Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Bỏ Nhà Theo Tra...
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: TieuTieu
Mục đích của họ, là khống chế cô, tuyệt đối không thể để cô về thành phố.
“Em......” Lý Khánh Minh bị cô làm cho choáng váng, không nghĩ là Lâm Mẫn lại bỏ qua cơ hội trốn chạy.
Hôm qua, chị dâu Lâm Mẫn không phải đến tìm anh nói, Lâm Mẫn hy vọng anh có thể cùng cô cao chạy xa bay.
Anh ta trằn trọc cả đêm, một đêm mất ngủ.
Cùng cô cao chạy xa bay là không thể nào.
Thấy họ từng yêu nhau trong 1 tháng ngắn ngủi, anh ta không thể làm ngơ.
Quan trọng hơn, nếu sau này anh ta với Lâm Kiều nên đôi, Lâm Mẫn là chị vợ của anh ta, không thể không gặp nhau, hai bên càng ngại ngùng.
Nghĩ trước nghĩ sau, anh ta cảm thấy để Lâm Mẫn rời khỏi đây, đối với họ đều tốt.
Như vậy, anh ta sớm đã đến trạm xe lửa mua vé xe, muốn lặng lẽ tiễn cô đi.
Đây là cách anh ta có thể giúp cô duy nhất.
Cũng là giúp bản thân anh ta.
Lý Khánh Minh cho rằng Lâm Mẫn đang đùa mình, anh ta kiên nhẫn nói rằng: “Lâm Mẫn, anh biết, việc anh với Lâm Kiều, xin lỗi em. Nhưng lúc này không phải lúc để em đùa, em có biết, em xé tấm vé này, có ý gì! Em có lẽ nào thật sự muốn sống với tên tàn phế cả đời sao?”
“Bốp!” Một cát tát giận dữ lên mặt Lý Khánh Minh.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ, “Chú ý lời nói của anh, chồng của tôi, chỉ bị thương tạm thời, hơn nữa, cho dù sức khỏe của anh ấy không thuận tiện, cũng hơn đồ đểu nhà anh”.
“Em đánh anh? Là chồng?" Lý Khánh Minh choáng váng.
Có bệnh sao?
Vì phản đối hôn sự, trán cô bị đụng hư rồi sao, sao đột nhiên lại gọi chồng?
Sao giả vờ như vậy?
Lúc anh ta sửng sốt nhìn cô, Lâm Mẫn lại cho anh ta một bạt tai lên mặt.
“Cái tát này, thay cho Lâm Mẫn ngốc nghếch trước đây tát, sau này, đừng để tôi nhìn thầy đồ đểu nhà anh”.
Lâm Mẫn nói xong, vung bàn tay đau đớn, tự nhiên quay người rời đi.
Lý Khánh Minh che mặt, đứng nguyên tại chổ, nhìn thấy bóng Lâm Mẫn rời đi, nửa ngày, anh ta mới định thần lại.
Người phụ nữa điên ngu ngốc này?
Cơ hội trốn chạy tốt như vậy, lại không trân trọng?
Lại quan tâm người tàn phế gọi là chồng!
Thậm chí còn vì anh ta gọi người tàn phế kia, tát anh ta.
Nếu anh ta không phải vì bản thân cắm sừng bên cạnh em gái cô thấy cắn dứt lương tâm, sao vượt nguy hiểm sợ bị nhà họ Lâm phát hiện để đưa vé tàu cho cô, yểm hộ cô rời khỏi?
Không biết tốt xấu.
Lý Khánh Minh che mặt, khóe mắt u ám trở về xưởng.
……
Vương Anh đưa Lâm Mẫn đến địa điểm hẹn hò, thậm chí còn thấy Lý Khánh Minh đưa vé tàu cho cô, và hai người ánh mắt phòng bị nhìn cô, chắc chắn Lâm Mẫn khẳng định sẽ rời khỏi cùng Lý Khánh Minh.
Cô ta tâm trạng tốt đi dạo trên phố, mua quà ăn mừng cho bản thân, sau đó ngâm nga bài hát đi về nhà.
Cô ta đang nghĩ lý do sẽ nói sau khi về nhà.
Nói bụng cô ta không được thoải mái, đi vệ sinh, Lâm Mẫn nhân lúc đó trốn đi.
Dù sao, trong bụng cô ta mang thai con nhà họ Cố, họ không thể làm gì cô ta.
Cô ta chính là nhìn không quen Cố Cảnh Xuyên kết hôn với người phụ nữ khác.
Mục đích của họ, là khống chế cô, tuyệt đối không thể để cô về thành phố.
“Em......” Lý Khánh Minh bị cô làm cho choáng váng, không nghĩ là Lâm Mẫn lại bỏ qua cơ hội trốn chạy.
Hôm qua, chị dâu Lâm Mẫn không phải đến tìm anh nói, Lâm Mẫn hy vọng anh có thể cùng cô cao chạy xa bay.
Anh ta trằn trọc cả đêm, một đêm mất ngủ.
Cùng cô cao chạy xa bay là không thể nào.
Thấy họ từng yêu nhau trong 1 tháng ngắn ngủi, anh ta không thể làm ngơ.
Quan trọng hơn, nếu sau này anh ta với Lâm Kiều nên đôi, Lâm Mẫn là chị vợ của anh ta, không thể không gặp nhau, hai bên càng ngại ngùng.
Nghĩ trước nghĩ sau, anh ta cảm thấy để Lâm Mẫn rời khỏi đây, đối với họ đều tốt.
Như vậy, anh ta sớm đã đến trạm xe lửa mua vé xe, muốn lặng lẽ tiễn cô đi.
Đây là cách anh ta có thể giúp cô duy nhất.
Cũng là giúp bản thân anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Khánh Minh cho rằng Lâm Mẫn đang đùa mình, anh ta kiên nhẫn nói rằng: “Lâm Mẫn, anh biết, việc anh với Lâm Kiều, xin lỗi em. Nhưng lúc này không phải lúc để em đùa, em có biết, em xé tấm vé này, có ý gì! Em có lẽ nào thật sự muốn sống với tên tàn phế cả đời sao?”
“Bốp!” Một cát tát giận dữ lên mặt Lý Khánh Minh.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt giận dữ, “Chú ý lời nói của anh, chồng của tôi, chỉ bị thương tạm thời, hơn nữa, cho dù sức khỏe của anh ấy không thuận tiện, cũng hơn đồ đểu nhà anh”.
“Em đánh anh? Là chồng?" Lý Khánh Minh choáng váng.
Có bệnh sao?
Vì phản đối hôn sự, trán cô bị đụng hư rồi sao, sao đột nhiên lại gọi chồng?
Sao giả vờ như vậy?
Lúc anh ta sửng sốt nhìn cô, Lâm Mẫn lại cho anh ta một bạt tai lên mặt.
“Cái tát này, thay cho Lâm Mẫn ngốc nghếch trước đây tát, sau này, đừng để tôi nhìn thầy đồ đểu nhà anh”.
Lâm Mẫn nói xong, vung bàn tay đau đớn, tự nhiên quay người rời đi.
Lý Khánh Minh che mặt, đứng nguyên tại chổ, nhìn thấy bóng Lâm Mẫn rời đi, nửa ngày, anh ta mới định thần lại.
Người phụ nữa điên ngu ngốc này?
Cơ hội trốn chạy tốt như vậy, lại không trân trọng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại quan tâm người tàn phế gọi là chồng!
Thậm chí còn vì anh ta gọi người tàn phế kia, tát anh ta.
Nếu anh ta không phải vì bản thân cắm sừng bên cạnh em gái cô thấy cắn dứt lương tâm, sao vượt nguy hiểm sợ bị nhà họ Lâm phát hiện để đưa vé tàu cho cô, yểm hộ cô rời khỏi?
Không biết tốt xấu.
Lý Khánh Minh che mặt, khóe mắt u ám trở về xưởng.
……
Vương Anh đưa Lâm Mẫn đến địa điểm hẹn hò, thậm chí còn thấy Lý Khánh Minh đưa vé tàu cho cô, và hai người ánh mắt phòng bị nhìn cô, chắc chắn Lâm Mẫn khẳng định sẽ rời khỏi cùng Lý Khánh Minh.
Cô ta tâm trạng tốt đi dạo trên phố, mua quà ăn mừng cho bản thân, sau đó ngâm nga bài hát đi về nhà.
Cô ta đang nghĩ lý do sẽ nói sau khi về nhà.
Nói bụng cô ta không được thoải mái, đi vệ sinh, Lâm Mẫn nhân lúc đó trốn đi.
Dù sao, trong bụng cô ta mang thai con nhà họ Cố, họ không thể làm gì cô ta.
Cô ta chính là nhìn không quen Cố Cảnh Xuyên kết hôn với người phụ nữ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro