Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Đêm Tân Hôn (2)
Trương Mặc Mặc
2024-12-01 12:47:00
Tần Tranh Vanh đợi Tô Kiều ăn xong lại mang bát xuống phòng bếp, sau đó thu dọn nhà cửa gọn gàng sạch sẽ rồi mới ra ngoài.
Đợi anh đi khỏi, Tô Kiều đóng chặt cửa phòng lại rồi lắc mình vào không gian.
Đầu tiên cô ngâm mình trong nước linh tuyền một lát, cảm nhận nhức mỏi trên người đã giảm bớt cô mới bắt đầu chuẩn bị kiểm kê vật tư.
Sau khi dọn sạch nhà họ Tô, cô vẫn chưa kịp xem xét, tranh thủ lúc này đang rảnh rỗi cô phải kiểm kê xem nhà họ Tô có bao nhiêu của cải mới được.
Quần áo cũ của người nhà họ Tô, cô định quyên tặng cho người cần đến. Gia cụ cũ gì đó, đợi có cơ hội cô sẽ nhờ người bán đi. Còn đồ ăn thì để sau này lấy ra ăn dần.
Quan trọng nhất là cái hòm đựng đầy tiền giấy cô tìm được trong ngăn bí mật ở phòng của Tô Đại Vĩ và Trần Quế Anh, cùng rất nhiều đồ cổ, tranh chữ, trang sức, châu báu.
Hiện tại nhìn mấy thứ kia, Tô Kiều vẫn cảm thấy không chân thật.
Tô Đại Vĩ chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ của xưởng khăn lông, Trần Quế Anh cũng chỉ là y tá nhỏ làm việc ở bệnh viện huyện, nếu chỉ dựa vào tiền lương, dù bọn họ có tiết kiệm tám đời cũng không mua được mấy thứ này.
Hơn nữa, tám đời nhà họ Tô đều là bần nông, tổ tiên cũng không có nhân vật nào lợi hại, mấy thứ này không thể nào là do tổ tiên của nhà họ Tô truyền xuống, bọn họ giấu đi không nộp lên trên…
Đầu ngón tay của Tô Kiều vuốt ve mấy thứ kia, cố nhớ lại những ký ức khi cô còn sống ở nhà họ Tô, trong lòng tự hỏi về lai lịch của mấy thứ này.
Tuy cô chỉ mới về nhà họ Tô được hai tháng, nhưng đời trước, sau khi kết hôn với Bùi Thiên Nghĩa, cô từng sống chung với nhà họ Tô trong một khu tập thể rất nhiều năm. Cộng thêm hai tháng vừa qua vì lấy lòng người nhà họ Tô, cô đã cố ý tìm hiểu thói quen sinh hoạt của từng người trong nhà.
Ngày thường công việc của Tô Đại Vĩ và Trần Quế Anh tương đối bận rộn, gần như không ở nhà thì ở đơn vị, bọn họ không có thời gian làm ra được mấy thứ này.
Nhưng mà Tô Kiến Quân thì...
Tuy rằng Tô Kiến Quân cũng làm việc ở xưởng khăn lông, nhưng ỷ vào Tô Đại Vĩ là tổ trưởng, cha của Bùi Thiên Nghĩa là xưởng trưởng, anh ta thường xuyên lười biếng trốn việc, ngày thường đều ngủ đến khi mặt trời đã lên cao mới thức giấc.
Chỉ có ngày mùng mười mỗi tháng là anh ta luôn dậy rất sớm, về nhà rất muộn… Một tia sáng chợt loé lên trong đầu Tô Kiều.
Có lần cô cho rằng mấy ngày đó trong tháng là ngày anh Hai vô cùng lắm việc, vô cùng vất vả, vì lấy lòng Tô Kiến Quân, cô đã cố ý hầm canh bồi bổ cho anh ta, đến tối khi anh ta về nhà thì bưng lên cho anh ta ăn.
Khi nghe thấy tiếng Tô Kiến Quân về nhà, cô bưng bát canh bồi bổ sang thì vô tình va phải Tô Kiến Quân, lúc đó anh ta đang lén lút giấu một túi đồ gì đó trong ngực mình.
Bát đựng canh bổ bị va đổ, Tô Kiến Quân bị bỏng giật mình sợ hãi, vội giấu kín túi đồ trong ngực mình. Sau khi nhìn rõ người va phải mình là cô, Tô Kiến Quân trừng mắt mắng cô vài câu, Tô Đại Vĩ vội đứng ra hoà giải rồi kéo Tô Kiến Quân vào phòng bọn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều lại nhớ ông nội cô từng nói, chợ đen trên huyện mở cửa vào mùng mười hàng háng, nhưng ông nội không cho cô tới nơi đó, nên cô chưa từng đặt chân đến chợ đen.
Lẽ nào tiền bạc của nhà họ Tô đều do Tô Kiến Quân kiếm được từ chợ đen?
Tô Kiều khẽ nheo mắt… Cô phải nghĩ cách kiểm chứng mới được.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, cháu có nhà không?”
Đúng lúc này, có tiếng người gọi cô truyền đến từ ngoài sân. Tô Kiều vội vàng ra khỏi không gian.
“Có ạ!”
Tô Kiều vội vàng đáp lời, rồi ra ngoài mở cửa.
Lúc cử động cô mới phát hiện ra, sau khi ngâm nước linh tuyền, tuy rằng đau nhức trên người cô đã giảm đi rất nhiều, nhưng mà nơi nào đó kia vẫn rất đau.
Bởi vậy lúc Tô Kiều ra khỏi phòng, dáng đi của cô khó tránh khỏi hơi gượng gạo.
Nguyễn Tú Oánh đang chờ Tô Kiều bên ngoài, nhìn thấy dáng đi của cô thì cười híp mắt lại.
Đám bà ba hoa thích buôn chuyện trong thôn nói Tranh Vanh nhà bà ấy bị thương bộ phận nhảy cảm, không dùng được nữa. Nhưng nhìn dáng đi của Tô Kiều bây giờ, sao Tranh Vanh nhà bà ấy có thể là kẻ bất lực chứ?
“Bác gái, bác tới chơi ạ.” Tô Kiều mở cửa, cười tươi chào hỏi Nguyễn Tú Oánh: “Bác gái, bác vào nhà ngồi đi.”
Sau khi Nguyễn Tú Oánh vào nhà, Tô Kiều rót cho bà ấy một chén trà lạnh Tần Tranh Vanh nấu từ buổi sáng, nói: “Bác gái, sao bác lại qua nhà cháu lúc này thế?”
Hiện tại, trong thôn vẫn lao động tập thể, lúc này lại đang là thời gian làm việc, xin nghỉ sẽ bị trừ công điểm. Nguyễn Tú Oánh có tiếng là cần lao chịu khó trong thôn, bình thường nếu không có việc gì bà ấy sẽ không xin nghỉ.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Nguyễn Tú Oánh nhìn về phía Tô Kiều lộ vẻ áy náy. Bàn tay thô ráp vì thường xuyên làm việc nặng nắm lấy tay Tô Kiều: “Kiều Kiều, cháu kết hôn với Tranh Vanh mà nhà chúng tôi không thể tổ chức cho cháu một lễ cưới tử tế, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi.”
Đợi anh đi khỏi, Tô Kiều đóng chặt cửa phòng lại rồi lắc mình vào không gian.
Đầu tiên cô ngâm mình trong nước linh tuyền một lát, cảm nhận nhức mỏi trên người đã giảm bớt cô mới bắt đầu chuẩn bị kiểm kê vật tư.
Sau khi dọn sạch nhà họ Tô, cô vẫn chưa kịp xem xét, tranh thủ lúc này đang rảnh rỗi cô phải kiểm kê xem nhà họ Tô có bao nhiêu của cải mới được.
Quần áo cũ của người nhà họ Tô, cô định quyên tặng cho người cần đến. Gia cụ cũ gì đó, đợi có cơ hội cô sẽ nhờ người bán đi. Còn đồ ăn thì để sau này lấy ra ăn dần.
Quan trọng nhất là cái hòm đựng đầy tiền giấy cô tìm được trong ngăn bí mật ở phòng của Tô Đại Vĩ và Trần Quế Anh, cùng rất nhiều đồ cổ, tranh chữ, trang sức, châu báu.
Hiện tại nhìn mấy thứ kia, Tô Kiều vẫn cảm thấy không chân thật.
Tô Đại Vĩ chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ của xưởng khăn lông, Trần Quế Anh cũng chỉ là y tá nhỏ làm việc ở bệnh viện huyện, nếu chỉ dựa vào tiền lương, dù bọn họ có tiết kiệm tám đời cũng không mua được mấy thứ này.
Hơn nữa, tám đời nhà họ Tô đều là bần nông, tổ tiên cũng không có nhân vật nào lợi hại, mấy thứ này không thể nào là do tổ tiên của nhà họ Tô truyền xuống, bọn họ giấu đi không nộp lên trên…
Đầu ngón tay của Tô Kiều vuốt ve mấy thứ kia, cố nhớ lại những ký ức khi cô còn sống ở nhà họ Tô, trong lòng tự hỏi về lai lịch của mấy thứ này.
Tuy cô chỉ mới về nhà họ Tô được hai tháng, nhưng đời trước, sau khi kết hôn với Bùi Thiên Nghĩa, cô từng sống chung với nhà họ Tô trong một khu tập thể rất nhiều năm. Cộng thêm hai tháng vừa qua vì lấy lòng người nhà họ Tô, cô đã cố ý tìm hiểu thói quen sinh hoạt của từng người trong nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày thường công việc của Tô Đại Vĩ và Trần Quế Anh tương đối bận rộn, gần như không ở nhà thì ở đơn vị, bọn họ không có thời gian làm ra được mấy thứ này.
Nhưng mà Tô Kiến Quân thì...
Tuy rằng Tô Kiến Quân cũng làm việc ở xưởng khăn lông, nhưng ỷ vào Tô Đại Vĩ là tổ trưởng, cha của Bùi Thiên Nghĩa là xưởng trưởng, anh ta thường xuyên lười biếng trốn việc, ngày thường đều ngủ đến khi mặt trời đã lên cao mới thức giấc.
Chỉ có ngày mùng mười mỗi tháng là anh ta luôn dậy rất sớm, về nhà rất muộn… Một tia sáng chợt loé lên trong đầu Tô Kiều.
Có lần cô cho rằng mấy ngày đó trong tháng là ngày anh Hai vô cùng lắm việc, vô cùng vất vả, vì lấy lòng Tô Kiến Quân, cô đã cố ý hầm canh bồi bổ cho anh ta, đến tối khi anh ta về nhà thì bưng lên cho anh ta ăn.
Khi nghe thấy tiếng Tô Kiến Quân về nhà, cô bưng bát canh bồi bổ sang thì vô tình va phải Tô Kiến Quân, lúc đó anh ta đang lén lút giấu một túi đồ gì đó trong ngực mình.
Bát đựng canh bổ bị va đổ, Tô Kiến Quân bị bỏng giật mình sợ hãi, vội giấu kín túi đồ trong ngực mình. Sau khi nhìn rõ người va phải mình là cô, Tô Kiến Quân trừng mắt mắng cô vài câu, Tô Đại Vĩ vội đứng ra hoà giải rồi kéo Tô Kiến Quân vào phòng bọn họ.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều lại nhớ ông nội cô từng nói, chợ đen trên huyện mở cửa vào mùng mười hàng háng, nhưng ông nội không cho cô tới nơi đó, nên cô chưa từng đặt chân đến chợ đen.
Lẽ nào tiền bạc của nhà họ Tô đều do Tô Kiến Quân kiếm được từ chợ đen?
Tô Kiều khẽ nheo mắt… Cô phải nghĩ cách kiểm chứng mới được.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, cháu có nhà không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc này, có tiếng người gọi cô truyền đến từ ngoài sân. Tô Kiều vội vàng ra khỏi không gian.
“Có ạ!”
Tô Kiều vội vàng đáp lời, rồi ra ngoài mở cửa.
Lúc cử động cô mới phát hiện ra, sau khi ngâm nước linh tuyền, tuy rằng đau nhức trên người cô đã giảm đi rất nhiều, nhưng mà nơi nào đó kia vẫn rất đau.
Bởi vậy lúc Tô Kiều ra khỏi phòng, dáng đi của cô khó tránh khỏi hơi gượng gạo.
Nguyễn Tú Oánh đang chờ Tô Kiều bên ngoài, nhìn thấy dáng đi của cô thì cười híp mắt lại.
Đám bà ba hoa thích buôn chuyện trong thôn nói Tranh Vanh nhà bà ấy bị thương bộ phận nhảy cảm, không dùng được nữa. Nhưng nhìn dáng đi của Tô Kiều bây giờ, sao Tranh Vanh nhà bà ấy có thể là kẻ bất lực chứ?
“Bác gái, bác tới chơi ạ.” Tô Kiều mở cửa, cười tươi chào hỏi Nguyễn Tú Oánh: “Bác gái, bác vào nhà ngồi đi.”
Sau khi Nguyễn Tú Oánh vào nhà, Tô Kiều rót cho bà ấy một chén trà lạnh Tần Tranh Vanh nấu từ buổi sáng, nói: “Bác gái, sao bác lại qua nhà cháu lúc này thế?”
Hiện tại, trong thôn vẫn lao động tập thể, lúc này lại đang là thời gian làm việc, xin nghỉ sẽ bị trừ công điểm. Nguyễn Tú Oánh có tiếng là cần lao chịu khó trong thôn, bình thường nếu không có việc gì bà ấy sẽ không xin nghỉ.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Nguyễn Tú Oánh nhìn về phía Tô Kiều lộ vẻ áy náy. Bàn tay thô ráp vì thường xuyên làm việc nặng nắm lấy tay Tô Kiều: “Kiều Kiều, cháu kết hôn với Tranh Vanh mà nhà chúng tôi không thể tổ chức cho cháu một lễ cưới tử tế, khiến cháu phải chịu ấm ức rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro