Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ

Chương 1

Trường Câu Lạc Nguyệt

2024-06-09 00:42:45

Hứa Tú Ninh chết rồi. Bị sự ngu xuẩn của bản thân hại chết.

Lúc trước vì có thể gả cho Lăng Hằng, nàng hủy hôn ước với Lục Đình Tuyên, quỳ gối trước mặt phụ mẫu cầu xin hai ngày hai đêm, không ngờ thứ Lăng Hằng cho nàng lại là một bát Hạc Đỉnh Hồng[1].

[1]Hạc Đỉnh Hồng: thực ra là Hồng tín thạch (Thạch tín), sau khi độc tố này đi vào cơ thể sẽ khiến cho protein trong cơ thể biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho các tế bào, khiến người nhiễm độc mau chóng rơi vào trạng thái tử vong.

Thậm chí nàng cũng không biết nguyên nhân, cứ thế làm cô hồn dã quỷ.

Sau khi chết, linh hồn chỉ có thể trông coi bộ xương khô của mình bị ném ở bãi tha ma, không đi đâu được, hoàn toàn không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Ngơ ngác không biết đã bao nhiêu năm tháng, một ngày nọ, bãi tha ma có một con quỷ mới tới, tự giới thiệu là nha hoàn nhà Quách Tế Tửu - Quốc Tử Giám đương triều, nhờ thế Hứa Tú Ninh mới biết mình đã chết năm năm.

Thì ra, sau khi nàng chết được một ngày, ngoại tổ phụ làm Thủ phụ nội các kia của nàng đã bị Cẩm Y Vệ tịch thu nhà, tội danh là cấu kết với Thái tử. Phụ thân nàng xem như tòng phạm bị tống vào ngục với huynh trưởng. Không lâu sau, hai người chết ở trong ngục. Mẫu thân bi thương quá độ, cũng nhanh chóng buông tay nhân gian.

Cả một nhà vốn hạnh phúc bên nhau, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã rơi vào kết cục nhà tan cửa nát. Ngay cả chuyện cấu kết với Thái tử, trước kia Hứa Tú Ninh chưa từng nghe ngoại tổ phụ và phụ thân nhắc tới một chữ. Có lẽ là có người cố ý hãm hại ông ngoại và phụ thân, nhằm trừ khử bọn họ.

Mà quả nhiên, năm năm sau, có người lật vụ án này ra phúc thẩm. Cuối cùng thẩm tra ra, lại là phụ thân Lăng Hằng - Lăng Thứ Phụ cố ý hãm hại. Chính vì muốn trừ khử ngoại tổ phụ, để ông ta có thể ngồi lên vị trí Thủ phụ nội các.

Trách không được lúc đó Lăng Hằng lại sai người bưng cho nàng một bát cháo tổ yến trộn Hạc Đỉnh Hồng. Chắc là sợ nàng sẽ cản trở, nên dứt khoát bỏ độc giết chết nàng trước.

Nghĩ lại, trước kia Lăng Hằng thâm tình nói chuyện vui vẻ với nàng, bên hoa dưới trăng thề non hẹn biển, thì ra trong lòng ẩn chứa loại dã tâm này.

Nhưng lúc ấy nàng lại thật lòng tin tưởng nên mới không quan tâm đến sự phản đối của phụ mẫu, cố chấp hủy hôn sự từ thuở nhỏ với Lục Đình Tuyên, gả cho Lăng Hằng.

Mà bây giờ, người lật lại bản án cho ngoại tổ phụ và phụ thân nàng lại chính là người trước kia nàng muốn hủy hôn cho bằng được - Lục Đình Tuyên...

Chẳng phải nàng có mắt không tròng, cực kỳ ngu ngốc sao?

Hứa Tú Ninh khổ sở trong lòng. Hai tay vòng quanh đầu gối, khóc nức nở, hoàn toàn không để ý con quỷ nha hoàn vừa mới tới đang hoảng sợ nhìn nàng ra làm sao.

Nếu đã làm quỷ, tại sao lại có nước mắt chứ? Chuyện xưa từng nói, làm quỷ mà khóc ra nước mắt, thì sẽ hồn phi phách tán.

Thực tế, thân thể Hứa Tú Ninh đúng là dần dần trong suốt. Như một làn sương mù, bị gió lạnh lúc gà gáy thổi tới, chậm rãi tan biến giữa bầu trời màu xám đen.

Tháng hai đầu xuân, thời tiết còn lạnh. Gió buốt như đao, cuốn thành cơn lốc, tấp vào thân thể người.

Họa Cầm thầm oán thán một tiếng, rụt cổ lại, tăng tốc đi lên phía trước.

Một lát sau đã đến Hội Nhã uyển, tiểu nha hoàn và bà tử ở bên trong thấy nàng ta trở về, mặt tươi cười chào hỏi nàng ta một tiếng.

Họa Cầm chỉ thản nhiên ừ một tiếng, một mình đi lên con đường phía trước, không nói gì.

Nàng ta là nha hoàn nhị đẳng bên người cô nương, tự cảm thấy thân phận cao quý, không phải người những tiểu nha hoàn và bà tử này có thể so sánh, thực sự không đáng nói nhiều với họ, hạ thấp thân phận.

Vén tấm rèm vải màu đỏ tươi thêu cành hoa đi vào nhà, lập tức có một luồng hơi ấm mang theo hương thơm phả vào mặt.

Họa Bình thấy nàng ta trở về, vội vàng ra đón, nhẹ giọng nói chuyện: "Họa Cầm tỷ tỷ, tỷ trở về rồi hả?"

Thấy gương mặt nàng ta trắng bệch, đôi môi tím thẫm, lại hỏi: "Bên ngoài lạnh thế này luôn ạ?"



Họa Cầm nhìn thoáng qua khung giường sau tấm bình phong bằng lụa trắng thêu mẫu đơn hồ điệp, tấm màn lụa hồng thả xuống, bên trong yên tĩnh. Chắc hẳn cô nương còn đang ngủ.

Nàng ta không nói chuyện, đi thẳng tới bên cạnh chậu than, duỗi hai tay ra để lửa than bốc lên xua tan giá lạnh trên người.

"Cái thời tiết quỷ này, thật sự có thể làm người chết cóng." Hơ lửa một hồi, Họa Cầm cảm thấy trên người đã ấm lên không ít, lúc này mới lên tiếng nói chuyện: "Rõ ràng tiết Hoa Triêu[2] cũng đã qua, nhưng vẫn không có một chút ấm áp, mấy ngày âm u liên tiếp. Gió cũng như dao, phả vào mặt như cắt da cắt thịt. Đúng là có vẻ muốn đổ tuyết. Cũng không biết khi nào mới có thể ấm áp nữa."

[2]Tiết Hoa Triêu: ngày 12 tháng 2 âm lịch, ngày trăm hoa đua nở.

Ánh mắt nàng ta nhìn lướt qua giữa và trong phòng, thấy không có những người khác, hỏi: "Mặc Lan đâu?"

Mặc Lan là người phu nhân phái tới đi theo hầu hạ cô nương, là nha hoàn nhất đẳng của Hội Nhã uyển. Mặc dù Họa Cầm không dám lên mặt với nàng ấy, nhưng thật ra trong lòng vô cùng không cam tâm.

Nàng ta cảm thấy mình đã hầu hạ bên người cô nương bốn năm, tư cách và kinh nghiệm đầy đủ. Nếu Mặc Lan không đến thì vị trí đại nha hoàn của Hội Nhã uyển chắc chắn sẽ là của nàng ta.

Nhưng Mặc Lan lại được phu nhân sai tới đây. Hơn nữa, bàn về tuổi tác, năm nay Mặc Lan mới mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn nàng ta một tuổi.

Cho nên hễ không có Mặc Lan ở bên cạnh, nàng ta thường hay nói xấu Mặc Lan trước mặt những người khác.

"Vừa nãy phu nhân phái người hỏi đêm hôm qua cô nương tỉnh mấy lần, ho mấy tiếng, muốn gọi người qua đó tra hỏi, nên Mặc Lan mới đi."

Năm nay Họa Bình mười bốn tuổi, nhỏ hơn Họa Cầm và Mặc Lan, cho nên luôn gọi họ là tỷ tỷ: "Họa Cầm tỷ tỷ, đêm qua Mặc Lan tỷ tỷ dặn tỷ sáng sớm đưa thực đơn hôm nay của cô nương đến phòng bếp, tỷ đã đưa chưa?"

Họa Cầm hừ mũi một tiếng: "Chỉ là một tờ thực đơn mà thôi, gọi bất kỳ một tiểu nha hoàn hoặc bà hầu đưa đến phòng bếp là được, cần gì phải chỉ đích danh ta đưa qua. Cô nương thích ta, liếc mắt không thấy ta là sẽ hỏi. Nàng ta tất nhiên là thấy ta được cô nương sủng ái, trong lòng ghen ghét, sợ ta chiếm vị trí đại nha hoàn của nàng ta, vậy nên mới cố ý sai ta làm những chuyện này để cô nương ít nhìn thấy ta hơn. Trời lạnh như vậy, vừa nãy suýt chút nữa là ta chết cóng rồi.

Trong giọng nói chứa đầy phàn nàn về Mặc Lan. Họa Bình là người thành thật, không biết phải nói gì, nên cúi đầu, không tiếp lời.

Trong lòng Họa Cầm tức giận, vốn còn muốn than phiền thêm đôi câu, nhưng nghe thấy sau tấm bình phong truyền đến âm thanh sột soạt, vội vàng thu lại vẻ mặt cay nghiệt, xoay người vòng qua bình phong, giơ tay vén màn lên. Nàng ta nhìn thấy tiểu thiếu nữ đang nằm trong chăn gấm, nhìn đỉnh màn, nghe được âm thanh mới xoay đầu lại nhìn nàng ta. Đôi mắt đen như hai giọt mực.

"Cô nương tỉnh rồi ạ?"

Họa Cầm vội vàng tươi cười, vừa vén màn lụa mắc lên cành hồ lô làm bằng bạc vừa quay đầu gọi Họa Bình: "Cô nương tỉnh rồi. Ngươi mau đi gọi tiểu nha hoàn xách nước nóng vào để cô nương rửa mặt."

Họa Bình đáp một tiếng, xoay người vén rèm cửa độn bông treo trên vách ngăn lên, ra ngoài gọi mọi người.

Họa Cầm lại cười hỏi người trên giường: "Bây giờ cô nương muốn dậy? Hôm nay ngài muốn mặc y phục màu gì ạ?"

Hứa Tú Ninh không nói gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng ta.

Trên thực tế hai ngày nay nàng không nói một câu. Bởi vì nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nàng nhớ rõ ràng nàng đã chết rồi, còn lang thang ở bãi tha ma một thời gian rất dài. Vậy mà khi đột nhiên mở hai mắt ra, nàng lại còn sống. Hơn nữa nàng còn ở độ tuổi mười một. Bấy giờ, phụ thân vẫn là Hộ bộ tả thị lang, mẫu thân và huynh trưởng đều khỏe mạnh, chưa xảy ra những chuyện sau này.

Hứa Tú Ninh chỉ nghi ngờ là mình đang nằm mơ. Vẫn không biết được rốt cuộc năm năm ở bãi tha ma kia là mơ hay một màn trước mắt này là mơ.

Dừng một chút, nàng mới thoáng gật đầu. Tỏ ý muốn đứng lên.

Họa Cầm thấy vậy, vội vàng đi mở tủ áo khoác màu đỏ thắm mạ vàng bên cạnh. Bên trong chứa đầy váy áo của Hứa Tú Ninh, rực rỡ muôn màu.

Cuối cùng Hứa Tú Ninh chọn một cái áo kẹp màu tím phấn, bên trên thêu những đóa hoa gấm màu vàng, váy bông dệt chéo màu vàng nhạt, mặc vào dưới sự hầu hạ của Họa Cầm.

Đợi đến khi Họa Bình và tiểu nha hoàn xách nước nóng vén rèm đi vào, Hứa Tú Ninh đã ngồi trên tú đôn ở trước bàn gương. Họa Cầm đứng ở sau lưng, cầm lược ngà voi chải tóc cho nàng.



"Tóc cô nương thật là đẹp." Họa Cầm vừa chải vừa cười nói: "Đen nhánh mềm mại. Không phải nô tỳ khoác lác, chứ khắp thiên hạ này cũng tìm không ra người thứ hai có mái tóc đẹp như cô nương đâu."

Mặc dù lời này của nàng ta có yếu tố lấy lòng, nhưng tóc của Hứa Tú Ninh quả thực vô cùng đẹp. Tóc đen như vẩy mực, như là thác nước chảy trên đầu vai và sau lưng nàng.

Hứa Tú Ninh không nói tiếp, để mặc Họa Cầm chải kiểu tóc song nha kế cho nàng.

Nha hoàn Họa Cầm này biết cách ăn nói, luôn tươi cười lấy lòng nàng. Trước kia nàng rất thích nha hoàn này, nhưng nàng nhớ sau khi nàng gả cho Lăng Hằng, chưa được một tháng, đã phát hiện ả lại lén nàng bò lên giường hắn.

Sau đó Lăng Hằng thấy nàng đau lòng, lệ rơi đầy mặt, bèn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng, nói hắn và Họa Cầm không có chút quan hệ nào, đây đều là chuyện do đệ đệ của hắn làm ra. Còn đuổi Họa Cầm rời khỏi Lăng phủ. Nhưng dù như vậy, Hứa Tú Ninh vẫn không tin, trong lòng luôn có một cái gai nằm ngang ở đó.

Hơn nữa, ban nãy nàng cũng không có ngủ, nên nghe thấy rất rõ ràng những lời phàn nàn của Họa Cầm.

Vậy mà trước kia nàng chưa bao giờ nghe nàng ta nói những lời như vậy.

Lúc này, Họa Bình đã đổ nước nóng vào trong chậu đồng, hai tay bưng tới mời Hứa Tú Ninh rửa mặt. Bởi vì thời tiết rét lạnh, cho nên sau khi rửa mặt xong còn phải bôi một lớp mỡ.

Họa Cầm cầm một cái hộp hoa thược dược nhỏ bằng sứ trắng đặt trên bàn trang điểm, mở nắp, mời Hứa Tú Ninh thoa mặt.

Đừng xem thường hộp mỡ thoa mặt này. Bên trong có bỏ thêm nam châu, cực kỳ quý giá. Chỉ một hộp nhỏ thế này thôi đã bốn năm lượng bạc, đủ chi phí sinh hoạt mấy tháng của gia đình bình thường.

Nhưng lão gia phu nhân và đại thiếu gia từ trước đến nay rất yêu thương cô nương, thứ gì tốt mà không nỡ để nàng dùng? Hộp mỡ thoa mặt này có là gì chứ?

Một mặt, trong lòng Họa Cầm hâm mộ Hứa Tú Ninh tốt số, đầu thai vào một gia đình tốt như vậy, một mặt gọi Họa Bình nhanh chóng đi phòng bếp đem đồ ăn tới.

Hứa lão gia chỉ có một mình phu nhân Thẩm thị, không có di nương hay thông phòng nào. Thẩm thị cũng chỉ sinh một đôi trai gái, trước kia cả nhà bốn người đều sẽ cùng nhau ăn cơm. Nhưng vì hai ngày trước, Hứa Tú Ninh nhiễm phong hàn, ho khan mãi chưa khỏi, để nàng đỡ bôn ba qua lại làm bệnh tình nặng thêm, Thẩm thị cố ý dặn dò, bảo Hứa Tú Ninh mấy ngày nay dùng bữa ở phòng mình, chờ khỏi bệnh rồi lên nhà chính.

Nhưng hai ngày nay, ngày nào bà cũng đến Hội Nhã uyển thăm Hứa Tú Ninh. Mà một khi đến là sẽ nán lại ít nhất nửa ngày, nhìn Hứa Tú Ninh ăn hết bữa trưa, nghỉ ngơi rồi mới trở về. Nếu thực sự có việc không tới được, nhất định sẽ sai người tới hỏi thăm bệnh của Hứa Tú Ninh.

Hội Nhã uyển cách phòng bếp không xa, vừa đi vừa về chỉ mất thời gian một nén nhang. Nhưng lần này đã qua thời gian hai nén nhang, Họa Bình mới xách theo hộp cơm trở về.

Hứa Tú Ninh còn chưa hỏi nguyên nhân, Họa Cầm đã mở miệng chất vấn trước: "Ngươi trốn đến chỗ nào lười biếng phải không? Bảo ngươi đi phòng bếp lấy đồ ăn, ngươi lại mất rất nhiều thời gian, để cô nương ôm bụng đói chờ ngươi trở về là sao? Nếu ngươi nói không được lí do thì tự đến chỗ Liễu tẩu tử lĩnh mười gậy đi."

Liễu tẩu tử là vợ của một quản sự ở Hứa phủ. Nha hoàn vú già hễ làm sai chuyện, đều do bà ta trách phạt.

Họa Bình nghe xong, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ xuống.

"Cô nương tha cho ta. Nô tỳ không phải là lười biếng mới trở về muộn. Do trên đường gặp được Mai Nguyệt tỷ tỷ hầu hạ trong phòng lão gia phu nhân, nghe nàng kể chuyện vừa nãy Lục thiếu gia đi phòng chính thỉnh an, sau đó lại nói muốn chào từ biệt, rời khỏi phủ chúng ta. Lão gia và phu nhân cố gắng giữ lại, nhưng Lục thiếu gia quyết tâm muốn đi. Trong lòng nô tỳ tò mò, bèn dừng lại hỏi nguyên nhân chuyện này. Vậy nên mới về muộn, khiến cô nương đợi lâu. Đều là lỗi của nô tỳ, chỉ mong cô nương tha cho nô tỳ lần này. Lần sau nô tỳ không dám nữa."

Hứa Tú Ninh không nghe thấy những lời cầu xin tha thứ này của nàng ấy, trong đầu chỉ có lời nói: Lục thiếu gia chào từ biệt, muốn rời đi.

Lục thiếu gia? Lục Đình Tuyên? Nếu nàng quả thật được sống lại lần nữa, dựa theo thời gian mà tính toán, không phải tháng trước Lục Đình Tuyên vừa mới lên Kinh đến nhà nàng sao? Hơn nữa chàng lấy bức thư kia ra, trên thư có nói rõ những gì phụ thân chàng viết cho phụ thân, nể tình lúc trước hai người cùng đậu tiến sĩ, đồng liêu mấy năm, trước kia hai nhà lại đính thân cho hai con, về sau để Lục Đình Tuyên ở tại Hứa gia, nhờ phụ thân sớm tối giám sát việc học của chàng.

Phụ thân đọc xong bức thư, lập tức sai người thu dọn một viện lạc[4] cho Lục Đình Tuyên ở lại, để sau này chàng hộ tống đại ca đi thư quán đọc sách mỗi ngày. Lục Đình Tuyên cảm ơn, cũng đồng ý.

[4]Viện lạc: Sân nhỏ

Hứa Tú Ninh còn nhớ rõ, sau đó Lục Đình Tuyên vẫn ở tại nhà họ, mãi đến sau khi nàng gả cho Lăng Hằng mới rời khỏi. Nhưng bây giờ, tại sao đang yên đang lành chàng lại muốn từ giã, rời khỏi Hứa gia bọn họ?

Điều này không giống trong ấn tượng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ

Số ký tự: 0