Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90
Sau Này Để Chị...
Ngũ Hành Khuyết Tiền
2024-11-07 14:30:00
Editor: Na
Cô ta là thấy không quen khi tất cả người nhà họ Cố đang cố gắng lấy lòng cô để giữ lại người con dâu này.
Cô ta mang thai, cũng chưa từng được đối đãi tốt như vậy.
……
Lâm Mẫn cũng không vội về nhà, cô đi đến nhà hàng mà Cố Cảnh Tú đang làm việc ở đó.
Cô muốn xem xem, người phụ nữ như Vương Anh, hôm nay quay về sẽ diễn những gì?
Cố Cảnh Tú năm nay 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 đã không học tiếp lên nữa.
Hiện tại đang làm việc chạy bàn ở một quán mì bò trên thị trấn.
Lâm Mẫn theo trí nhớ, tìm được quán mì bò Lão Mã ở phố phía bắc thị trấn.
Quán mì rất nhỏ, chỉ có một nhân viên phục vụ là Cố Cảnh Tú, vừa đi vào, liền nhìn thấy cô ta đang thu bát, lau bàn.
“Cảnh Tú.” Lâm Mẫn đứng ở cửa quán mì gọi cô ta.
Cố Cảnh Tú nhìn thấy người phụ nữ đi vào quán mì, vẻ mặt kinh ngạc, “Chị dâu hai, sao chị đến đây?”
Cô cười nói, “Ta cùng chị dâu cả lên phố mua đồ, kết quả, tách khỏi nhau, ta nghe nói cô làm việc ở đây, muốn đợi cô tan ca cùng về nhà.”
Cố Cảnh Tú thấy Lâm Mẫn lại chủ động đến tìm mình, đợi mình tan làm, có chút bất ngờ, “Chị dâu hai, em làm cho chị bát mì thịt bò ăn nhé, 5h chiều em tan làm thì chúng ta cùng về.”
“Được, Cảnh Tú, chị có tiền đây.” Lâm Mẫn móc tờ 5 đồng trong túi ra.
“Chị dâu hai, em làm việc ở đây mà, chị móc tiền gì chứ? Trừ vào tiền lương của em là được rồi.”
Vì anh hai, Cố Cảnh Tú cảm thấy, kể cả Lâm Mẫn ăn hết tiền lương của cô ta, thì cô ta cũng đồng ý.
Chỉ cần cô có thể thật sự đem đến hỉ khí cho anh hai, khiến chân của anh hai có thể khỏi được.
Lâm Mẫn lần đầu đến đây, Cố Cảnh Tú đặc biệt mời khách, cô cũng không từ chối, “Được, nghe theo em.”
Lâm Mẫn ngồi trên ghế, Cố Cảnh Tú bưng bát đũa ra sau bếp, kêu một bát mì sợi.
“Chị dâu hai, chị có ăn cay không?” Cô ta hỏi qua cửa sổ.
“Có, ớt và tỏi cho nhiều một chút.” Lâm Mẫn nói qua cửa sổ với cô ta.
Không lâu sau, Cố Cảnh Tú bưng bát mì ra cho cô.
Lâm Mẫn từ từ ăn, Cố Cảnh Tú tiếp tục làm việc, đã qua giờ ăn cơm, trong tiệm mì không có ai, hai người ngồi tán gẫu với nhau.”
Lâm Mẫn nhìn ra, lúc Cố Cảnh Tú nói chuyện với cô, đều rất thận trọng và tôn kính.
Giống như sợ nói gì không đúng mà khiến cô không vui.
Lâm Mẫn cũng không để tâm, ngữ khí ôn hòa, từ tốn, Cố Cảnh Tú cũng yên tâm, nói chuyện với cô nhiều hơn.
……
Cô ta là thấy không quen khi tất cả người nhà họ Cố đang cố gắng lấy lòng cô để giữ lại người con dâu này.
Cô ta mang thai, cũng chưa từng được đối đãi tốt như vậy.
……
Lâm Mẫn cũng không vội về nhà, cô đi đến nhà hàng mà Cố Cảnh Tú đang làm việc ở đó.
Cô muốn xem xem, người phụ nữ như Vương Anh, hôm nay quay về sẽ diễn những gì?
Cố Cảnh Tú năm nay 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 2 đã không học tiếp lên nữa.
Hiện tại đang làm việc chạy bàn ở một quán mì bò trên thị trấn.
Lâm Mẫn theo trí nhớ, tìm được quán mì bò Lão Mã ở phố phía bắc thị trấn.
Quán mì rất nhỏ, chỉ có một nhân viên phục vụ là Cố Cảnh Tú, vừa đi vào, liền nhìn thấy cô ta đang thu bát, lau bàn.
“Cảnh Tú.” Lâm Mẫn đứng ở cửa quán mì gọi cô ta.
Cố Cảnh Tú nhìn thấy người phụ nữ đi vào quán mì, vẻ mặt kinh ngạc, “Chị dâu hai, sao chị đến đây?”
Cô cười nói, “Ta cùng chị dâu cả lên phố mua đồ, kết quả, tách khỏi nhau, ta nghe nói cô làm việc ở đây, muốn đợi cô tan ca cùng về nhà.”
Cố Cảnh Tú thấy Lâm Mẫn lại chủ động đến tìm mình, đợi mình tan làm, có chút bất ngờ, “Chị dâu hai, em làm cho chị bát mì thịt bò ăn nhé, 5h chiều em tan làm thì chúng ta cùng về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, Cảnh Tú, chị có tiền đây.” Lâm Mẫn móc tờ 5 đồng trong túi ra.
“Chị dâu hai, em làm việc ở đây mà, chị móc tiền gì chứ? Trừ vào tiền lương của em là được rồi.”
Vì anh hai, Cố Cảnh Tú cảm thấy, kể cả Lâm Mẫn ăn hết tiền lương của cô ta, thì cô ta cũng đồng ý.
Chỉ cần cô có thể thật sự đem đến hỉ khí cho anh hai, khiến chân của anh hai có thể khỏi được.
Lâm Mẫn lần đầu đến đây, Cố Cảnh Tú đặc biệt mời khách, cô cũng không từ chối, “Được, nghe theo em.”
Lâm Mẫn ngồi trên ghế, Cố Cảnh Tú bưng bát đũa ra sau bếp, kêu một bát mì sợi.
“Chị dâu hai, chị có ăn cay không?” Cô ta hỏi qua cửa sổ.
“Có, ớt và tỏi cho nhiều một chút.” Lâm Mẫn nói qua cửa sổ với cô ta.
Không lâu sau, Cố Cảnh Tú bưng bát mì ra cho cô.
Lâm Mẫn từ từ ăn, Cố Cảnh Tú tiếp tục làm việc, đã qua giờ ăn cơm, trong tiệm mì không có ai, hai người ngồi tán gẫu với nhau.”
Lâm Mẫn nhìn ra, lúc Cố Cảnh Tú nói chuyện với cô, đều rất thận trọng và tôn kính.
Giống như sợ nói gì không đúng mà khiến cô không vui.
Lâm Mẫn cũng không để tâm, ngữ khí ôn hòa, từ tốn, Cố Cảnh Tú cũng yên tâm, nói chuyện với cô nhiều hơn.
……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro