Trọng Sinh Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Của Thủ Trưởng Mang Con Bỏ Chạy
Chương 49
2024-08-17 22:25:44
May mà lần này làm nhiều, nếu không thật sự không đủ bán, cho nên nhu cầu mua sắm của quần chúng là vô tận. Chỉ sợ bạn không có sản phẩm tốt.
Cuối cùng xà phòng còn thừa lại gần một nửa, Khương Ngư cũng không có ý định tiếp tục bán, trực tiếp cầm đến trường đại học.
Khương Ngư cầm theo chỗ xà phòng còn lại, đi ở bên ngoài trường học, cách lớp rào chắn, nhìn thấy bên trong đầy nhiệt huyết, từng sinh viên đại học trên mặt đều mang theo nụ cười, trong lòng vẫn có chút hâm mộ.
Khương Ngư chưa từng được đi học, đời trước sau khi kết hôn với Hoắc Diên Xuyên, ánh mắt của cô, thể xác và tinh thần của cô, hoàn toàn ở trên người Hoắc Diên Xuyên, làm tất cả mọi thứ cũng là vì để Hoắc Diên Xuyên thích cô, dĩ nhiên là không có tâm tư gì để đi học, hơn nữa khi đó cô cũng hơn hai mươi rồi, đi học cũng dễ trở thành trò cười cho người khác.
Mãi đến sau này cô ly hôn với Hoắc Diên Xuyên, chính mình bắt đầu làm ăn, mới phát hiện con người cần học tập, cũng cần tiến bộ, nhưng khi đó, cô không có thời gian đi đến trường học tập, chỉ có thể là ở trong quá trình làm ăn, tận dụng mọi thứ, học tập một số thứ thực dụng hơn.
Về phần đời này, cô vẫn không thể nào vào trường học, cho nên nhìn thấy những sinh viên đại học này, bởi vì vừa khôi phục kỳ thi đại học chưa được mấy năm, bên trong có không ít người tuổi tác còn lớn hơn so với cô, nhưng người ta lại có thể ở trong trường trải qua cuộc sống của tuổi thanh xuân.
Khương Ngư thật sự rất hâm mộ, nghĩ đến đây, Khương Ngư nhịn không được bước nhanh hơn, ngay khi đi đến cửa trường học, đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ đụng ngã trên mặt đất, xà phòng trong giỏ xách cũng rơi lả tả trên mặt đất.
"Thật xin lỗi, cô không sao chứ!"
Đột nhiên, một khuôn mặt anh tuấn, lại có chút kinh hãi, thu vào trong mắt Khương Ngư.
Khương Ngư lắc đầu.
"Không sao."
"Thật ngại quá, là do tôi đi quá nhanh, không chú ý tới cô."
Nam sinh nhanh chóng giải thích.
"Ừm, không có gì, vừa rồi tôi cũng không nhìn đường."
Khương Ngư chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tìm xà phòng rơi trên mặt đất, nam sinh kia hình như có chút xấu hổ, cũng giúp đỡ nhặt xà phòng.
Có điều so với Khương Ngư trầm mặc, nam sinh này hiển nhiên là có chút như thân quen.
“Đây là xà phòng sao? Tự cô làm à? Cô muốn bán xà phòng sao?"
"Ừm."
Khương Ngư kinh ngạc trước sự thân quen của nam sinh này, nhưng cũng không định nói với anh ta quá nhiều, Khương Ngư xem xét, đây chỉ là một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn.
"Chờ một chút, chuyện kia, vừa rồi thật sự xin lỗi, hay là tôi mời cô ăn cơm, xin lỗi cô."
Nam sinh này nói xong, nở nụ cười rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng muốt.
"Không cần, không sao, anh không cần để ở trong lòng."
Cậu trai có chút khó xử sờ lên tóc của mình.
"Chuyện kia, tôi tên là Thẩm Yến Đình, là sinh viên ở nơi này, nếu cô có chuyện gì, tôi có thể giúp một tay."
Khương Ngư vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên không nói ra miệng nữa, so với chính mình giống như một con ruồi không đầu đi lung tung, Thẩm Yến Đình hình như là lựa chọn tốt hơn.
"Như này à, tôi thật sự có một chuyện muốn làm phiền anh, anh có thể giúp tôi tìm một người sinh viên học khoa mỹ thuật không, tôi muốn nhờ họ giúp tôi thiết kế mấy bản vẽ, tôi sẽ trả tiền."
Thẩm Yến Đình nghe xong, lập tức vỗ ngực mình.
"Yên tâm đi, cứ giao cho tôi, tôi quen biết rất nhiều người."
Khương Ngư nhìn động tác như đứa trẻ con này của Thẩm Yến Đình, đột nhiên "Phụt" bật cười một tiếng.
Mặc dù Thẩm Yến Đình không hiểu Khương Ngư cười cái gì, nhưng nếu như cười tóm lại là chuyện tốt.
Sau đó sinh viên trong trường học có vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Yến Đình không sợ trời không sợ đất kia, đang cười với một cô gái ở cửa ra vào, cô gái này có thân phận gì? Còn đeo khẩu trang, cũng không nhìn rõ mặt.
Cuối cùng xà phòng còn thừa lại gần một nửa, Khương Ngư cũng không có ý định tiếp tục bán, trực tiếp cầm đến trường đại học.
Khương Ngư cầm theo chỗ xà phòng còn lại, đi ở bên ngoài trường học, cách lớp rào chắn, nhìn thấy bên trong đầy nhiệt huyết, từng sinh viên đại học trên mặt đều mang theo nụ cười, trong lòng vẫn có chút hâm mộ.
Khương Ngư chưa từng được đi học, đời trước sau khi kết hôn với Hoắc Diên Xuyên, ánh mắt của cô, thể xác và tinh thần của cô, hoàn toàn ở trên người Hoắc Diên Xuyên, làm tất cả mọi thứ cũng là vì để Hoắc Diên Xuyên thích cô, dĩ nhiên là không có tâm tư gì để đi học, hơn nữa khi đó cô cũng hơn hai mươi rồi, đi học cũng dễ trở thành trò cười cho người khác.
Mãi đến sau này cô ly hôn với Hoắc Diên Xuyên, chính mình bắt đầu làm ăn, mới phát hiện con người cần học tập, cũng cần tiến bộ, nhưng khi đó, cô không có thời gian đi đến trường học tập, chỉ có thể là ở trong quá trình làm ăn, tận dụng mọi thứ, học tập một số thứ thực dụng hơn.
Về phần đời này, cô vẫn không thể nào vào trường học, cho nên nhìn thấy những sinh viên đại học này, bởi vì vừa khôi phục kỳ thi đại học chưa được mấy năm, bên trong có không ít người tuổi tác còn lớn hơn so với cô, nhưng người ta lại có thể ở trong trường trải qua cuộc sống của tuổi thanh xuân.
Khương Ngư thật sự rất hâm mộ, nghĩ đến đây, Khương Ngư nhịn không được bước nhanh hơn, ngay khi đi đến cửa trường học, đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ đụng ngã trên mặt đất, xà phòng trong giỏ xách cũng rơi lả tả trên mặt đất.
"Thật xin lỗi, cô không sao chứ!"
Đột nhiên, một khuôn mặt anh tuấn, lại có chút kinh hãi, thu vào trong mắt Khương Ngư.
Khương Ngư lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao."
"Thật ngại quá, là do tôi đi quá nhanh, không chú ý tới cô."
Nam sinh nhanh chóng giải thích.
"Ừm, không có gì, vừa rồi tôi cũng không nhìn đường."
Khương Ngư chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tìm xà phòng rơi trên mặt đất, nam sinh kia hình như có chút xấu hổ, cũng giúp đỡ nhặt xà phòng.
Có điều so với Khương Ngư trầm mặc, nam sinh này hiển nhiên là có chút như thân quen.
“Đây là xà phòng sao? Tự cô làm à? Cô muốn bán xà phòng sao?"
"Ừm."
Khương Ngư kinh ngạc trước sự thân quen của nam sinh này, nhưng cũng không định nói với anh ta quá nhiều, Khương Ngư xem xét, đây chỉ là một sự cố nho nhỏ ngoài ý muốn.
"Chờ một chút, chuyện kia, vừa rồi thật sự xin lỗi, hay là tôi mời cô ăn cơm, xin lỗi cô."
Nam sinh này nói xong, nở nụ cười rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng muốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần, không sao, anh không cần để ở trong lòng."
Cậu trai có chút khó xử sờ lên tóc của mình.
"Chuyện kia, tôi tên là Thẩm Yến Đình, là sinh viên ở nơi này, nếu cô có chuyện gì, tôi có thể giúp một tay."
Khương Ngư vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên không nói ra miệng nữa, so với chính mình giống như một con ruồi không đầu đi lung tung, Thẩm Yến Đình hình như là lựa chọn tốt hơn.
"Như này à, tôi thật sự có một chuyện muốn làm phiền anh, anh có thể giúp tôi tìm một người sinh viên học khoa mỹ thuật không, tôi muốn nhờ họ giúp tôi thiết kế mấy bản vẽ, tôi sẽ trả tiền."
Thẩm Yến Đình nghe xong, lập tức vỗ ngực mình.
"Yên tâm đi, cứ giao cho tôi, tôi quen biết rất nhiều người."
Khương Ngư nhìn động tác như đứa trẻ con này của Thẩm Yến Đình, đột nhiên "Phụt" bật cười một tiếng.
Mặc dù Thẩm Yến Đình không hiểu Khương Ngư cười cái gì, nhưng nếu như cười tóm lại là chuyện tốt.
Sau đó sinh viên trong trường học có vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Yến Đình không sợ trời không sợ đất kia, đang cười với một cô gái ở cửa ra vào, cô gái này có thân phận gì? Còn đeo khẩu trang, cũng không nhìn rõ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro