Trọng Sinh Niên Đại Kiều Thê Có Không Gian
Cơ Thể Của Tôi,...
Du Nhiên Kiểm Tiền Tiền
2024-09-30 16:37:32
Editor: Cafe26
Đôi môi mỏng manh của Tống Duyên Minh khẽ nhếch lên, vẽ ra một độ cong chễ nhiễu: “Được, chỉ cần lần này cô lại nói đúng, tôi sẽ tin tưởng cô”.
“Được, vậy chúng ta nhất định như vậy”.
Kiều Uyển Uyển mười phần tự tin.
Ánh trăng chiếu lên người cô, càng làm cho dáng người cô xinh đẹp linh lung, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, cái đẹp đó làm cho người ta không thể dời mắt đi.
Đôi mắt Tống Duyên Minh nhìn thẳm sâu.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm bất mãn của ông Tống: “Ở cái gì? Chúng ta vì chuyện của con, đã xin nghỉ mấy ngày, còn muốn xin nghỉ thêm thế nào nữa? ”
“Nhưng bác sỹ đã nói, cho ông nằm viện theo dõi, còn nói ông ——”
Bà Tống còn chưa nói hết, đã bị ông Tống không khách khí cắt ngang lời: “Được rồi, thân thể của tôi, tự mình tôi hiểu rõ”.
Tống Duyên Minh nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau nên tiến đến gần.
Anh đi tới trước mặt hai người họ, nói với ông Tống “Cha, vẫn phải nghe theo lời khuyên của bác sỹ”.
Ông Tống nhìn chẳng thèm liếc anh, ánh mắt trực tiếp lướt qua anh, nhìn về phía Kiều Uyển Uyển đi phía sau anh.
Ông giống như thay đổi, thu lại cái vẻ rất khó chịu vừa rồi, cười một cách nhu hòa: “Uyển Uyển à , con nói, hiện tại bác không còn đau, còn cần phải nằm viện hay không? ”
Ở trong lòng ông, Kiều Uyển Uyển giống như được ủy quyền !
Ngay cả bà Tống, vợ của ông và cả con trai ông đều như hồ đồ cả.
Kiều Uyển Uyển cười nói: “Có thể không cần phải nhập viện theo dõi, nhưng nếu cảm thấy trong người không thoải mái, thì vẫn phải đến gặp bác sỹ kịp thời. ”
“Tôi đã nói rồi!”
Ông Tống giống như là được chứng thực quyền uy gì đó, đắc ý nhìn qua bà Tống cùng Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh:“……”
Bà Tống:“……”
Kiều Uyển Uyển cũng không phải bác sỹ, bất quá chỉ là đúng lúc có thể giúp cho ông Tống giảm bớt sự đau đỡn của bệnh tật hành hạ mà thôi, lại có thể lừa gạt được ông Tống như vậy.
Còn chưa gả đến cửa nhà họ, Kiều Uyển Uyển đã đem con trai cùng ông Tống lừa gạt thành bộ dáng này.
Chờ Kiều Uyển Uyển được gả vào nhà họ rồi, thì chẳng phải đều phải đều phải nghe Kiều Uyển Uyển sao?
Như vậy là không được!
Bà Tống bất mãn nhìn về phía Kiều Uyển Uyển: “Bác sỹ đều khuyên ông nằm viện theo dõi, Kiều Uyển Uyển con nói như vậy, nếu ông trên đường xảy ra chuyện gì, con có chịu nổi trách nhiệm không ? ”
“Ừm, con chịu trách nhiệm”.
Kiều Uyển Uyển mỉm cười, ngữ khí rất thoải mái trả lời.
。
Bà Tống tức giận nói: “Cô chịu được trách nhiệm gì!” Đúng là đưa mạng người ra mà đùa giỡn.
“Được rồi, Bà, Bà im lặng đi”. Ông Tống ngắt ngang lời cô, lập tức mĩm cười trấn an Kiều Uyển Uyển, "con đừng yên tâm, bà ấy đúng là nói năng chua ngoa. ”
Kiều Uyển Uyển mặt mày cong cong, rất đoan trang tử tế nói: “Dạ, con biết”.
Ông Tống không có nằm viện, họ lấy thuốc, rồi về khách sạn trong đêm.
Khi họ trở về khách sạn, thì trời đã sáng.
Đôi môi mỏng manh của Tống Duyên Minh khẽ nhếch lên, vẽ ra một độ cong chễ nhiễu: “Được, chỉ cần lần này cô lại nói đúng, tôi sẽ tin tưởng cô”.
“Được, vậy chúng ta nhất định như vậy”.
Kiều Uyển Uyển mười phần tự tin.
Ánh trăng chiếu lên người cô, càng làm cho dáng người cô xinh đẹp linh lung, da thịt như tuyết, mặt mày như họa, cái đẹp đó làm cho người ta không thể dời mắt đi.
Đôi mắt Tống Duyên Minh nhìn thẳm sâu.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm bất mãn của ông Tống: “Ở cái gì? Chúng ta vì chuyện của con, đã xin nghỉ mấy ngày, còn muốn xin nghỉ thêm thế nào nữa? ”
“Nhưng bác sỹ đã nói, cho ông nằm viện theo dõi, còn nói ông ——”
Bà Tống còn chưa nói hết, đã bị ông Tống không khách khí cắt ngang lời: “Được rồi, thân thể của tôi, tự mình tôi hiểu rõ”.
Tống Duyên Minh nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau nên tiến đến gần.
Anh đi tới trước mặt hai người họ, nói với ông Tống “Cha, vẫn phải nghe theo lời khuyên của bác sỹ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Tống nhìn chẳng thèm liếc anh, ánh mắt trực tiếp lướt qua anh, nhìn về phía Kiều Uyển Uyển đi phía sau anh.
Ông giống như thay đổi, thu lại cái vẻ rất khó chịu vừa rồi, cười một cách nhu hòa: “Uyển Uyển à , con nói, hiện tại bác không còn đau, còn cần phải nằm viện hay không? ”
Ở trong lòng ông, Kiều Uyển Uyển giống như được ủy quyền !
Ngay cả bà Tống, vợ của ông và cả con trai ông đều như hồ đồ cả.
Kiều Uyển Uyển cười nói: “Có thể không cần phải nhập viện theo dõi, nhưng nếu cảm thấy trong người không thoải mái, thì vẫn phải đến gặp bác sỹ kịp thời. ”
“Tôi đã nói rồi!”
Ông Tống giống như là được chứng thực quyền uy gì đó, đắc ý nhìn qua bà Tống cùng Tống Duyên Minh.
Tống Duyên Minh:“……”
Bà Tống:“……”
Kiều Uyển Uyển cũng không phải bác sỹ, bất quá chỉ là đúng lúc có thể giúp cho ông Tống giảm bớt sự đau đỡn của bệnh tật hành hạ mà thôi, lại có thể lừa gạt được ông Tống như vậy.
Còn chưa gả đến cửa nhà họ, Kiều Uyển Uyển đã đem con trai cùng ông Tống lừa gạt thành bộ dáng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Kiều Uyển Uyển được gả vào nhà họ rồi, thì chẳng phải đều phải đều phải nghe Kiều Uyển Uyển sao?
Như vậy là không được!
Bà Tống bất mãn nhìn về phía Kiều Uyển Uyển: “Bác sỹ đều khuyên ông nằm viện theo dõi, Kiều Uyển Uyển con nói như vậy, nếu ông trên đường xảy ra chuyện gì, con có chịu nổi trách nhiệm không ? ”
“Ừm, con chịu trách nhiệm”.
Kiều Uyển Uyển mỉm cười, ngữ khí rất thoải mái trả lời.
。
Bà Tống tức giận nói: “Cô chịu được trách nhiệm gì!” Đúng là đưa mạng người ra mà đùa giỡn.
“Được rồi, Bà, Bà im lặng đi”. Ông Tống ngắt ngang lời cô, lập tức mĩm cười trấn an Kiều Uyển Uyển, "con đừng yên tâm, bà ấy đúng là nói năng chua ngoa. ”
Kiều Uyển Uyển mặt mày cong cong, rất đoan trang tử tế nói: “Dạ, con biết”.
Ông Tống không có nằm viện, họ lấy thuốc, rồi về khách sạn trong đêm.
Khi họ trở về khách sạn, thì trời đã sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro