Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ
Chương 5
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-06-09 00:42:45
Mặc dù Hứa Tú Ninh đi sau lưng Hứa Minh Thành, nhưng Lục Đình Tuyên ngẩng đầu một cái, vẫn chú ý tới nàng đầu tiên.
Nàng mặc bộ áo choàng màu hồng dệt kim thêu hoa, phần mép có một lớp lông hồ ly màu trắng tinh tế, lớp lông xù làm khuôn mặt nàng càng nhỏ lại.
So với vẻ xinh đẹp trên người, lúc này hai gò má nàng lại nhiều thịt hơn một chút nhưng lại tăng thêm mấy phần hồn nhiên, đáng yêu.
Lục Đình Tuyên dời mắt, không nhìn nàng nữa, đứng lên nói chuyện với Hứa Minh Thành.
Tuổi tác của chàng và Hứa Minh Thành gần bằng nhau, từ nhỏ đã quen biết, sau lại cùng học ở Quốc Tử Giám, tình cảm như huynh đệ ruột thịt.
Kiếp trước, lúc Hứa Minh Thành ở trong lao ngục bị người hãm hại, chức quan của chàng không cao, thấp cổ bé họng, không thể cứu vớt đám người Hứa gia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng được. Bây giờ có thể thấy chí hữu[1]ngày xưa khỏe mạnh đứng ở chỗ này, trong lòng của chàng cũng cảm thấy rất vui mừng.
[1]Chí hữu: bạn thân
Hứa Tú Oánh không ngờ Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh sẽ đến, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng. Nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đứng lên khỏi ghế, uốn gối hành lễ với Hứa Minh Thành, kêu một tiếng đại ca.
"Nhị muội."
Mặc dù trong lòng Hứa Minh Thành cũng thấy ngạc nhiên tại sao nàng ta lại ở đây, nhưng vẫn rất khách khí khẽ gật đầu với nàng ta, kêu một tiếng.
Tuổi tác của hắn lớn hơn Hứa Tú Ninh, biết phụ thân Hứa Tú Oánh và phụ thân mình cũng không phải là một mẹ sinh ra, mà là con trai của mẹ kế. Mà sau khi mẹ kế vào cửa, làm khó dễ phụ thân - đứa con vợ trước này đủ điều. Cho đến khi ông nội chết rồi, mẹ kế và nhị thúc lại tìm đủ mọi cách chiếm hết tài sản, còn đuổi phụ thân đi. May mà phụ thân chăm chỉ, cần cù học tập, đỗ đạt tiến sĩ, mới có thành tích như ngày hôm nay. Bằng không, không biết tình cảnh hôm nay sẽ thê thảm đến mức nào.
Buồn cười là vị nhị thúc kia và mẹ kế thấy phụ thân làm quan, lại tới nịnh bợ. Còn lấy danh tiếng của phụ thân ở phủ Thường châu ỷ thế hiếp người. Phụ thân đã gửi thư cảnh cáo nhiều lần nhưng họ vẫn không thay đổi. Đợi đến khi hai người bọn họ lần lượt chết rồi, vị đường muội này lại dẫn theo đường đệ tới tìm nơi nương tựa.
Tính tình phụ thân mẫu thân rộng lượng, thấy tỷ đệ bọn họ bơ vơ, không nơi nương tựa, giữ bọn họ ở trong phủ, còn dặn hắn phải đối xử với bọn họ như muội muội đệ đệ ruột thịt.
Nhưng việc này Hứa Minh Thành làm không được. Lúc nói chuyện với Hứa Tú Oánh, hắn vẫn rất khách sáo và xa cách.
Trong lòng Hứa Tú Oánh rất rõ ràng điểm này, cũng biết Lục Đình Tuyên sẽ chỉ đối xử càng khách sáo càng xa cách với nàng ta.
Ở trong Hứa phủ này không ai thật lòng đối xử với nàng ta cả, trong mắt bọn họ đều chỉ có Hứa Tú Ninh.
Nhưng không sao, còn nhiều thời gian, nàng ta sẽ khiến Lục Đình Tuyên dần dần thay đổi cách đối xử với mình.
Nếu sau này nàng ta có thể làm Nội các thủ phụ phu nhân, thì tất cả người trong thiên hạ này sẽ ngưỡng mộ nàng ta, những người như Hứa Minh Thành là cái thá gì chứ? Còn không phải sẽ lo nịnh bợ nàng ta hay sao?
Nàng ta cụp mắt xuống, che đậy ý nghĩ trong quyết tâm, nàng ta đi tới muốn kéo tay Hứa Tú Ninh.
Vị đường muội này của nàng ta mặc dù mặt mũi trông rất thanh tú, nhưng từ nhỏ đã được người nhà sủng ái quá đáng, căn bản không biết đề phòng người khác, rất dễ bị lừa.
Nhưng không ngờ Hứa Tú Ninh lại tránh tay nàng ta, trốn ra sau lưng Hứa Minh Thành.
Hứa Tú Oánh kéo trúng hư không, lúng túng thu tay lại. Nhưng vẫn cười dịu dàng, hỏi: "Muội muội mới qua chỗ Đại bá và Đại bá mẫu mà trở về nhanh như vậy hả? Đại bá và Đại bá mẫu thấy muội khỏe mạnh, nhất định rất yên tâm."
Hứa Tú Ninh cực kỳ không thích dáng vẻ này của nàng ta. Trên mặt luôn là vẻ dịu dàng ôn hòa, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ cái gì.
Loại người này rất đáng sợ.
Cho nên nàng liền nói: "Ta và đại ca đến tìm Lục ca ca. Trước đó gặp tỷ tỷ ở trên đường, ta hỏi tỷ tỷ đi đâu, tỷ tỷ nói đến hậu viên đi dạo. Sao bây giờ tỷ tỷ lại ở chỗ Lục ca ca? Nếu biết trước tỷ tỷ cũng muốn đến tìm Lục ca ca, vậy chúng ta có thể đi chung rồi."
Tiếng nói của nàng giòn tan, Hứa Minh Thành đang nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy thì nhìn sang.
Hắn không biết chuyện xảy ra trên đường vừa nãy. Nhưng nếu quả thật là như thế, vậy cách làm này của Hứa Tú Oánh có vẻ không đúng lắm.
Lục Đình Tuyên là vị hôn phu của muội muội hắn, Hứa Tú Oánh tới gặp chàng thì thôi, còn nói dối muội muội hắn. Rốt cuộc nàng ta đang mang tâm tư gì?
Trong lòng Lục Đình Tuyên khẽ động. Là bởi vì câu nói kia của Hứa Tú Ninh, ta và đại ca đến tìm Lục ca ca.
Chàng không nhịn được quay đầu nhìn nàng một cái. Thấy trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chân thành, có thể thấy được đúng là nàng thật lòng muốn đến tìm chàng.
Nàng đến tìm chàng làm gì? Không phải nàng luôn chê chàng trầm lắng, không thú vị, nếu chàng đáp lại hơi chậm một chút thì nàng sẽ lập tức bỏ đi, chàng phải đi dỗ mới làm nàng hồi tâm chuyển ý hay sao?
Chàng tưởng rằng trước đó mình cố ý không gặp Hứa Tú Ninh, từ đó về sau nàng sẽ không đi tìm chàng nữa. Không ngờ mới được một lát, nàng lại tới...
Nhưng chàng vẫn hờ hững dời mắt đi.
Thấy nàng hiện giờ khỏe mạnh là đủ rồi, những cái khác chàng không muốn, cũng không dám cưỡng cầu nữa.
Vết sẹo trong lòng kia, kiếp trước cho đến ngày chàng chết vẫn chưa khép lại. Kiếp này chàng không dám gỡ nó ra, khiến mình đau khổ hơn nữa.
Cũng không muốn biết rõ trong lòng Hứa Tú Ninh không có chàng, thậm chí chán ghét chàng, mà còn muốn ép nàng gả cho chàng.
Nàng vui vẻ là đủ rồi.
Về phần Hứa Tú Oánh, mặc kệ trong lòng nàng ta có âm mưu gì, chàng chẳng muốn quan tâm làm gì.
Bèn đưa tay cầm tách trà có nắp trên bàn, giở nắp lên, cúi đầu rủ mắt uống trà.
Lúc này nụ cười trên mặt Hứa Tú Oánh cũng sắp không giữ được nữa rồi. Nàng ta không ngờ Hứa Tú Ninh lại hỏi thẳng ra trước mặt Lục Đình Tuyên và Hứa Minh Thành, nhất thời có chút lúng túng, mặt hơi nóng lên.
Rốt cuộc là nàng nhanh mồm nhanh miệng, không hiểu chuyện đời thật, hay là cố ý hỏi như vậy, khiến nàng ta khó xử?
Mười ngón tay nắm chặt lấy khăn tay thêu hoa mai, ống tay áo đung đưa trong gió, lời nói ra lại vẫn nhỏ nhẹ: "Tỷ vốn muốn đến hậu hoa viên dạo một chút, nhưng khi đi qua viện của Lục đại ca mới nhớ vừa nãy ở chỗ Đại bá và Đại bá mẫu nghe nói sáng nay Lục đại ca qua đó chào từ biệt, nên tỷ muốn vào chào hỏi một chút. Đồng thời muốn thuyết phục Lục đại ca đừng dọn đi. Không ngờ đại ca và muội muội cũng tới. Sao muội muội không nói sớm chứ? Nếu biết hai người muốn tới, nhất định tỷ sẽ đi cùng hai người."
Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại là Hứa Tú Ninh không phải.
Lục Đình Tuyên cười lạnh. Đến hậu viên cũng sẽ không đi qua chỗ chàng. Hơn nữa vừa nãy Hứa Tú Ninh đi chưa được bao lâu thì Hứa Tú Oánh lại tới, hiển nhiên là trực tiếp chạy tới chỗ chàng, đâu ra cái gì mà đột nhiên nhớ đến chứ?
Hứa Minh Thành cũng không vui vẻ cho lắm.
Em gái của hắn đơn thuần, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Tháng chạp năm ngoái Hứa Tú Oánh tới, nàng vẫn luôn đối xử tốt với người đường tỷ này. Nhưng hiện giờ Hứa Tú Oánh nói dối, tự mình tới gặp riêng vị hôn phu của em gái hắn, chuyển trọng điểm của câu nói, ngầm trách Hứa Tú Ninh, xem người đại ca này là người chết à?
Nhưng khi hắn muốn nói chuyện, thì nghe được giọng nói yêu kiều mang theo nghi ngờ của Hứa Tú Ninh vang lên: "Nhưng đường đến hậu viên không ngang qua chỗ Lục ca ca mà."
Hứa Minh Thành nhịn không được bật cười. Ngay cả Lục Đình Tuyên, khóe môi cũng hơi cong, trong mắt xuất hiện ý cười.
Nhưng gương mặt nhanh chóng tỏ ra hờ hững tiếp tục cúi đầu uống trà.
"Ninh nhi, đến chỗ đại ca này."
Không đếm xỉa đến gương mặt đỏ bừng của Hứa Tú Oánh, Hứa Minh Thành ngoắc gọi Hứa Tú Ninh. Sau đó quay đầu nói chuyện với Lục Đình Tuyên: "Đình Tuyên, không dối gạt đệ, ta và Ninh nhi tới, thật ra cũng là muốn hỏi đệ nguyên nhân tại sao đệ lại đột ngột từ giã. Phụ thân và mẫu thân của ta nghe thấy đệ từ giã, vừa nãy luôn nói với ta có phải là do họ có chỗ nào không chu toàn mới khiến đệ nói ra lời này hay không. Rất cảm thấy có lỗi với Lục bá phụ, không xứng với sự phó thác của ông ấy lúc lâm chung."
"Bản thân tới đây ở, Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu luôn đối xử với đệ vô cùng tốt, trong lòng đệ rất cảm kích."
Lục Đình Tuyên giương mắt lên, vốn muốn nhìn Hứa Minh Thành, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Hứa Tú Ninh.
Đôi mắt đen như mực, mong đợi nhìn chàng, đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Lục Đình Tuyên dời mắt, nói tiếp: "...Nhưng Hứa huynh cũng biết, nhà đệ cũng có vài cửa hàng ở Kinh Thành. Mặc dù đệ ít đi qua đó, đều giao cho chưởng quỹ và tiểu nhị xử lý, nhưng hàng tháng sổ sách cửa hàng đều phải đem tới cho đệ xem, nếu có chuyện gì quan trọng cũng phải tới xin chỉ thị của đệ. Đệ ở quý phủ đã lâu, những chưởng quỷ và tiểu nhị này lui tới nhiều, chỉ sợ quấy rầy Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu. Ngay cả hạ nhân trong phủ, e rằng cũng lén lút bàn tán về đệ. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, đệ cảm thấy vẫn chuyển ra khỏi quý phủ thì tốt hơn chứ không phải là vì Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu. Mong Hứa huynh chuyển lời với họ, bảo họ không cần lo lắng."
Lục gia cũng có một khu trạch viện ở Kinh Thành. Bên trong ngoài bốn tòa viện tử, còn có một tiểu hoa viên yên tĩnh, quy mô càng lớn hơn Hứa phủ. Tất cả đồ vật cũng đầy đủ, nếu Lục Đình Tuyên muốn chuyển qua, chỉ cần cho người quét dọn thu xếp phòng một chút là có thể lập tức dời qua, cực kỳ thuận tiện.
Nhưng lúc trước Lục phụ nghĩ Lục Đình Tuyên lẻ loi một mình, lại đang độ tuổi nhiệt huyết xốc nổi, sợ chàng sống một mình sẽ không học hành đàng hoàng, bỏ bê việc học, lúc này mới dặn chàng đến Hứa phủ ở lại, cũng là muốn Hứa Chính Thanh giám sát việc học của chàng.
Biết chàng muốn dọn đi là vì lí do này, Hứa Minh Thành mới yên lòng.
"Đệ khách khí quá rồi. Đây là chuyện lớn gì mà làm cho đệ rời khỏi nhà chúng ta?" Hắn vừa cười vừa nói: "Với lại, chẳng lẽ đệ không biết, ở trong lòng phụ thân và mẫu thân ta, đệ chính là người trong nhà? Nếu chỉ vì chuyện này thì đệ yên tâm đi, không ai dám lén lút bàn tán sau lưng nữa. Nếu có, ta sẽ lập tức đuổi hắn ra khỏi phủ."
Đương nhiên, đây chỉ là một cái cớ của Lục Đình Tuyên mà thôi. Thật ra, chàng vẫn muốn rời khỏi cái nơi đau lòng này, không muốn thường xuyên nhìn thấy Hứa Tú Ninh.
Mặc dù kiếp trước nàng từ bỏ hôn ước với chàng để gả cho Lăng Hằng, nhưng trong lòng chàng kỳ thật vẫn chưa thể quên được nàng. Cho nên, sau khi biết nàng phát bệnh mà chết ở Lăng phủ, hai nhà Thẩm Hứa gặp tai học ngập đầu, chàng mới quyết tâm leo lên vị trí cao, nhằm điều tra tất cả chân tướng, khiến người hại nàng không được chết tử tế.
Thật ra chàng vốn là người không cảm thấy hứng thú với con đường làm quan, không màng danh lợi, định rõ chí hướng.
Đang muốn tìm cái cớ khác, lại nghe thấy giọng nói có chút vội vàng của Hứa Tú Ninh: "Đại ca muội nói rất đúng, Lục ca ca, huynh chính là người nhà của chúng ta, sao có thể dọn đi đâu chứ? Lục ca ca, huynh đừng dọn đi nữa, có được không?"
Nàng mặc bộ áo choàng màu hồng dệt kim thêu hoa, phần mép có một lớp lông hồ ly màu trắng tinh tế, lớp lông xù làm khuôn mặt nàng càng nhỏ lại.
So với vẻ xinh đẹp trên người, lúc này hai gò má nàng lại nhiều thịt hơn một chút nhưng lại tăng thêm mấy phần hồn nhiên, đáng yêu.
Lục Đình Tuyên dời mắt, không nhìn nàng nữa, đứng lên nói chuyện với Hứa Minh Thành.
Tuổi tác của chàng và Hứa Minh Thành gần bằng nhau, từ nhỏ đã quen biết, sau lại cùng học ở Quốc Tử Giám, tình cảm như huynh đệ ruột thịt.
Kiếp trước, lúc Hứa Minh Thành ở trong lao ngục bị người hãm hại, chức quan của chàng không cao, thấp cổ bé họng, không thể cứu vớt đám người Hứa gia đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng được. Bây giờ có thể thấy chí hữu[1]ngày xưa khỏe mạnh đứng ở chỗ này, trong lòng của chàng cũng cảm thấy rất vui mừng.
[1]Chí hữu: bạn thân
Hứa Tú Oánh không ngờ Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh sẽ đến, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng. Nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, đứng lên khỏi ghế, uốn gối hành lễ với Hứa Minh Thành, kêu một tiếng đại ca.
"Nhị muội."
Mặc dù trong lòng Hứa Minh Thành cũng thấy ngạc nhiên tại sao nàng ta lại ở đây, nhưng vẫn rất khách khí khẽ gật đầu với nàng ta, kêu một tiếng.
Tuổi tác của hắn lớn hơn Hứa Tú Ninh, biết phụ thân Hứa Tú Oánh và phụ thân mình cũng không phải là một mẹ sinh ra, mà là con trai của mẹ kế. Mà sau khi mẹ kế vào cửa, làm khó dễ phụ thân - đứa con vợ trước này đủ điều. Cho đến khi ông nội chết rồi, mẹ kế và nhị thúc lại tìm đủ mọi cách chiếm hết tài sản, còn đuổi phụ thân đi. May mà phụ thân chăm chỉ, cần cù học tập, đỗ đạt tiến sĩ, mới có thành tích như ngày hôm nay. Bằng không, không biết tình cảnh hôm nay sẽ thê thảm đến mức nào.
Buồn cười là vị nhị thúc kia và mẹ kế thấy phụ thân làm quan, lại tới nịnh bợ. Còn lấy danh tiếng của phụ thân ở phủ Thường châu ỷ thế hiếp người. Phụ thân đã gửi thư cảnh cáo nhiều lần nhưng họ vẫn không thay đổi. Đợi đến khi hai người bọn họ lần lượt chết rồi, vị đường muội này lại dẫn theo đường đệ tới tìm nơi nương tựa.
Tính tình phụ thân mẫu thân rộng lượng, thấy tỷ đệ bọn họ bơ vơ, không nơi nương tựa, giữ bọn họ ở trong phủ, còn dặn hắn phải đối xử với bọn họ như muội muội đệ đệ ruột thịt.
Nhưng việc này Hứa Minh Thành làm không được. Lúc nói chuyện với Hứa Tú Oánh, hắn vẫn rất khách sáo và xa cách.
Trong lòng Hứa Tú Oánh rất rõ ràng điểm này, cũng biết Lục Đình Tuyên sẽ chỉ đối xử càng khách sáo càng xa cách với nàng ta.
Ở trong Hứa phủ này không ai thật lòng đối xử với nàng ta cả, trong mắt bọn họ đều chỉ có Hứa Tú Ninh.
Nhưng không sao, còn nhiều thời gian, nàng ta sẽ khiến Lục Đình Tuyên dần dần thay đổi cách đối xử với mình.
Nếu sau này nàng ta có thể làm Nội các thủ phụ phu nhân, thì tất cả người trong thiên hạ này sẽ ngưỡng mộ nàng ta, những người như Hứa Minh Thành là cái thá gì chứ? Còn không phải sẽ lo nịnh bợ nàng ta hay sao?
Nàng ta cụp mắt xuống, che đậy ý nghĩ trong quyết tâm, nàng ta đi tới muốn kéo tay Hứa Tú Ninh.
Vị đường muội này của nàng ta mặc dù mặt mũi trông rất thanh tú, nhưng từ nhỏ đã được người nhà sủng ái quá đáng, căn bản không biết đề phòng người khác, rất dễ bị lừa.
Nhưng không ngờ Hứa Tú Ninh lại tránh tay nàng ta, trốn ra sau lưng Hứa Minh Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Tú Oánh kéo trúng hư không, lúng túng thu tay lại. Nhưng vẫn cười dịu dàng, hỏi: "Muội muội mới qua chỗ Đại bá và Đại bá mẫu mà trở về nhanh như vậy hả? Đại bá và Đại bá mẫu thấy muội khỏe mạnh, nhất định rất yên tâm."
Hứa Tú Ninh cực kỳ không thích dáng vẻ này của nàng ta. Trên mặt luôn là vẻ dịu dàng ôn hòa, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ cái gì.
Loại người này rất đáng sợ.
Cho nên nàng liền nói: "Ta và đại ca đến tìm Lục ca ca. Trước đó gặp tỷ tỷ ở trên đường, ta hỏi tỷ tỷ đi đâu, tỷ tỷ nói đến hậu viên đi dạo. Sao bây giờ tỷ tỷ lại ở chỗ Lục ca ca? Nếu biết trước tỷ tỷ cũng muốn đến tìm Lục ca ca, vậy chúng ta có thể đi chung rồi."
Tiếng nói của nàng giòn tan, Hứa Minh Thành đang nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy thì nhìn sang.
Hắn không biết chuyện xảy ra trên đường vừa nãy. Nhưng nếu quả thật là như thế, vậy cách làm này của Hứa Tú Oánh có vẻ không đúng lắm.
Lục Đình Tuyên là vị hôn phu của muội muội hắn, Hứa Tú Oánh tới gặp chàng thì thôi, còn nói dối muội muội hắn. Rốt cuộc nàng ta đang mang tâm tư gì?
Trong lòng Lục Đình Tuyên khẽ động. Là bởi vì câu nói kia của Hứa Tú Ninh, ta và đại ca đến tìm Lục ca ca.
Chàng không nhịn được quay đầu nhìn nàng một cái. Thấy trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ chân thành, có thể thấy được đúng là nàng thật lòng muốn đến tìm chàng.
Nàng đến tìm chàng làm gì? Không phải nàng luôn chê chàng trầm lắng, không thú vị, nếu chàng đáp lại hơi chậm một chút thì nàng sẽ lập tức bỏ đi, chàng phải đi dỗ mới làm nàng hồi tâm chuyển ý hay sao?
Chàng tưởng rằng trước đó mình cố ý không gặp Hứa Tú Ninh, từ đó về sau nàng sẽ không đi tìm chàng nữa. Không ngờ mới được một lát, nàng lại tới...
Nhưng chàng vẫn hờ hững dời mắt đi.
Thấy nàng hiện giờ khỏe mạnh là đủ rồi, những cái khác chàng không muốn, cũng không dám cưỡng cầu nữa.
Vết sẹo trong lòng kia, kiếp trước cho đến ngày chàng chết vẫn chưa khép lại. Kiếp này chàng không dám gỡ nó ra, khiến mình đau khổ hơn nữa.
Cũng không muốn biết rõ trong lòng Hứa Tú Ninh không có chàng, thậm chí chán ghét chàng, mà còn muốn ép nàng gả cho chàng.
Nàng vui vẻ là đủ rồi.
Về phần Hứa Tú Oánh, mặc kệ trong lòng nàng ta có âm mưu gì, chàng chẳng muốn quan tâm làm gì.
Bèn đưa tay cầm tách trà có nắp trên bàn, giở nắp lên, cúi đầu rủ mắt uống trà.
Lúc này nụ cười trên mặt Hứa Tú Oánh cũng sắp không giữ được nữa rồi. Nàng ta không ngờ Hứa Tú Ninh lại hỏi thẳng ra trước mặt Lục Đình Tuyên và Hứa Minh Thành, nhất thời có chút lúng túng, mặt hơi nóng lên.
Rốt cuộc là nàng nhanh mồm nhanh miệng, không hiểu chuyện đời thật, hay là cố ý hỏi như vậy, khiến nàng ta khó xử?
Mười ngón tay nắm chặt lấy khăn tay thêu hoa mai, ống tay áo đung đưa trong gió, lời nói ra lại vẫn nhỏ nhẹ: "Tỷ vốn muốn đến hậu hoa viên dạo một chút, nhưng khi đi qua viện của Lục đại ca mới nhớ vừa nãy ở chỗ Đại bá và Đại bá mẫu nghe nói sáng nay Lục đại ca qua đó chào từ biệt, nên tỷ muốn vào chào hỏi một chút. Đồng thời muốn thuyết phục Lục đại ca đừng dọn đi. Không ngờ đại ca và muội muội cũng tới. Sao muội muội không nói sớm chứ? Nếu biết hai người muốn tới, nhất định tỷ sẽ đi cùng hai người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại là Hứa Tú Ninh không phải.
Lục Đình Tuyên cười lạnh. Đến hậu viên cũng sẽ không đi qua chỗ chàng. Hơn nữa vừa nãy Hứa Tú Ninh đi chưa được bao lâu thì Hứa Tú Oánh lại tới, hiển nhiên là trực tiếp chạy tới chỗ chàng, đâu ra cái gì mà đột nhiên nhớ đến chứ?
Hứa Minh Thành cũng không vui vẻ cho lắm.
Em gái của hắn đơn thuần, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Tháng chạp năm ngoái Hứa Tú Oánh tới, nàng vẫn luôn đối xử tốt với người đường tỷ này. Nhưng hiện giờ Hứa Tú Oánh nói dối, tự mình tới gặp riêng vị hôn phu của em gái hắn, chuyển trọng điểm của câu nói, ngầm trách Hứa Tú Ninh, xem người đại ca này là người chết à?
Nhưng khi hắn muốn nói chuyện, thì nghe được giọng nói yêu kiều mang theo nghi ngờ của Hứa Tú Ninh vang lên: "Nhưng đường đến hậu viên không ngang qua chỗ Lục ca ca mà."
Hứa Minh Thành nhịn không được bật cười. Ngay cả Lục Đình Tuyên, khóe môi cũng hơi cong, trong mắt xuất hiện ý cười.
Nhưng gương mặt nhanh chóng tỏ ra hờ hững tiếp tục cúi đầu uống trà.
"Ninh nhi, đến chỗ đại ca này."
Không đếm xỉa đến gương mặt đỏ bừng của Hứa Tú Oánh, Hứa Minh Thành ngoắc gọi Hứa Tú Ninh. Sau đó quay đầu nói chuyện với Lục Đình Tuyên: "Đình Tuyên, không dối gạt đệ, ta và Ninh nhi tới, thật ra cũng là muốn hỏi đệ nguyên nhân tại sao đệ lại đột ngột từ giã. Phụ thân và mẫu thân của ta nghe thấy đệ từ giã, vừa nãy luôn nói với ta có phải là do họ có chỗ nào không chu toàn mới khiến đệ nói ra lời này hay không. Rất cảm thấy có lỗi với Lục bá phụ, không xứng với sự phó thác của ông ấy lúc lâm chung."
"Bản thân tới đây ở, Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu luôn đối xử với đệ vô cùng tốt, trong lòng đệ rất cảm kích."
Lục Đình Tuyên giương mắt lên, vốn muốn nhìn Hứa Minh Thành, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Hứa Tú Ninh.
Đôi mắt đen như mực, mong đợi nhìn chàng, đáng yêu như một con mèo nhỏ.
Lục Đình Tuyên dời mắt, nói tiếp: "...Nhưng Hứa huynh cũng biết, nhà đệ cũng có vài cửa hàng ở Kinh Thành. Mặc dù đệ ít đi qua đó, đều giao cho chưởng quỹ và tiểu nhị xử lý, nhưng hàng tháng sổ sách cửa hàng đều phải đem tới cho đệ xem, nếu có chuyện gì quan trọng cũng phải tới xin chỉ thị của đệ. Đệ ở quý phủ đã lâu, những chưởng quỷ và tiểu nhị này lui tới nhiều, chỉ sợ quấy rầy Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu. Ngay cả hạ nhân trong phủ, e rằng cũng lén lút bàn tán về đệ. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, đệ cảm thấy vẫn chuyển ra khỏi quý phủ thì tốt hơn chứ không phải là vì Hứa bá phụ và Hứa bá mẫu. Mong Hứa huynh chuyển lời với họ, bảo họ không cần lo lắng."
Lục gia cũng có một khu trạch viện ở Kinh Thành. Bên trong ngoài bốn tòa viện tử, còn có một tiểu hoa viên yên tĩnh, quy mô càng lớn hơn Hứa phủ. Tất cả đồ vật cũng đầy đủ, nếu Lục Đình Tuyên muốn chuyển qua, chỉ cần cho người quét dọn thu xếp phòng một chút là có thể lập tức dời qua, cực kỳ thuận tiện.
Nhưng lúc trước Lục phụ nghĩ Lục Đình Tuyên lẻ loi một mình, lại đang độ tuổi nhiệt huyết xốc nổi, sợ chàng sống một mình sẽ không học hành đàng hoàng, bỏ bê việc học, lúc này mới dặn chàng đến Hứa phủ ở lại, cũng là muốn Hứa Chính Thanh giám sát việc học của chàng.
Biết chàng muốn dọn đi là vì lí do này, Hứa Minh Thành mới yên lòng.
"Đệ khách khí quá rồi. Đây là chuyện lớn gì mà làm cho đệ rời khỏi nhà chúng ta?" Hắn vừa cười vừa nói: "Với lại, chẳng lẽ đệ không biết, ở trong lòng phụ thân và mẫu thân ta, đệ chính là người trong nhà? Nếu chỉ vì chuyện này thì đệ yên tâm đi, không ai dám lén lút bàn tán sau lưng nữa. Nếu có, ta sẽ lập tức đuổi hắn ra khỏi phủ."
Đương nhiên, đây chỉ là một cái cớ của Lục Đình Tuyên mà thôi. Thật ra, chàng vẫn muốn rời khỏi cái nơi đau lòng này, không muốn thường xuyên nhìn thấy Hứa Tú Ninh.
Mặc dù kiếp trước nàng từ bỏ hôn ước với chàng để gả cho Lăng Hằng, nhưng trong lòng chàng kỳ thật vẫn chưa thể quên được nàng. Cho nên, sau khi biết nàng phát bệnh mà chết ở Lăng phủ, hai nhà Thẩm Hứa gặp tai học ngập đầu, chàng mới quyết tâm leo lên vị trí cao, nhằm điều tra tất cả chân tướng, khiến người hại nàng không được chết tử tế.
Thật ra chàng vốn là người không cảm thấy hứng thú với con đường làm quan, không màng danh lợi, định rõ chí hướng.
Đang muốn tìm cái cớ khác, lại nghe thấy giọng nói có chút vội vàng của Hứa Tú Ninh: "Đại ca muội nói rất đúng, Lục ca ca, huynh chính là người nhà của chúng ta, sao có thể dọn đi đâu chứ? Lục ca ca, huynh đừng dọn đi nữa, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro