.
Con nha đầu gian xảo này, ngoài mặt thì tỏ vẻ đáng thương, nhưng thật ra dối trá lừa người, miệng lưỡi dẻo như mật, giỏi đổi trắng thay đen, lại biết cách diễn trò. Nhưng lần này đã nháo đến trước mặt lão thái thái, nàng muốn che giấu cho Hân ma ma cũng không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Thái phu nhân thân thiết ôm Thi Yểu, lòng nàng bỗng dâng lên nỗi ghen tỵ. Kiếp trước, Thái phu nhân thiếu Kỷ di nương hai món nợ ân tình, hết lần này đến lần khác đều mềm lòng với Thi Yểu, chỉ đến khi nàng ta bò lên giường Ngũ hoàng tử Chu Tự, lão thái thái mới thật sự thất vọng và lạnh nhạt với nàng.
Nhưng sao lão thái thái có thể quên những lời từng hứa với Châu Châu, rằng bà thương nàng nhất, lại còn đi thương yêu Thi Yểu?
Mỗi lần Thi Yểu phạm lỗi, lão thái thái chỉ giơ cao đánh khẽ, trừng phạt người bên cạnh Thi Yểu, làm lòng nàng lại đau đớn. Nàng muốn có được tình thương độc nhất vô nhị, không xen lẫn bất kỳ bất công nào.
Thi Yểu là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường xuyên không, một thứ nữ lớn lên từ làng quê thấp hèn, làm sao có tư cách tranh giành với nàng?
Hân ma ma đã sợ đến run như cầy sấy, ánh mắt hoảng loạn cầu cứu Thi Minh Châu và Quốc công phu nhân, nhưng Thi Minh Châu còn có cách nào? Nàng chỉ có thể quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Quốc công phu nhân giận đến nghiến răng, thầm hận Hân ma ma không nên thân. Bùa chú tà ác như vậy, sao lại dám giấu dưới giường của khuê nữ bà? Nếu đã giấu thì giấu cho kỹ, đằng này lại để người khác phát hiện ra.
Hân ma ma thất thần, cả người như rau cải héo, uể oải ngồi bệt trên đất.
Thái phu nhân quét ánh mắt sắc lạnh khắp phòng, cười lạnh: “Nếu không ai chịu nhận tội, vậy hãy bắt đầu từ Hân Nương, toàn bộ hạ nhân trong Lan Bội viện đều trói lại, từng người từng người một trượng đánh, ta không tin không có kẻ chịu khai ra sự thật.”
Trong khoảnh khắc, đám hạ nhân trong Lan Bội viện đồng loạt quỳ xuống, mặt mày tái nhợt, run rẩy kêu lên: “Không phải chúng nô tỳ, xin lão thái thái soi xét!”
Hân ma ma cả người chấn động, định thú nhận, nhưng lại sợ cơn thịnh nộ của Thái phu nhân sẽ khiến mình mất mạng ngay tức khắc, đành kéo dài thời gian, mong thoát được lần này.
Cả căn phòng im phăng phắc, mọi người đều nín thở. Kẻ hiểu chút chuyện đều đoán ra kẻ chủ mưu là ai.
Quốc công phu nhân mở miệng, cố gắng cầu xin: “Lão thái thái, Châu Châu vẫn còn bệnh…”
“Đại bá mẫu nói phải lắm!”
Thi Yểu nhanh chóng nắm lấy cơ hội, giành lời mà nói: “Đại tỷ tỷ còn đang bệnh, nhưng không thể vì thế mà tha cho kẻ chủ mưu đứng sau. Cần phải tra rõ kẻ nào đã làm việc ác độc này, nếu không, ai biết sau này sẽ còn sinh ra tai họa lớn hơn nữa!”
Trong lòng mọi người đều thầm kinh hãi.
“Tai họa lớn hơn” là gì, ai nấy đều hiểu rõ. Nếu chuyện này mà đến tai quan ngự sử, một khi bị coi là vu thuật, yểm bùa, thì không chỉ là tội của một người, mà có thể dẫn đến cả nhà bị xét xử, thậm chí tru di!
Đến lúc đó, ai sẽ tin rằng con búp bê vải này là do một nô tài làm ra? Và ai sẽ tin rằng người bị yểm bùa lại là một thứ nữ như Thi Yểu?
Nghĩ đến đây, lòng bà chùng xuống, tự nhủ: “Nào phải đón nàng về để hưởng phúc, rõ ràng là đưa nàng về để chịu khổ.”
Không kìm lòng được, bà vươn tay ôm lấy Thi Yểu vào lòng.
Thi Yểu nép vào vai Thái phu nhân, nức nở khóc, trong lòng biết phải cẩn thận diễn cho thật đạt. Nàng sợ khóc mãi không ra nước mắt, đành chôn mặt vào vai bà mà cố nén cảm xúc. Ai, đời người như vở kịch, mỗi người đều phải trổ tài diễn xuất.
Thi Minh Châu thấy cảnh ấy, trong lòng giận đến muốn ngất xỉu.
Con nha đầu gian xảo này, ngoài mặt thì tỏ vẻ đáng thương, nhưng thật ra dối trá lừa người, miệng lưỡi dẻo như mật, giỏi đổi trắng thay đen, lại biết cách diễn trò. Nhưng lần này đã nháo đến trước mặt lão thái thái, nàng muốn che giấu cho Hân ma ma cũng không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Thái phu nhân thân thiết ôm Thi Yểu, lòng nàng bỗng dâng lên nỗi ghen tỵ. Kiếp trước, Thái phu nhân thiếu Kỷ di nương hai món nợ ân tình, hết lần này đến lần khác đều mềm lòng với Thi Yểu, chỉ đến khi nàng ta bò lên giường Ngũ hoàng tử Chu Tự, lão thái thái mới thật sự thất vọng và lạnh nhạt với nàng.
Nhưng sao lão thái thái có thể quên những lời từng hứa với Châu Châu, rằng bà thương nàng nhất, lại còn đi thương yêu Thi Yểu?
Mỗi lần Thi Yểu phạm lỗi, lão thái thái chỉ giơ cao đánh khẽ, trừng phạt người bên cạnh Thi Yểu, làm lòng nàng lại đau đớn. Nàng muốn có được tình thương độc nhất vô nhị, không xen lẫn bất kỳ bất công nào.
Thi Yểu là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường xuyên không, một thứ nữ lớn lên từ làng quê thấp hèn, làm sao có tư cách tranh giành với nàng?
Hân ma ma đã sợ đến run như cầy sấy, ánh mắt hoảng loạn cầu cứu Thi Minh Châu và Quốc công phu nhân, nhưng Thi Minh Châu còn có cách nào? Nàng chỉ có thể quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Quốc công phu nhân giận đến nghiến răng, thầm hận Hân ma ma không nên thân. Bùa chú tà ác như vậy, sao lại dám giấu dưới giường của khuê nữ bà? Nếu đã giấu thì giấu cho kỹ, đằng này lại để người khác phát hiện ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hân ma ma thất thần, cả người như rau cải héo, uể oải ngồi bệt trên đất.
Thái phu nhân quét ánh mắt sắc lạnh khắp phòng, cười lạnh: “Nếu không ai chịu nhận tội, vậy hãy bắt đầu từ Hân Nương, toàn bộ hạ nhân trong Lan Bội viện đều trói lại, từng người từng người một trượng đánh, ta không tin không có kẻ chịu khai ra sự thật.”
Trong khoảnh khắc, đám hạ nhân trong Lan Bội viện đồng loạt quỳ xuống, mặt mày tái nhợt, run rẩy kêu lên: “Không phải chúng nô tỳ, xin lão thái thái soi xét!”
Hân ma ma cả người chấn động, định thú nhận, nhưng lại sợ cơn thịnh nộ của Thái phu nhân sẽ khiến mình mất mạng ngay tức khắc, đành kéo dài thời gian, mong thoát được lần này.
Cả căn phòng im phăng phắc, mọi người đều nín thở. Kẻ hiểu chút chuyện đều đoán ra kẻ chủ mưu là ai.
Quốc công phu nhân mở miệng, cố gắng cầu xin: “Lão thái thái, Châu Châu vẫn còn bệnh…”
“Đại bá mẫu nói phải lắm!”
Thi Yểu nhanh chóng nắm lấy cơ hội, giành lời mà nói: “Đại tỷ tỷ còn đang bệnh, nhưng không thể vì thế mà tha cho kẻ chủ mưu đứng sau. Cần phải tra rõ kẻ nào đã làm việc ác độc này, nếu không, ai biết sau này sẽ còn sinh ra tai họa lớn hơn nữa!”
Trong lòng mọi người đều thầm kinh hãi.
“Tai họa lớn hơn” là gì, ai nấy đều hiểu rõ. Nếu chuyện này mà đến tai quan ngự sử, một khi bị coi là vu thuật, yểm bùa, thì không chỉ là tội của một người, mà có thể dẫn đến cả nhà bị xét xử, thậm chí tru di!
Đến lúc đó, ai sẽ tin rằng con búp bê vải này là do một nô tài làm ra? Và ai sẽ tin rằng người bị yểm bùa lại là một thứ nữ như Thi Yểu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro