[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 40
2024-11-10 06:01:31
Thi Yểu quay sang nhìn thẳng vào mắt Hân ma ma, chậm rãi dẫn dắt, giọng nói khuyên nhủ nhưng đầy ẩn ý: “Ai làm chuyện này thì tốt nhất nên sớm tự thú. Nhớ hôm kia, Tùng Lam nhổ nước bọt vào chén thuốc của ta, khi đại tẩu thẩm vấn, nàng và Sơn Nại còn cứng đầu không khai. Đại bá mẫu sợ có kẻ hạ độc, nên phải tra xét toàn phủ, khiến ai nấy đều hoảng sợ. Cuối cùng tra ra Tùng Lam bị đánh mười roi, suýt mất mạng, còn Sơn Nại vì cả gan không khai, bị đánh năm roi, đến mức mông sưng vù. Nếu sớm thú nhận thì có khi còn giữ được mạng. Lão thái thái bớt phiền lòng, ngươi cũng có đường sống.”
Quốc công phu nhân nghe xong, trong lòng càng thêm căm phẫn. Con nha đầu này ăn gì mà lớn lên, mồm miệng như rót mật, lại biết lựa lời mà nói, nhân cơ hội kể lại sự tình hôm trước, khiến người nghe không khỏi chấn động.
Quả nhiên, Thái phu nhân nghe vậy, càng thêm thương xót Thi Yểu, dịu giọng nói: “Yểu nha đầu, thật là khổ cho ngươi.”
Bà thầm hổ thẹn khi nhận ra mấy ngày nay mình đã không để tâm đến Thi Yểu.
Thi Yểu quả là đáng thương. Khi ở Kim Lăng, còn có Kỷ di nương bên cạnh làm tri kỷ. Về kinh thành, cả phủ đều là thân thích, nhưng lại không một ai thân cận để dựa vào.
Thi Yểu nhẹ nhàng xoa mắt, giọng nói đáng thương: “Có thể làm cháu gái của lão thái thái, đó đã là phúc phận lớn nhất đời con, sao có thể gọi là chịu khổ? Huống chi, ngày đó có đại tẩu kịp thời ngăn lại, ngoài việc kinh hãi và thấy ghê tởm, thật ra cũng không có gì đáng ngại. Lão thái thái xin hãy yên tâm.”
Thái phu nhân nghe thế, càng cảm thấy đau lòng, liền nắm chặt tay Thi Yểu.
Lúc này, giữa đám người đang quỳ rạp, hai đại nha hoàn của Thi Minh Châu sợ bị tra ra tội, nhớ lại kết cục của Sơn Nại, bèn vội vã chỉ tay vào Hân ma ma, lớn tiếng kêu:
“Lão thái thái minh xét, chính là Hân ma ma làm búp bê này! Bà ấy thường xuyên lấy búp bê ra nguyền rủa nhị cô nương. Chúng nô tỳ chỉ thấy bà ấy làm như vậy, không biết bà ấy nhắm vào nhị cô nương!”
***
Thế là tường đổ, ai nấy đều xô vào đẩy ngã.
Một vài tiểu nha hoàn cũng vội vàng lên tiếng, kể rằng từng thấy Hân ma ma trát búp bê, vừa làm vừa nguyền rủa. Có người kể lại những lời lăng mạ mà Hân ma ma thường nhắm vào Thi Yểu, không thiếu lời độc địa.
“Nào là đồ con hoang, đồ con gái ti tiện, đồ hương dã chẳng đáng giá!”
“Nào là sớm chết sớm đầu thai, ngôi sao chổi, sát tinh, ác quỷ chuyên lấy mạng người!”
Lời mắng nhiếc nhiều nhất vẫn là chuyện Hân ma ma oán giận Thi Yểu chẳng xứng so với Thi Minh Châu, hận không thể để Thi Yểu chết sớm để Thi Minh Châu mãi mãi là tiểu thư duy nhất của phủ quốc công…
Nghe những lời ấy, Thi Yểu khóc nấc lên, rồi khẩn cầu: “Xin lão thái thái làm chủ cho con!”
Thi Yểu nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Cháu gái bị một hạ nhân như vậy nhục mạ, đến mức bày cả bùa chú hình nhân để nguyền rủa. Nếu truyền ra ngoài, cháu gái còn mặt mũi nào sống trên đời này?”
Thái phu nhân càng nghe càng tức giận, cả người run rẩy, thở dốc mà quát lớn: “Tốt lắm! Tốt lắm! Hân Nương, trong mắt ngươi, thiên kim tiểu thư của Thi gia chúng ta chỉ là thứ để ngươi khinh rẻ như vậy sao? Được, được, xem ra miếu nhỏ của Thi gia ta không dung nổi một vị ‘Đại Phật’ như ngươi!”
Hân ma ma mặt cắt không còn giọt máu, lúc này mới nhận ra mình đã phạm phải tội không thể tha thứ. Bà ta vốn nghĩ, chỉ là trát một con búp bê vải mà thôi, như mấy người đàn bà thôn quê ngồi chửi rủa tiểu nhân ở đầu làng. Nhưng đây là phủ Trấn Quốc công, nơi mọi chuyện đều bị quan lại theo dõi sát sao.
Bà ta sao lại hồ đồ đến nỗi làm ra chuyện ngu xuẩn này?
Không ai là không sợ chết, và Hân ma ma, dù trung thành với Thi Minh Châu, cũng không ngoại lệ. Chết vì một chuyện nhỏ nhặt thế này thật không đáng. Bà ta quỳ bò đến trước chân Thái phu nhân, đập đầu đến mức trán chảy máu, khẩn cầu: “Lão thái thái, xin tha mạng cho nô tỳ! Nô tỳ nghe lời tên đạo sĩ kia mới làm ra con búp bê này. Nô tỳ hồ đồ, sợ nhị cô nương sẽ cướp mất tình thương của đại cô nương… Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin lão thái thái tha mạng!”
Quốc công phu nhân nghe xong, trong lòng càng thêm căm phẫn. Con nha đầu này ăn gì mà lớn lên, mồm miệng như rót mật, lại biết lựa lời mà nói, nhân cơ hội kể lại sự tình hôm trước, khiến người nghe không khỏi chấn động.
Quả nhiên, Thái phu nhân nghe vậy, càng thêm thương xót Thi Yểu, dịu giọng nói: “Yểu nha đầu, thật là khổ cho ngươi.”
Bà thầm hổ thẹn khi nhận ra mấy ngày nay mình đã không để tâm đến Thi Yểu.
Thi Yểu quả là đáng thương. Khi ở Kim Lăng, còn có Kỷ di nương bên cạnh làm tri kỷ. Về kinh thành, cả phủ đều là thân thích, nhưng lại không một ai thân cận để dựa vào.
Thi Yểu nhẹ nhàng xoa mắt, giọng nói đáng thương: “Có thể làm cháu gái của lão thái thái, đó đã là phúc phận lớn nhất đời con, sao có thể gọi là chịu khổ? Huống chi, ngày đó có đại tẩu kịp thời ngăn lại, ngoài việc kinh hãi và thấy ghê tởm, thật ra cũng không có gì đáng ngại. Lão thái thái xin hãy yên tâm.”
Thái phu nhân nghe thế, càng cảm thấy đau lòng, liền nắm chặt tay Thi Yểu.
Lúc này, giữa đám người đang quỳ rạp, hai đại nha hoàn của Thi Minh Châu sợ bị tra ra tội, nhớ lại kết cục của Sơn Nại, bèn vội vã chỉ tay vào Hân ma ma, lớn tiếng kêu:
“Lão thái thái minh xét, chính là Hân ma ma làm búp bê này! Bà ấy thường xuyên lấy búp bê ra nguyền rủa nhị cô nương. Chúng nô tỳ chỉ thấy bà ấy làm như vậy, không biết bà ấy nhắm vào nhị cô nương!”
***
Thế là tường đổ, ai nấy đều xô vào đẩy ngã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một vài tiểu nha hoàn cũng vội vàng lên tiếng, kể rằng từng thấy Hân ma ma trát búp bê, vừa làm vừa nguyền rủa. Có người kể lại những lời lăng mạ mà Hân ma ma thường nhắm vào Thi Yểu, không thiếu lời độc địa.
“Nào là đồ con hoang, đồ con gái ti tiện, đồ hương dã chẳng đáng giá!”
“Nào là sớm chết sớm đầu thai, ngôi sao chổi, sát tinh, ác quỷ chuyên lấy mạng người!”
Lời mắng nhiếc nhiều nhất vẫn là chuyện Hân ma ma oán giận Thi Yểu chẳng xứng so với Thi Minh Châu, hận không thể để Thi Yểu chết sớm để Thi Minh Châu mãi mãi là tiểu thư duy nhất của phủ quốc công…
Nghe những lời ấy, Thi Yểu khóc nấc lên, rồi khẩn cầu: “Xin lão thái thái làm chủ cho con!”
Thi Yểu nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Cháu gái bị một hạ nhân như vậy nhục mạ, đến mức bày cả bùa chú hình nhân để nguyền rủa. Nếu truyền ra ngoài, cháu gái còn mặt mũi nào sống trên đời này?”
Thái phu nhân càng nghe càng tức giận, cả người run rẩy, thở dốc mà quát lớn: “Tốt lắm! Tốt lắm! Hân Nương, trong mắt ngươi, thiên kim tiểu thư của Thi gia chúng ta chỉ là thứ để ngươi khinh rẻ như vậy sao? Được, được, xem ra miếu nhỏ của Thi gia ta không dung nổi một vị ‘Đại Phật’ như ngươi!”
Hân ma ma mặt cắt không còn giọt máu, lúc này mới nhận ra mình đã phạm phải tội không thể tha thứ. Bà ta vốn nghĩ, chỉ là trát một con búp bê vải mà thôi, như mấy người đàn bà thôn quê ngồi chửi rủa tiểu nhân ở đầu làng. Nhưng đây là phủ Trấn Quốc công, nơi mọi chuyện đều bị quan lại theo dõi sát sao.
Bà ta sao lại hồ đồ đến nỗi làm ra chuyện ngu xuẩn này?
Không ai là không sợ chết, và Hân ma ma, dù trung thành với Thi Minh Châu, cũng không ngoại lệ. Chết vì một chuyện nhỏ nhặt thế này thật không đáng. Bà ta quỳ bò đến trước chân Thái phu nhân, đập đầu đến mức trán chảy máu, khẩn cầu: “Lão thái thái, xin tha mạng cho nô tỳ! Nô tỳ nghe lời tên đạo sĩ kia mới làm ra con búp bê này. Nô tỳ hồ đồ, sợ nhị cô nương sẽ cướp mất tình thương của đại cô nương… Nô tỳ biết sai rồi, cầu xin lão thái thái tha mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro