Trọng Sinh Những Năm 70: Quân Tẩu Đá Bay Tra Nam, Một Thai Ba Bảo
Có Thai Rồi?
Trương Mặc Mặc
2024-12-01 12:47:00
Hoàn cảnh nhà họ Tần tương đối đặc biệt, cha của Tần Tranh Vanh là cựu chiến binh, mẹ của anh thì nghe nói từng là tiểu thư khuê các.
Từ lúc hai chị em Tần Tranh Vanh còn rất nhỏ, cha bọn họ đã hy sinh. Sau khi cha anh hy sinh không lâu, mẹ anh cũng đi theo, để lại hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.
Chồng của Nguyễn Tú Oánh là anh trai ruột của cha Tần Tranh Vanh, sau khi cha mẹ Tần Tranh Vanh qua đời, vợ chồng Nguyễn Tú Oánh thấy bọn họ đáng thương nên đã đón hai người về nhà nuôi, coi như con ruột của mình.
Nhưng mà không biết rốt cuộc nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà năm Tần Tranh Vanh mười tuổi, đột nhiên hai chị em Tần Tranh Vanh lại dọn ra khỏi nhà Nguyễn Tú Oánh, chuyển tới sống ở căn nhà nhỏ sát vách.
Khi đó Tô Kiều mới hai tuổi, những việc này đều do cô nghe được khi người trong thôn nói chuyện phiếm với nhau.
Trong trí nhớ của Tô Kiều, chị của Tần Tranh Vanh sống ở căn nhà sát vách nhà bọn họ không lâu lắm.
Chị của Tần Tranh Vanh hơn anh năm tuổi, năm chị ấy mười tám, anh rể đã tới tìm, nói là bậc cha chú đã đính thân cho bọn họ từ nhỏ, sau đó chị ấy đã đi theo chồng mình.
Tô Kiều chỉ nhớ, trước khi đi chị ấy từng tới nhà bọn họ, nhờ ông nội chăm sóc Tần Tranh Vanh giúp chị ấy.
Mấy năm sau, Tần Tranh Vanh cũng hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ, rời khỏi thôn làng.
Năm Tần Tranh Vanh rời đi, Tô Kiều mới mười tuổi.
Bây giờ nhớ lại những chuyện này…
Nguyễn Tú Oánh đẩy chiếc rổ trong tay tới trước mặt Tô Kiều: “Kiều Kiều, cháu kết hôn với Tranh Vanh, bác gái không có thứ gì tốt cho cháu, đây là tấm lòng nho nhỏ của bác, cháu nhận đi, đừng coi bác gái là người ngoài.”
Tô Kiều nhìn hai mươi quả trứng gà được xếp gọn gàng trong rổ, vốn dĩ định từ chối, nhưng Nguyễn Tú Oánh đã nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối nữa, đành mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn bác gái.”
Tô Kiều mang rổ trứng gà xuống phòng bếp, sau khi cất trứng gà đi, cô lại bỏ vào rổ một túi đường trắng và một bó mì sợi, rồi đắp chiếc khăn vải bố màu lam lên, mang rổ trả lại cho Nguyễn Tú Oánh: “Bác gái, anh Tranh Vanh nói mấy hôm nữa chúng cháu sẽ tổ chức tiệc rượu, đến lúc đó bác nhất định phải tới nhé.”
“Nhất định, nhất định.” Nguyễn Tú Oánh vừa cười hì hì đáp lời, vừa nhận lấy chiếc rổ từ tay Tô Kiều.
Cầm chiếc rổ trong tay, bà ấy lập tức nhận ra trọng lượng không đúng, nên vội vén tấm vải bố màu lam trên chốc lên xem.
Nhìn thấy đồ vật bên trong, bà ấy vội vàng lấy ra trả lại Tô Kiều, vẻ mặt hơi tức giận: “Kiều Kiều, cháu làm gì thế? Bác gái cho cáu mấy quả trứng gà, cháu lại trả cho bác đường trắng với mì sợi. Có phải cháu nghĩ bác tới đây để chiếm lợi từ nhà cháu không?”
Tô Kiều vội vàng cười hì hì giải thích: “Bác gái, sao bác lại nói như vậy. Đường trắng và mì sợi này đều là cháu hiếu kính bà cụ, bác mang về đi.”
Nguyễn Tú Oánh vẫn muốn chối, Tô Kiều lại nghiêm mặt: “Bác gái, bác không mang về giúp cháu, có phải vì không hài lòng về cháu không?”
“Không…” Nguyễn Tú Oánh không biết nói gì, đành nhận lấy: “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi. Về sau nếu cháu muốn hiếu kính bà cụ thì tự mình mang qua cho bà ấy, bác không cầm giúp cháu nữa!”
“Vâng, vâng, làm phiền bác rồi.”
Tô Kiều tiễn Nguyễn Tú Oánh ra tận cổng: “Bác gái đi thong thả!”
Nguyễn Tú Oánh vừa khỏi, thì thím Tần đi ngang qua. Bà ấy cười tủm tỉm chào hỏi Tô Kiều: “Kiều Kiều, bác của Tranh Vanh tới chơi à?”
“Vâng, thím Hai, các thím tan làm rồi ạ?” Tô Kiều cười như đoá hoa, đáp lời.
Thím Tần nhìn khuôn mặt tươi cười như đang toả sáng dưới ánh mặt trời của Tô Kiều, không nhịn được âm thầm thở dài một tiếng. Kiều Kiều xinh xắn, tốt bụng như vậy, nếu Tần Tranh Vanh không bị thương thì hai đứa nó xứng đôi biết mấy…
Nhưng Tần Tranh Vanh bị thương ở chỗ đó, đúng là tiếc cho Kiều Kiều...
Trong lòng nghĩ như vậy, nên khi nhìn về phía Tô Kiều, trong ánh mắt của thím Tần lại mang theo vài phần thương hại: “Kiều Kiều, trên đời này không có chuyện gì là hoàn hảo cả! Đàn ông cũng vậy, luôn có điểm tốt, điểm không tốt. Chúng ta là phụ nữ, nghĩ thoáng một chút là được.”
Nhìn ánh mắt thương hại của thím Tần, cộng thêm những lời này, Tô Kiều thật sự không hiểu ra sao. Nhưng mà không đợi cô hỏi cho rõ ràng, thím Tần bận về nấu cơm trưa đã vội vàng bước đi rồi.
Tô Kiều ôm nghi hoặc trong lòng quay về phòng bếp. Đồ ăn sáng Tần Tranh Vanh nấu cho cô được đặt trong hộp cơm, hộp cơm bỏ trong chiếc chậu lớn đặt trong lu nước lạnh.
Mở hộp cơm, Tô Kiều mới phát hiện ra, bữa sáng người đàn ông chuẩn bị cho cô rất phong phú. Có nửa hộp đựng thịt thỏ kho tàu, còn có cả canh xương sườn hầm đậu xanh và cải thìa xào.
Cải thìa xào và thịt thỏ kho tàu được đựng cùng một ngăn, còn canh xương sườn đậu xanh thì đựng trong một chiếc hộp cơm khác.
Tô Kiều hâm nóng lên ăn, rồi thu dọn phòng bếp, định đi ngủ trưa một lúc rồi dậy chuẩn bị đồ ăn, lúc đó khả năng anh Tranh Vanh với bọn trẻ cũng về đến nhà rồi.
Lúc Tô Kiều ngủ trưa thoải mái dễ chịu, thì Trần Quế Anh lại choáng váng mặt mày khi nhận được kết quả khám bệnh của Tô Nhan Nhan.
Bà ta định chất vấn bác sĩ kết quả có nhầm lẫn theo bản năng, nhưng mà chưa kịp mở miệng, Tô Nhan Nhan đã kéo bà ta lại.
Trần Quế Anh kiềm chế cảm xúc, ra khỏi phòng khám bệnh cùng Tô Nhan Nhan, lông mày nhíu chặt lại, lo lắng nhìn cô ta, hỏi: “Nhan Nhan, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con mang thai thật à?”
“Vâng.” Tô Nhan Nhan cúi đầu, cất giọng lí nhí: “Là của anh Thiên Nghĩa.”
Nghe thấy câu này, Trần Quế Anh lập tức tở phào nhẹ nhõm: “Sao con không nói sớm, đây là chuyện vui lớn.”
Trần Quế Anh kéo tay Tô Nhan Nhan, vừa lòng khen ngợi: “Vẫn là Nhan Nhan nhà chúng ta biết tranh đua, hôm qua cha con còn buồn rầu không ngủ nổi vì nghe nói xưởng trưởng Bùi có ý định huỷ hôn với nhà chúng ta. Hôm nay con lại có tin vui…”
“Đi nào, chúng ta đi tìm Thiên Nghĩa!”
Từ lúc hai chị em Tần Tranh Vanh còn rất nhỏ, cha bọn họ đã hy sinh. Sau khi cha anh hy sinh không lâu, mẹ anh cũng đi theo, để lại hai chị em sống nương tựa lẫn nhau.
Chồng của Nguyễn Tú Oánh là anh trai ruột của cha Tần Tranh Vanh, sau khi cha mẹ Tần Tranh Vanh qua đời, vợ chồng Nguyễn Tú Oánh thấy bọn họ đáng thương nên đã đón hai người về nhà nuôi, coi như con ruột của mình.
Nhưng mà không biết rốt cuộc nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà năm Tần Tranh Vanh mười tuổi, đột nhiên hai chị em Tần Tranh Vanh lại dọn ra khỏi nhà Nguyễn Tú Oánh, chuyển tới sống ở căn nhà nhỏ sát vách.
Khi đó Tô Kiều mới hai tuổi, những việc này đều do cô nghe được khi người trong thôn nói chuyện phiếm với nhau.
Trong trí nhớ của Tô Kiều, chị của Tần Tranh Vanh sống ở căn nhà sát vách nhà bọn họ không lâu lắm.
Chị của Tần Tranh Vanh hơn anh năm tuổi, năm chị ấy mười tám, anh rể đã tới tìm, nói là bậc cha chú đã đính thân cho bọn họ từ nhỏ, sau đó chị ấy đã đi theo chồng mình.
Tô Kiều chỉ nhớ, trước khi đi chị ấy từng tới nhà bọn họ, nhờ ông nội chăm sóc Tần Tranh Vanh giúp chị ấy.
Mấy năm sau, Tần Tranh Vanh cũng hưởng ứng lời kêu gọi nhập ngũ, rời khỏi thôn làng.
Năm Tần Tranh Vanh rời đi, Tô Kiều mới mười tuổi.
Bây giờ nhớ lại những chuyện này…
Nguyễn Tú Oánh đẩy chiếc rổ trong tay tới trước mặt Tô Kiều: “Kiều Kiều, cháu kết hôn với Tranh Vanh, bác gái không có thứ gì tốt cho cháu, đây là tấm lòng nho nhỏ của bác, cháu nhận đi, đừng coi bác gái là người ngoài.”
Tô Kiều nhìn hai mươi quả trứng gà được xếp gọn gàng trong rổ, vốn dĩ định từ chối, nhưng Nguyễn Tú Oánh đã nói đến mức này rồi, cô cũng không tiện từ chối nữa, đành mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn bác gái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kiều mang rổ trứng gà xuống phòng bếp, sau khi cất trứng gà đi, cô lại bỏ vào rổ một túi đường trắng và một bó mì sợi, rồi đắp chiếc khăn vải bố màu lam lên, mang rổ trả lại cho Nguyễn Tú Oánh: “Bác gái, anh Tranh Vanh nói mấy hôm nữa chúng cháu sẽ tổ chức tiệc rượu, đến lúc đó bác nhất định phải tới nhé.”
“Nhất định, nhất định.” Nguyễn Tú Oánh vừa cười hì hì đáp lời, vừa nhận lấy chiếc rổ từ tay Tô Kiều.
Cầm chiếc rổ trong tay, bà ấy lập tức nhận ra trọng lượng không đúng, nên vội vén tấm vải bố màu lam trên chốc lên xem.
Nhìn thấy đồ vật bên trong, bà ấy vội vàng lấy ra trả lại Tô Kiều, vẻ mặt hơi tức giận: “Kiều Kiều, cháu làm gì thế? Bác gái cho cáu mấy quả trứng gà, cháu lại trả cho bác đường trắng với mì sợi. Có phải cháu nghĩ bác tới đây để chiếm lợi từ nhà cháu không?”
Tô Kiều vội vàng cười hì hì giải thích: “Bác gái, sao bác lại nói như vậy. Đường trắng và mì sợi này đều là cháu hiếu kính bà cụ, bác mang về đi.”
Nguyễn Tú Oánh vẫn muốn chối, Tô Kiều lại nghiêm mặt: “Bác gái, bác không mang về giúp cháu, có phải vì không hài lòng về cháu không?”
“Không…” Nguyễn Tú Oánh không biết nói gì, đành nhận lấy: “Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi. Về sau nếu cháu muốn hiếu kính bà cụ thì tự mình mang qua cho bà ấy, bác không cầm giúp cháu nữa!”
“Vâng, vâng, làm phiền bác rồi.”
Tô Kiều tiễn Nguyễn Tú Oánh ra tận cổng: “Bác gái đi thong thả!”
Nguyễn Tú Oánh vừa khỏi, thì thím Tần đi ngang qua. Bà ấy cười tủm tỉm chào hỏi Tô Kiều: “Kiều Kiều, bác của Tranh Vanh tới chơi à?”
“Vâng, thím Hai, các thím tan làm rồi ạ?” Tô Kiều cười như đoá hoa, đáp lời.
Thím Tần nhìn khuôn mặt tươi cười như đang toả sáng dưới ánh mặt trời của Tô Kiều, không nhịn được âm thầm thở dài một tiếng. Kiều Kiều xinh xắn, tốt bụng như vậy, nếu Tần Tranh Vanh không bị thương thì hai đứa nó xứng đôi biết mấy…
Nhưng Tần Tranh Vanh bị thương ở chỗ đó, đúng là tiếc cho Kiều Kiều...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng nghĩ như vậy, nên khi nhìn về phía Tô Kiều, trong ánh mắt của thím Tần lại mang theo vài phần thương hại: “Kiều Kiều, trên đời này không có chuyện gì là hoàn hảo cả! Đàn ông cũng vậy, luôn có điểm tốt, điểm không tốt. Chúng ta là phụ nữ, nghĩ thoáng một chút là được.”
Nhìn ánh mắt thương hại của thím Tần, cộng thêm những lời này, Tô Kiều thật sự không hiểu ra sao. Nhưng mà không đợi cô hỏi cho rõ ràng, thím Tần bận về nấu cơm trưa đã vội vàng bước đi rồi.
Tô Kiều ôm nghi hoặc trong lòng quay về phòng bếp. Đồ ăn sáng Tần Tranh Vanh nấu cho cô được đặt trong hộp cơm, hộp cơm bỏ trong chiếc chậu lớn đặt trong lu nước lạnh.
Mở hộp cơm, Tô Kiều mới phát hiện ra, bữa sáng người đàn ông chuẩn bị cho cô rất phong phú. Có nửa hộp đựng thịt thỏ kho tàu, còn có cả canh xương sườn hầm đậu xanh và cải thìa xào.
Cải thìa xào và thịt thỏ kho tàu được đựng cùng một ngăn, còn canh xương sườn đậu xanh thì đựng trong một chiếc hộp cơm khác.
Tô Kiều hâm nóng lên ăn, rồi thu dọn phòng bếp, định đi ngủ trưa một lúc rồi dậy chuẩn bị đồ ăn, lúc đó khả năng anh Tranh Vanh với bọn trẻ cũng về đến nhà rồi.
Lúc Tô Kiều ngủ trưa thoải mái dễ chịu, thì Trần Quế Anh lại choáng váng mặt mày khi nhận được kết quả khám bệnh của Tô Nhan Nhan.
Bà ta định chất vấn bác sĩ kết quả có nhầm lẫn theo bản năng, nhưng mà chưa kịp mở miệng, Tô Nhan Nhan đã kéo bà ta lại.
Trần Quế Anh kiềm chế cảm xúc, ra khỏi phòng khám bệnh cùng Tô Nhan Nhan, lông mày nhíu chặt lại, lo lắng nhìn cô ta, hỏi: “Nhan Nhan, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Con mang thai thật à?”
“Vâng.” Tô Nhan Nhan cúi đầu, cất giọng lí nhí: “Là của anh Thiên Nghĩa.”
Nghe thấy câu này, Trần Quế Anh lập tức tở phào nhẹ nhõm: “Sao con không nói sớm, đây là chuyện vui lớn.”
Trần Quế Anh kéo tay Tô Nhan Nhan, vừa lòng khen ngợi: “Vẫn là Nhan Nhan nhà chúng ta biết tranh đua, hôm qua cha con còn buồn rầu không ngủ nổi vì nghe nói xưởng trưởng Bùi có ý định huỷ hôn với nhà chúng ta. Hôm nay con lại có tin vui…”
“Đi nào, chúng ta đi tìm Thiên Nghĩa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro