Trọng Sinh Tiểu Kiều Thê Theo Đuổi Phu Quân Thủ Phụ
Chương 3
Trường Câu Lạc Nguyệt
2024-06-09 00:42:45
Hứa Tú Ninh ở ngoài cửa kêu rất nhiều tiếng Lục ca ca, nhưng Lục Đình Tuyên vẫn không trả lời.
Mặc Lan vừa mới chạy tới, dịu dàng khuyên lơn: "Có lẽ là Lục thiếu gia ngủ quá sâu, không nghe được tiếng kêu của cô nương. Nếu ngài nghe được, sao lại không ra mở cửa gặp cô nương? Theo ý nô tỳ, chúng ta vẫn nên về trước đi, chờ Lục thiếu gia tỉnh lại rồi tới. Đến lúc đó chỉ sợ Lục thiếu gia biết ngài đã qua tìm, sẽ lập tức đi tìm ngài thì sao."
Mặc dù thời gian Lục Đình Tuyên đến Hứa phủ không dài, nhưng họ cũng thấy được chàng đối xử với Hứa Tú Ninh rất tốt, tuyệt đối không cố ý không gặp nàng. Cho nên Mặc Lan mới nói vậy.
Thấy Hứa Tú Ninh không đi, Mặc Lan lại tiếp tục mềm mỏng khuyên nhủ: "Lão gia phu nhân rất lo cho ngài đó ạ. Vừa nãy nô tỳ qua nhà chính, lão gia và phu nhân hỏi kỹ càng bữa tối hôm qua ngài đã ăn bao nhiêu cơm, ăn món gì. Còn hỏi đêm hôm qua ngài tỉnh mấy lần, ho mấy tiếng. Bệnh phong hàn của ngài mới khá hơn được chút, bây giờ đứng ở đây hứng gió, nếu như trở nặng, chẳng phải lão gia và phu nhân cũng sẽ lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô sao? Ngay cả Lục thiếu gia cũng sẽ áy náy trong lòng. Chúng ta vẫn nên về trước đi ạ."
Hứa Tú Ninh cũng không nghĩ Lục Đình Tuyên đang cố ý trốn tránh không gặp nàng, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Mặc Lan nói quả là rất đúng, bèn nhìn cánh cửa trước mặt một cái, rồi xoay người muốn đi. Nhưng chợt quay đầu lại, gọi Cẩn Ngôn: "Chờ Lục ca ca tỉnh, ngươi nhất định phải nói cho huynh ấy biết chuyện ta tới. Còn nữa, ngươi nói với huynh ấy, huynh ấy ở nhà chúng ta không tốt ư, vì sao đang yên đang lành lại muốn dọn đi? Vẫn đừng dọn đi, tiếp tục ở nhà chúng ta thì tốt hơn."
Đôi mắt nàng ầng ậng nước, chóp mũi hồng hồng, không biết là bị lạnh do gió thổi hay là vì cảm thấy tủi thân.
Giọng nói cũng mềm nhũn, còn mang theo chút giọng mũi. Khiến người nghe cảm thấy trong lòng mềm yếu.
Trách không được thiếu gia nhà hắn mới đến Hứa phủ hơn một tháng đã đối xử rất tốt với vị tiểu hôn thê này. Tiểu cô nương xinh đẹp khéo léo thế này, trời sinh nên được người ta yêu thương, chiều chuộng, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với nàng cũng sợ sẽ dọa nàng.
Cũng không biết thiếu gia bị sao, sáng nay tự nhiên muốn đi từ giã Hứa lão gia và Hứa phu nhân, muốn rời khỏi Hứa phủ, bây giờ cũng tránh né không gặp Hứa cô nương.
Mặc dù trong lòng Cẩn Ngôn không hiểu, nhưng trên mặt vẫn cung kính đồng ý với Hứa Tú Ninh. Sau đó nhìn nàng dẫn nha hoàn đi ra khỏi viện tử.
Thật ra lúc này Lục Đình Tuyên đang đứng sau cửa sổ khắc hoa, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe nhỏ, im lặng nhìn Hứa Tú Ninh đi xa.
Những lời nàng và Cẩn Ngôn nói, chàng đều nghe được, cũng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân trên mặt tiểu cô nương.
Nàng vốn là như vậy, rất yếu ớt. Hơi một chút là sẽ đỏ mắt, chóp mũi cũng sẽ đỏ, lời nói ra cũng mang theo nức nở. Trước kia, mỗi lần thấy nàng như vậy, trong lòng của chàng dù có tức giận đến mấy cũng sẽ lập tức mềm xuống. Hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ.
Nhưng sau này nàng lại nói nàng thích Lăng Hằng, muốn gả cho hắn...
Lục Đình Tuyên xoay người, không nhìn bóng dáng Hứa Tú Ninh dần dần đi xa nữa.
Nghe được tiếng đập cửa, chàng biết là Cẩn Ngôn, bèn đi qua mở cửa.
Một đôi mắt xinh đẹp, đôi môi mỏng vẫn mím thật chặt, giữa lông mày cũng đông cứng lại.
Trong lòng Cẩn Ngôn căng thẳng.
Mặc dù thiếu gia là người thanh lãnh, nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng trước kia hắn chưa từng nhìn thấy trên người thiếu gia có loại bá khí thâm trầm này.
Dù sao vẫn cảm thấy trong vòng một đêm, thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.
Bèn thận trọng hỏi: "Thiếu gia, chúng ta còn tiếp tục thu dọn hành lý nữa không ạ?"
Lúc trước Lục Đình Tuyên đến Ngưng Thúy đường chào từ biệt trở về, lập tức sai Cẩn Ngôn thu dọn hành lý. Vừa nãy Hứa Tú Ninh đến, Cẩn Ngôn mới dừng công việc trong tay đi qua mở cửa.
Nhưng vừa nãy Hứa cô nương có nói, không muốn thiếu gia rời khỏi Hứa gia, dựa vào chuyện trước kia thiếu gia nghe lời nàng thì chắc là sẽ đồng ý...
Nhưng không ngờ Lục Đình Tuyên lại mang dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục thu dọn."
Cẩn Ngôn đành phải thưa vâng. Đi đến trước kệ sách, lấy hết số sách trưng bày trên đó xuống gói kỹ.
Hứa Tú Ninh rời khỏi viện tử của Lục Đình Tuyên, nhưng không nghe lời Mặc Lan về Hội Nhã uyển của mình nghỉ ngơi, mà nhấc chân rẽ phải, trực tiếp đi về Ngưng Thúy đường.
Từ chiều hôm qua nàng mở mắt tỉnh lại, luôn cảm thấy hết sức kinh hãi vì mình còn sống, cũng không biết đây có phải mơ hay không, đến bây giờ vẫn chưa đi thăm phụ mẫu và huynh trưởng một chút, thật sự là vô cùng bất hiếu.
Bây giờ đã biết tất cả trước mắt đều không phải mơ, nàng thật sự sống lại lần nữa, đương nhiên muốn vấn an phụ mẫu và huynh trưởng.
Nghĩ đến hiện giờ người thân của nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, nàng liền cảm thấy rất kích động, hận không thể lập tức nhìn thấy bọn họ.
Nàng đi rất nhanh, đám Mặc Lan chỉ có thể chạy bước nhỏ theo nàng.
Nhưng đi được một đoạn, Hứa Tú Ninh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
Cô nương mười ba mười bốn tuổi đi ở phía trước, mặc một bộ áp kẹp màu vàng nhạt, cổ áo và ống tay áo thêu hoa mai, dung mạo thanh nhã tú lệ. Đi theo nàng ta là người mặc bộ đồ màu xanh theo kiểu nha hoàn.
Đây là con gái của đệ đệ ruột lão gia, tên là Hứa Tú Oánh. Bởi vì nội tổ mẫu và phụ mẫu ở quê đều lần lượt chết đi, tháng chạp năm ngoái dẫn theo đệ đệ, từ phủ Thường Châu lên Kinh tìm Đại bá là lão gia nhà này.
Mặc Lan, Họa Cầm và Họa Bình đều uốn gối hành lễ với Hứa Tú Oánh, gọi nàng ta là Nhị cô nương.
Lão gia và phu nhân đối xử rất tốt với vị chất nữ đến đây tìm nơi nương tựa này. Nàng ta vừa đến đã được dặn gọi nàng ta là Nhị cô nương, con gái ruột của họ lại là Tam cô nương.
Nhưng nha hoàn vú già Hứa phủ vẫn quen gọi Hứa Tú Ninh là cô nương.
Hứa Tú Oánh mỉm cười, bảo bọn họ không cần đa lễ. Lại tới kéo tay Hứa Tú Ninh, cười dịu dàng: "Biết muội muội nhiễm phong hàn còn chưa khỏe, tỷ đang muốn đi thăm muội đây, không ngờ lại gặp muội ở nơi này. Muội muội muốn đi đâu hả?"
Hứa Tú Ninh nhìn nàng ta, khẽ mím môi, không nói gì.
Trước kia nàng thật sự rất thích vị đường tỷ này, thường xuyên chơi với nàng ta, có cái gì tốt cũng chia cho nàng ta một phần. Nhưng sau khi nàng gả cho Lăng Hằng, có lần Lăng Hằng và nàng về nhà ngoại, nàng nghe được bọn họ trốn sau núi giả nói chuyện, mới biết trước kia Lăng Hằng và Hứa Tú Oánh lại có một đoạn tình cảm.
Lúc đó, nàng mới nhận ra Lăng Hằng là một người rất đa tình, hễ là nữ tử xinh đẹp là hắn thích, không kiềm chế được đi chọc ghẹo đối phương.
Vậy mà nàng lại thích một người như thế, thật sự là muốn đau lòng cũng không có cách nào đau lòng. Dù sao vị hôn phu này là chính nàng lựa chọn.
Ban đầu nàng cũng không trách Hứa Tú Oánh, người như Lăng Hằng, gia thế tướng mạo đều rất tốt, đặt biệt là đôi mắt đào hoa, vừa nhìn là biết rất đa tình, lại biết nói lời ngon ngọt. Nếu hắn thật sự muốn theo đuổi một cô nương, sẽ có rất ít người không động lòng.
Nhưng Hứa Tú Ninh nhớ, ban đầu Lăng Hằng theo đuổi nàng, nói cưới nàng, thật ra nàng rất do dự. Bởi vì nàng biết mình và Lục Đình Tuyên có hôn ước, chàng cũng đối xử rất tốt với nàng, nàng không muốn từ hôn cho lắm. Vậy mà lúc ấy Hứa Tú Oánh lại thuyết phục nàng, con người chỉ sống có một lần, nhất định phải ở bên người mình thích thì mới vui vẻ được.
Còn nói với nàng, khoảng thời gian trước nàng ta đến vùng ngoại ô đạp thanh[1], nhìn thấy Lục Đình Tuyên và nữ nhi nhà Quách Tế Tửu cũng ở đó du ngoạn. Lời nói và cử chỉ của hai người bọn họ trông có vẻ rất thân mật, chỉ sợ trong lòng Lục Đình Tuyên rất thích vị Quách cô nương đó. Hắn đã không yêu ngươi nữa, ngươi còn muốn ép buộc bản thân gả cho hắn, sống không vui cả đời?
[1]Đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.
Lục Đình Tuyên và huynh trưởng Hứa Tú Ninh đều vào học ở Quốc Tử Giám, Quách Tế Tửu rất thích hai người bọn họ, bảo hai người bọn họ là học trò ông thích nhất, thường xuyên gọi đến nhà kiểm tra bài tập. Hứa Tú Ninh cảm thấy thú vị nên cũng đi theo một lần.
Lần đó nàng gặp được nữ nhi Quách Tế Tửu - Quách Cẩn Dao, tài nữ trứ danh Kinh Thành.
Tướng mạo rất thanh tú, đoan trang, cộng thêm giữa lông mày nàng ấy có một loại khí chất của người có tri thức, vừa nhìn là biết rất tao nhã.
Lúc Lục Đình Tuyên nói chuyện với nàng ấy đều rất nho nhã lễ độ. Nhưng chàng chưa từng như vậy ở trước mặt nàng lần nào. Cho nên lúc đó nghe Hứa Tú Oánh nói vậy, Hứa Tú Ninh lập tức tin tưởng.
Trong lòng tin chắc rằng Lục Đình Tuyên thích cô nương như Quách Cẩn Dao. Nếu chàng cũng không thích nàng, vậy hai người cần gì phải vì quyết định của cha mẹ mà ở với nhau cả đời?
Màn đêm buông xuống cũng là lúc nàng xúc động cầm lược và hoa tai bạch ngọc đi tìm Lục Đình Tuyên từ hôn.
Hứa Tú Ninh chỉ không rõ, nếu lúc trước trong lòng Hứa Tú Oánh thích Lăng Hằng, sao lại còn thuyết phục nàng gả cho Lăng Hằng? Rốt cuộc trong lòng Hứa Tú Oánh có ý đồ gì?
Hứa Tú Ninh không phải là người rất thông minh, nàng không nghĩ ra nguyên nhân trong chuyện này. Bởi vì từ tấm bé đã được phụ mẫu huynh trưởng chở che quá đáng, cho nên nàng cũng không hiểu rõ sự nham hiểm và thâm độc của lòng người. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ nàng nhìn thấy Hứa Tú Oánh trong lòng liền không thoải mái.
Thế là nàng lập tức rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh nhạt nói: "Ta đi thăm cha mẹ và đại ca của ta."
Vẻ mặt Hứa Tú Oánh hơi cứng ngắc.
Đường muội này của nàng ta chính là như vậy. Vui hay không vui, thích hay không thích, tất cả đều hiện rõ trên mặt, xưa nay không biết giấu diếm.
Có lẽ là khinh thường giấu diếm.
Chỉ có người lớn lên trong sự nuông chiều mới có thể sống theo ý mình, muốn thế nào thì làm thế nấy.
Cùng là con gái Hứa gia, nhưng Hứa Tú Ninh có phụ thân là Hộ bộ tả thị lang, mẫu thân là con gái Triêu Nội các thủ phụ, gia thế hiển hách, đi ra ngoài người ta cũng phải nhường nhịn nàng.
Nàng còn có một đại ca rất yêu thương nàng, và vị hôn phu một lòng một dạ với nàng, sau này sẽ được phong hầu, làm Nội các thủ phụ...
Nhưng còn nàng ta, cha mẹ không có một chút quyền thế không nói, còn là hai con người ngu ngốc, lại chết sớm, không để lại cho nàng ta thứ gia sản gì. Nàng ta đành phải dẫn đệ đệ tới tìm Đại bá nương tựa.
Rõ ràng kiếp trước nàng ta vất vả lắm mới nhìn thấy Hứa Tú Ninh chết, trong lòng đang cảm thấy vui sướng, nhưng vì sao ông trời lại để nàng ta mở mắt trở lại năm mười bốn tuổi? Bây giờ Hứa Tú Ninh vẫn thanh tú động lòng người đứng trước mặt nàng ta. Còn tùy hứng cau có với nàng ta nữa.
Mặc Lan vừa mới chạy tới, dịu dàng khuyên lơn: "Có lẽ là Lục thiếu gia ngủ quá sâu, không nghe được tiếng kêu của cô nương. Nếu ngài nghe được, sao lại không ra mở cửa gặp cô nương? Theo ý nô tỳ, chúng ta vẫn nên về trước đi, chờ Lục thiếu gia tỉnh lại rồi tới. Đến lúc đó chỉ sợ Lục thiếu gia biết ngài đã qua tìm, sẽ lập tức đi tìm ngài thì sao."
Mặc dù thời gian Lục Đình Tuyên đến Hứa phủ không dài, nhưng họ cũng thấy được chàng đối xử với Hứa Tú Ninh rất tốt, tuyệt đối không cố ý không gặp nàng. Cho nên Mặc Lan mới nói vậy.
Thấy Hứa Tú Ninh không đi, Mặc Lan lại tiếp tục mềm mỏng khuyên nhủ: "Lão gia phu nhân rất lo cho ngài đó ạ. Vừa nãy nô tỳ qua nhà chính, lão gia và phu nhân hỏi kỹ càng bữa tối hôm qua ngài đã ăn bao nhiêu cơm, ăn món gì. Còn hỏi đêm hôm qua ngài tỉnh mấy lần, ho mấy tiếng. Bệnh phong hàn của ngài mới khá hơn được chút, bây giờ đứng ở đây hứng gió, nếu như trở nặng, chẳng phải lão gia và phu nhân cũng sẽ lo lắng đến nỗi ăn cơm không vô sao? Ngay cả Lục thiếu gia cũng sẽ áy náy trong lòng. Chúng ta vẫn nên về trước đi ạ."
Hứa Tú Ninh cũng không nghĩ Lục Đình Tuyên đang cố ý trốn tránh không gặp nàng, suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Mặc Lan nói quả là rất đúng, bèn nhìn cánh cửa trước mặt một cái, rồi xoay người muốn đi. Nhưng chợt quay đầu lại, gọi Cẩn Ngôn: "Chờ Lục ca ca tỉnh, ngươi nhất định phải nói cho huynh ấy biết chuyện ta tới. Còn nữa, ngươi nói với huynh ấy, huynh ấy ở nhà chúng ta không tốt ư, vì sao đang yên đang lành lại muốn dọn đi? Vẫn đừng dọn đi, tiếp tục ở nhà chúng ta thì tốt hơn."
Đôi mắt nàng ầng ậng nước, chóp mũi hồng hồng, không biết là bị lạnh do gió thổi hay là vì cảm thấy tủi thân.
Giọng nói cũng mềm nhũn, còn mang theo chút giọng mũi. Khiến người nghe cảm thấy trong lòng mềm yếu.
Trách không được thiếu gia nhà hắn mới đến Hứa phủ hơn một tháng đã đối xử rất tốt với vị tiểu hôn thê này. Tiểu cô nương xinh đẹp khéo léo thế này, trời sinh nên được người ta yêu thương, chiều chuộng, ngay cả nói chuyện lớn tiếng với nàng cũng sợ sẽ dọa nàng.
Cũng không biết thiếu gia bị sao, sáng nay tự nhiên muốn đi từ giã Hứa lão gia và Hứa phu nhân, muốn rời khỏi Hứa phủ, bây giờ cũng tránh né không gặp Hứa cô nương.
Mặc dù trong lòng Cẩn Ngôn không hiểu, nhưng trên mặt vẫn cung kính đồng ý với Hứa Tú Ninh. Sau đó nhìn nàng dẫn nha hoàn đi ra khỏi viện tử.
Thật ra lúc này Lục Đình Tuyên đang đứng sau cửa sổ khắc hoa, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe nhỏ, im lặng nhìn Hứa Tú Ninh đi xa.
Những lời nàng và Cẩn Ngôn nói, chàng đều nghe được, cũng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân trên mặt tiểu cô nương.
Nàng vốn là như vậy, rất yếu ớt. Hơi một chút là sẽ đỏ mắt, chóp mũi cũng sẽ đỏ, lời nói ra cũng mang theo nức nở. Trước kia, mỗi lần thấy nàng như vậy, trong lòng của chàng dù có tức giận đến mấy cũng sẽ lập tức mềm xuống. Hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ.
Nhưng sau này nàng lại nói nàng thích Lăng Hằng, muốn gả cho hắn...
Lục Đình Tuyên xoay người, không nhìn bóng dáng Hứa Tú Ninh dần dần đi xa nữa.
Nghe được tiếng đập cửa, chàng biết là Cẩn Ngôn, bèn đi qua mở cửa.
Một đôi mắt xinh đẹp, đôi môi mỏng vẫn mím thật chặt, giữa lông mày cũng đông cứng lại.
Trong lòng Cẩn Ngôn căng thẳng.
Mặc dù thiếu gia là người thanh lãnh, nhìn có vẻ không dễ gần, nhưng trước kia hắn chưa từng nhìn thấy trên người thiếu gia có loại bá khí thâm trầm này.
Dù sao vẫn cảm thấy trong vòng một đêm, thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.
Bèn thận trọng hỏi: "Thiếu gia, chúng ta còn tiếp tục thu dọn hành lý nữa không ạ?"
Lúc trước Lục Đình Tuyên đến Ngưng Thúy đường chào từ biệt trở về, lập tức sai Cẩn Ngôn thu dọn hành lý. Vừa nãy Hứa Tú Ninh đến, Cẩn Ngôn mới dừng công việc trong tay đi qua mở cửa.
Nhưng vừa nãy Hứa cô nương có nói, không muốn thiếu gia rời khỏi Hứa gia, dựa vào chuyện trước kia thiếu gia nghe lời nàng thì chắc là sẽ đồng ý...
Nhưng không ngờ Lục Đình Tuyên lại mang dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục thu dọn."
Cẩn Ngôn đành phải thưa vâng. Đi đến trước kệ sách, lấy hết số sách trưng bày trên đó xuống gói kỹ.
Hứa Tú Ninh rời khỏi viện tử của Lục Đình Tuyên, nhưng không nghe lời Mặc Lan về Hội Nhã uyển của mình nghỉ ngơi, mà nhấc chân rẽ phải, trực tiếp đi về Ngưng Thúy đường.
Từ chiều hôm qua nàng mở mắt tỉnh lại, luôn cảm thấy hết sức kinh hãi vì mình còn sống, cũng không biết đây có phải mơ hay không, đến bây giờ vẫn chưa đi thăm phụ mẫu và huynh trưởng một chút, thật sự là vô cùng bất hiếu.
Bây giờ đã biết tất cả trước mắt đều không phải mơ, nàng thật sự sống lại lần nữa, đương nhiên muốn vấn an phụ mẫu và huynh trưởng.
Nghĩ đến hiện giờ người thân của nàng vẫn còn sống khỏe mạnh, nàng liền cảm thấy rất kích động, hận không thể lập tức nhìn thấy bọn họ.
Nàng đi rất nhanh, đám Mặc Lan chỉ có thể chạy bước nhỏ theo nàng.
Nhưng đi được một đoạn, Hứa Tú Ninh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, biểu cảm trên mặt có chút kỳ lạ.
Cô nương mười ba mười bốn tuổi đi ở phía trước, mặc một bộ áp kẹp màu vàng nhạt, cổ áo và ống tay áo thêu hoa mai, dung mạo thanh nhã tú lệ. Đi theo nàng ta là người mặc bộ đồ màu xanh theo kiểu nha hoàn.
Đây là con gái của đệ đệ ruột lão gia, tên là Hứa Tú Oánh. Bởi vì nội tổ mẫu và phụ mẫu ở quê đều lần lượt chết đi, tháng chạp năm ngoái dẫn theo đệ đệ, từ phủ Thường Châu lên Kinh tìm Đại bá là lão gia nhà này.
Mặc Lan, Họa Cầm và Họa Bình đều uốn gối hành lễ với Hứa Tú Oánh, gọi nàng ta là Nhị cô nương.
Lão gia và phu nhân đối xử rất tốt với vị chất nữ đến đây tìm nơi nương tựa này. Nàng ta vừa đến đã được dặn gọi nàng ta là Nhị cô nương, con gái ruột của họ lại là Tam cô nương.
Nhưng nha hoàn vú già Hứa phủ vẫn quen gọi Hứa Tú Ninh là cô nương.
Hứa Tú Oánh mỉm cười, bảo bọn họ không cần đa lễ. Lại tới kéo tay Hứa Tú Ninh, cười dịu dàng: "Biết muội muội nhiễm phong hàn còn chưa khỏe, tỷ đang muốn đi thăm muội đây, không ngờ lại gặp muội ở nơi này. Muội muội muốn đi đâu hả?"
Hứa Tú Ninh nhìn nàng ta, khẽ mím môi, không nói gì.
Trước kia nàng thật sự rất thích vị đường tỷ này, thường xuyên chơi với nàng ta, có cái gì tốt cũng chia cho nàng ta một phần. Nhưng sau khi nàng gả cho Lăng Hằng, có lần Lăng Hằng và nàng về nhà ngoại, nàng nghe được bọn họ trốn sau núi giả nói chuyện, mới biết trước kia Lăng Hằng và Hứa Tú Oánh lại có một đoạn tình cảm.
Lúc đó, nàng mới nhận ra Lăng Hằng là một người rất đa tình, hễ là nữ tử xinh đẹp là hắn thích, không kiềm chế được đi chọc ghẹo đối phương.
Vậy mà nàng lại thích một người như thế, thật sự là muốn đau lòng cũng không có cách nào đau lòng. Dù sao vị hôn phu này là chính nàng lựa chọn.
Ban đầu nàng cũng không trách Hứa Tú Oánh, người như Lăng Hằng, gia thế tướng mạo đều rất tốt, đặt biệt là đôi mắt đào hoa, vừa nhìn là biết rất đa tình, lại biết nói lời ngon ngọt. Nếu hắn thật sự muốn theo đuổi một cô nương, sẽ có rất ít người không động lòng.
Nhưng Hứa Tú Ninh nhớ, ban đầu Lăng Hằng theo đuổi nàng, nói cưới nàng, thật ra nàng rất do dự. Bởi vì nàng biết mình và Lục Đình Tuyên có hôn ước, chàng cũng đối xử rất tốt với nàng, nàng không muốn từ hôn cho lắm. Vậy mà lúc ấy Hứa Tú Oánh lại thuyết phục nàng, con người chỉ sống có một lần, nhất định phải ở bên người mình thích thì mới vui vẻ được.
Còn nói với nàng, khoảng thời gian trước nàng ta đến vùng ngoại ô đạp thanh[1], nhìn thấy Lục Đình Tuyên và nữ nhi nhà Quách Tế Tửu cũng ở đó du ngoạn. Lời nói và cử chỉ của hai người bọn họ trông có vẻ rất thân mật, chỉ sợ trong lòng Lục Đình Tuyên rất thích vị Quách cô nương đó. Hắn đã không yêu ngươi nữa, ngươi còn muốn ép buộc bản thân gả cho hắn, sống không vui cả đời?
[1]Đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.
Lục Đình Tuyên và huynh trưởng Hứa Tú Ninh đều vào học ở Quốc Tử Giám, Quách Tế Tửu rất thích hai người bọn họ, bảo hai người bọn họ là học trò ông thích nhất, thường xuyên gọi đến nhà kiểm tra bài tập. Hứa Tú Ninh cảm thấy thú vị nên cũng đi theo một lần.
Lần đó nàng gặp được nữ nhi Quách Tế Tửu - Quách Cẩn Dao, tài nữ trứ danh Kinh Thành.
Tướng mạo rất thanh tú, đoan trang, cộng thêm giữa lông mày nàng ấy có một loại khí chất của người có tri thức, vừa nhìn là biết rất tao nhã.
Lúc Lục Đình Tuyên nói chuyện với nàng ấy đều rất nho nhã lễ độ. Nhưng chàng chưa từng như vậy ở trước mặt nàng lần nào. Cho nên lúc đó nghe Hứa Tú Oánh nói vậy, Hứa Tú Ninh lập tức tin tưởng.
Trong lòng tin chắc rằng Lục Đình Tuyên thích cô nương như Quách Cẩn Dao. Nếu chàng cũng không thích nàng, vậy hai người cần gì phải vì quyết định của cha mẹ mà ở với nhau cả đời?
Màn đêm buông xuống cũng là lúc nàng xúc động cầm lược và hoa tai bạch ngọc đi tìm Lục Đình Tuyên từ hôn.
Hứa Tú Ninh chỉ không rõ, nếu lúc trước trong lòng Hứa Tú Oánh thích Lăng Hằng, sao lại còn thuyết phục nàng gả cho Lăng Hằng? Rốt cuộc trong lòng Hứa Tú Oánh có ý đồ gì?
Hứa Tú Ninh không phải là người rất thông minh, nàng không nghĩ ra nguyên nhân trong chuyện này. Bởi vì từ tấm bé đã được phụ mẫu huynh trưởng chở che quá đáng, cho nên nàng cũng không hiểu rõ sự nham hiểm và thâm độc của lòng người. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bây giờ nàng nhìn thấy Hứa Tú Oánh trong lòng liền không thoải mái.
Thế là nàng lập tức rút tay mình ra khỏi tay nàng ta, lạnh nhạt nói: "Ta đi thăm cha mẹ và đại ca của ta."
Vẻ mặt Hứa Tú Oánh hơi cứng ngắc.
Đường muội này của nàng ta chính là như vậy. Vui hay không vui, thích hay không thích, tất cả đều hiện rõ trên mặt, xưa nay không biết giấu diếm.
Có lẽ là khinh thường giấu diếm.
Chỉ có người lớn lên trong sự nuông chiều mới có thể sống theo ý mình, muốn thế nào thì làm thế nấy.
Cùng là con gái Hứa gia, nhưng Hứa Tú Ninh có phụ thân là Hộ bộ tả thị lang, mẫu thân là con gái Triêu Nội các thủ phụ, gia thế hiển hách, đi ra ngoài người ta cũng phải nhường nhịn nàng.
Nàng còn có một đại ca rất yêu thương nàng, và vị hôn phu một lòng một dạ với nàng, sau này sẽ được phong hầu, làm Nội các thủ phụ...
Nhưng còn nàng ta, cha mẹ không có một chút quyền thế không nói, còn là hai con người ngu ngốc, lại chết sớm, không để lại cho nàng ta thứ gia sản gì. Nàng ta đành phải dẫn đệ đệ tới tìm Đại bá nương tựa.
Rõ ràng kiếp trước nàng ta vất vả lắm mới nhìn thấy Hứa Tú Ninh chết, trong lòng đang cảm thấy vui sướng, nhưng vì sao ông trời lại để nàng ta mở mắt trở lại năm mười bốn tuổi? Bây giờ Hứa Tú Ninh vẫn thanh tú động lòng người đứng trước mặt nàng ta. Còn tùy hứng cau có với nàng ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro