Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ

Chương 2

Trường Câu Lạc Nguyệt

2024-06-09 00:42:45

Hứa Tú Ninh không thể nó rõ rốt cuộc tình cảm bản thân dành cho Lục Đình Tuyên là gì.

Năm đó phụ thân hai nhà cùng bảng tiến sĩ, Hứa phụ là Trạng Nguyên, Lục phụ là Bảng Nhãn. Nói ra cũng đều là người phủ Thường Châu, thế là hai nhà càng ngày càng thân thiết.

Mặc dù sau đó đều tự lấy vợ sinh con, nhưng vẫn thường xuyên qua lại, giống như một gia đình. Đợi đến khi Lục Đình Tuyên lên tám, Hứa Tú Ninh ra đời, Lục phụ đề nghị để trai gái hai nhà kết thân gia, phụ thân cũng xúc động đồng ý.

Lục phụ cầm tín vật tới. Là một cặp lược Thường Châu, một đôi hoa tai bạch ngọc. Hai nhà mỗi bên giữ một phần, chỉ chờ hai đứa bé lớn, thành thân lại hợp thành một đôi.

Nhưng hai nhà đính hôn vừa tròn một năm, quê nhà Lục phụ gửi thư báo cha ông chết vì bệnh. Lục phụ đành phải dẫn gia đình hồi hương, chịu tang cho cha ba năm.

Lục gia vốn là gia đình giàu có ở phủ Thường Châu, trên tay có rất nhiều chuyện làm ăn. Hiện giờ, ông chủ cũ bệnh chết, dưới gối chỉ có một đứa con trai là Lục phụ, ông không chịu được lời cầu xin của mẫu thân, dâng thư lên Lại bộ từ quan.

Sau đó ông dồn hết hi vọng thi cử làm rạng rỡ tổ tông cho con trai, sớm chiều giám sát chàng học hành đàng hoàng.

Nghe nói Lục Đình Tuyên cũng là thần đồng. Lên chín đã thi đậu tú tài, mười hai tuổi đã thi đậu cử nhân.

Cử nhân mười hai tuổi, đây chính là chuyện từ cổ chí kim chưa từng nghe nói. Lúc đó không chỉ toàn bộ phủ Thường Châu chấn động, mà ngay cả phụ thân ở Kinh Thành xa xôi cũng nghe nói chuyện này. Ông bèn gửi thư hỏi thật giả, đợi đến khi Lục phụ hồi âm xác nhận chuyện này là thật, lúc ấy ông vui mừng nói với Thẩm thị: "A Ninh tìm được một phu quân tốt rồi."

Thẩm thị nghe cũng rất vui mừng, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng sờ đầu Hứa Tú Ninh.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tú Ninh biết chuyện mình có một vị hôn phu. Nhưng khi đó nàng mới năm tuổi, chẳng biết gì cả, cũng không biết được chuyện này có ý nghĩa là gì, cho nên không để chuyện này trong lòng.

Cho đến khi Lục mẫu và Lục phụ lần lượt qua đời, Lục Đình Tuyên tuân theo di mệnh của phụ thân, mang theo lược, ngọc bội và thư lên Kinh gặp phụ thân, sau đó ở lại Hứa gia bọn họ, lúc này hai người mới bắt đầu tiếp xúc dần dần.

Nhưng Hứa Tú Ninh luôn cảm thấy Lục Đình Tuyên không thích mình cho lắm.

Trong lòng nàng, Lục Đình Tuyên học sâu hiểu rộng, lại là người thích yên tĩnh, người chàng thích phải là kiểu người có phong độ tri thức như nữ nhi Quách Tế Tửu - Quách Cẩn Dao kia mới đúng, nữ tử dịu dàng tao nhã chứ không phải con người yếu đuối, cái gì cũng không biết giống nàng.

Nhưng nàng cũng không thích Lục Đình Tuyên cho lắm.

Luôn cảm thấy chàng chính là hũ nút, không hề thú vị. Có một huynh trưởng như vậy thì rất tốt, nhưng nếu phải sống cả đời với chàng, ngày đêm đối mặt nhau, sẽ cảm thấy rất ngột ngạt.

Cho nên sau này nàng mới thích Lăng Hằng phong lưu phóng khoáng, biết nói lời ngon ngọt. Còn tự mình cầm lược và khuyên tai bạch ngọc đi tìm Lục Đình Tuyên từ hôn, nói cho chàng biết mình muốn gả cho Lăng Hằng, không muốn gả cho chàng...

Nhưng ai ngờ mới gả cho Lăng Hằng chưa được ba tháng, nàng đã chết một cách không rõ ràng.

Nhớ tới những chuyện đó, Hứa Tú Ninh sững sờ một hồi lâu. Nhưng chợt nghĩ tới chuyện Lục Đình Tuyên muốn rời đi, nàng lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Không được, Lục Đình Tuyên không thể rời khỏi Hứa gia bọn họ.

Nếu tất cả những chuyện kia không phải giấc mơ của nàng, đều là chuyện đã từng xảy ra, vậy sau này ông ngoại và phụ thân đều sẽ bị Lăng Thứ Phụ cố ý hãm hại, liên lụy đến chuyện có cấu kết với phế Thái tử.

Đến lúc đó, cả nhà ngoại tổ phụ và Hứa gia bọn họ vẫn sẽ rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

Nàng không thể để cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa.



Mà Lục Đình Tuyên...

Theo lời nói của nha hoàn nhà Quách Tế Tửu kia, cuối cùng Lục Đình Tuyên sẽ giúp đỡ Tứ hoàng tử đăng cơ làm Đế. Không những được phong Tĩnh An Hầu, mà còn làm Nội các thủ phụ, có thể nói quyền cao chức trọng.

Bản án của ngoại tổ phụ và phụ thân được phúc thẩm là do sau khi chàng làm Thủ phụ, dâng thư khẩn cầu lật lại bản án. Hơn nữa, lấy thân phận tôn quý của Thủ phụ lúc đó, chàng còn tự thẩm tra trong suốt quá trình. Cuối cùng chưa đến một tháng đã tra ra chân tướng, rửa oan cho ngoại tổ phụ và phụ thân, cả nhà Lăng Thứ Phụ nhận được kết cục vốn có.

Phần ân tình này của chàng, trong lòng Hứa Tú Ninh rất cảm kích. Với lại, sau này chàng sẽ làm Nội các thủ phụ, nên nàng rất không muốn chàng rời đi.

Giống như chỉ cần Lục Đình Tuyên ở lại Hứa gia một ngày, thì có thể bảo đảm bình yên của Hứa gia ngày đó, nàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Bên ngoài gió rất to và cũng rất lạnh, táp vào mặt giống như dao cứa.

Nhưng Hứa Tú Ninh không quan tâm, vội vã chạy một mạch về phía trước.

Chờ đi đến chỗ ở của Lục Đình Tuyên, lại thấy hai cánh cửa viện đỏ chót đóng kín.

Hứa Tú Ninh tiến lên giơ tay gõ cửa, một lát sau mới có người tới mở cửa.

Hứa Tú Ninh nhận ra đây là người hầu Lục Đình Tuyên mang từ quê Thường Châu tới, tên là Cẩn Ngôn, cực kì trung thành với Lục Đình Tuyên.

Lúc này Họa Cầm và Họa Bình mới đuổi tới.

"Cô nương, sao ngài, ngài chạy nhanh vậy?" Họa Cầm vừa thở hồng hộc nói chuyện, vừa giũ áo choàng mắc trên cánh tay, khoác lên vai nàng: "Bên ngoài gió lớn, bệnh ho của ngài còn chưa bớt, nếu bị gió thổi trúng, bệnh lại trở nặng thì sao?"

Hứa Tú Ninh không quan tâm tới nàng ta, chỉ sốt ruột hỏi Cẩn Ngôn: "Thiếu gia của ngươi đâu rồi? Ta muốn gặp huynh ấy." Nói xong, lập tức muốn đi vào trong viện nhưng bị Cẩn Ngôn nghiêng người chặn lại.

"Bẩm cô nương, đêm qua thiếu gia nhà ta không nghỉ ngơi được, cho nên sáng nay sắc mặt rất không tốt. Vừa nãy ngài nói muốn nghỉ ngơi, cố ý dặn tiểu nhân không cho người ngoài vào quấy rầy. Mời cô nương về trước đi, sau đó tiểu nhân sẽ nói với thiếu gia chuyện cô nương có tới."

Hứa Tú Ninh nghe xong cũng có chút nóng nảy: "Ta không tin. Chắc chắn là ngươi đang lừa ta. Vừa nãy ta nghe nha hoàn nói sáng sớm thiếu gia nhà ngươi đã chào từ biệt phụ mẫu ta, sao bây giờ lại ngủ hả? Cho dù huynh ấy có ngủ thật đi nữa, ta nhất định phải gặp huynh ấy." Dứt lời, giận dỗi tiếp tục đi vào bên trong.

Nàng nhớ trước kia, mỗi lần nàng đến tìm Lục Đình Tuyên, chỉ cần Cẩn Ngôn đi vào thông báo thì chàng bất kể đang làm chuyện gì đều sẽ ra gặp nàng ngay. Sau này thậm chí không cần Cẩn Ngôn thông báo, chỉ cần nàng tới, thì có thể đẩy cửa vào tìm chàng.

Hứa Tú Ninh yếu ớt như vậy, cũng là do trước kia bị Lục Đình Tuyên nuông chiều, chỉ cho rằng hiện giờ cũng giống như trước đây, cho nên muốn gặp Lục Đình Tuyên thì muốn nhìn thấy chàng ngay.

Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Đúng là hắn đang gạt Hứa Tú Ninh, thật ra thiếu gia chưa ngủ. Hơn nữa, vừa nãy nghe được tiếng gõ cửa, hắn xuyên qua khe cửa nhìn xung quanh, thấy là Hứa Tú Ninh thì lập mức muốn mở cửa, nhưng lại bị Lục Đình Tuyên lạnh lùng gọi lại.

"Nói với nàng, ta đã ngủ rồi, bảo nàng về đi."

Thiếu niên mười tám tuổi chắp hai tay sau lưng, đứng trên bậc cấp, gió lạnh thổi lên vạt áo màu lam của chàng, vẻ mặt thanh lãnh[1] như sương.

[1]Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng.



Cẩn Ngôn lập tức cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Rõ ràng vẫn chính là thiếu gia nhà hắn, nhưng ánh mắt của chàng lại lạnh lùng trầm lắng...

Cẩn Ngôn không dám làm trái lời chàng, lúc này mới nói dối Hứa Tú Ninh. Nhưng không ngờ vị đại tiểu thư mỏng manh này lại trực tiếp bảo hắn nói láo, còn cứng rắn xông vào bên trong.

Cẩn Ngôn không cản được, trơ mắt nhìn nàng nhanh nhẹn vòng qua hắn đi vào viện tử.

Nhưng trên bậc cấp đã không có người, cửa phòng mới mở cũng đóng chặt. Hiển nhiên Lục Đình Tuyên đã trở về phòng.

Hứa Tú Ninh liều lĩnh đẩy tấm cửa kia ra. Nhưng bên trong đã cài then, nàng không thể đẩy ra được.

Lục Đình Tuyên cùng tuổi với huynh trưởng của Hứa Tú Ninh, bởi vì Hứa phụ Hứa mẫu cảm thấy chuyện đính hôn đã chắc như đinh đóng cột, sớm để hai người bọn họ làm quen cũng tốt. Cho nên từ lúc Lục Đình Tuyên mười tám tuổi đến Hứa gia, đã tùy ý để hai người bọn họ ở chung.

Hứa Tú Ninh thì sao, lúc ấy chỉ có mười một tuổi, lớn lên trong sự nuông chiều của phụ mẫu và huynh trưởng, không có chút khái niệm về vị hôn phu, chỉ cho rằng có thêm một huynh trưởng chơi với nàng, cho nên luôn gọi Lục Đình Tuyên là Lục ca ca.

Lục Đình Tuyên là người thanh lãnh, không nói nhiều. Nhưng trước kia, mỗi lần nàng gọi chàng là Lục ca ca, chàng đều sẽ đáp một tiếng. Vậy mà bây giờ nàng đã kêu rất nhiều tiếng Lục ca ca, vẫn không nghe được một tiếng trả lời.

Hứa Tú Ninh đã cảm thấy có chút tủi thân.

Tiểu cô nương mười một tuổi, được người thân nuông chiều quá đáng, cho nên rất yếu đuối. Sau này, mặc dù Lăng Hằng tiếp xúc với nàng là có âm mưu, nhưng luôn nâng nàng ở trong lòng bàn tay mà sủng ái. Đến chết, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, uống hết một bát cháo tổ yến trộn Hạc Đỉnh Hồng, chết trong nháy mắt.

Cho dù biết được chuyện sau này của cả nhà ngoại tổ phụ và phụ mẫu, huynh trưởng gặp phải, trong lòng rất bi thương khổ sở, nhưng lập tức được trùng sinh, trở lại năm mười một tuổi.

"Lục ca ca." Vành mắt Hứa Tú Ninh phiếm hồng, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Sao huynh không ra gặp muội? Chẳng lẽ muội làm sai chuyện gì nên huynh giận muội?"

Chợt nghĩ đến người Lục Đình Tuyên tôn kính nhất là phụ thân chàng, cho nên chàng cũng rất coi trọng mối hôn sự mà phụ thân đã định ra này. Nhưng kiếp trước nàng lại chủ động tìm chàng từ hôn, trong lòng chàng không buồn mới là lạ.

Đến bây giờ nàng còn nhớ, lúc ấy Lục Đình Tuyên nắm chặt cái lược và hoa tai bạch ngọc mà nàng trả lại, khóe môi mấp máy, nhìn chằm chằm nàng không nói.

Rất đáng sợ.

Nhưng Hứa Tú Ninh lại nghĩ, kiếp trước nàng từ hôn vào năm nàng mười bốn tuổi, bây giờ còn chưa xảy ra chuyện đó. Vậy sao Lục Đình Tuyên lại giận nàng vì chuyện này? Tất nhiên là vì những chuyện khác.

Chỉ tiếc đã cách nhiều năm, trước giờ nàng lại là người không tim không phổi, rất hay quên, cho nên bất kể nàng hồi tưởng như thế nào cũng không nhớ ra rốt cuộc là có chuyện gì. Chỉ biết nghẹn ngào kêu Lục ca ca, cho dù Cẩn Ngôn và Họa Cầm khuyên kiểu gì cũng không chịu đi.

Lúc này, Lục Đình Tuyên đang nhắm mắt, trong tay nắm chặt lược và hoa tai bạch ngọc.

Không ngờ đêm qua chàng mở mắt ra, có thể trở lại năm mười tám tuổi.

Nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, điều này khiến chàng cảm thấy rất vui mừng. Nhưng nghĩ tới chuyện kiếp trước nàng đến tìm chàng từ hôn, gả cho Lăng Hằng, chàng lại cảm thấy rất phẫn nộ và cũng rất khó chịu.

Vị hôn thê mà chàng luôn để trong lòng, nuông chiều che chở, nhìn nàng từ tiểu cô nương mười tuổi lớn lên thành thiếu nữ mười bốn yểu điệu, cuối cùng lại chạy tới nói cho chàng biết, ta không thích huynh, ta thích Lăng Hằng. Ta không muốn gả cho huynh, ta muốn gả cho Lăng Hằng.

Bây giờ nghĩ lại, chàng vẫn cảm thấy đau đớn như róc xương moi tim.

Có thể sống lại một kiếp, chàng không muốn trải qua những chuyện đau khổ như vậy nữa. Chàng vẫn nên rời khỏi Hứa phủ, sau này không nhìn thấy Hứa Tú Ninh thì tốt hơn. Dù sao trong lòng nàng chưa từng thích chàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ

Số ký tự: 0