Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 18
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Du La Y nghe thấy đắt như vậy, liền muốn đặt nó xuống, nhưng thực sự rất thích nó, đến nỗi không nỡ, "Tại sao chỗ tỷ có nhiều chai lọ ở đây vậy? Hộp son dưỡng này là tỷ làm sao? Tỷ định bán kiếm tiền sao? Tỷ học làm son dưỡng ở đâu vầy, dạy muội với được không? Ta có thể giúp đỡ tỷ, ta không cần tiền, làm xong rồi tỷ cho ta một ít là được."
Tại sao trước đây không phát hiện ra Du La Y mặt rất dày chứ, có lẽ vì những thứ tốt nhất bị nàng ấy lấy đi mất rồi, cũng không tìm được thứ gì tốt có thể giành giật. Du Uyển cau mày, thương lượng: " Hương Nguyệt tỷ cho ta vay một khoản tiền, ta đã bán cho tỷ ấy một chiếc hộp chỉ với nửa giá. Muội cũng đem tiền riêng của muội cho ta mượn đi, đợi ta kiếm được tiền, tiền lãi cũng trả cho muội thế nào?”
Du La Y trợn tròn mắt, "Ta cũng không có nhiều tiền riêng."
Trong số rất nhiều cô gái trẻ trong gia đình Du, Du uyển là người nghèo nhất, những người khác đều có nương cho tiền tiêu vặt, Hồ Hạnh Nương chỉ quan tâm đến đồ ăn thức uống và quần áo của nàng, không bao giờ cho nàng một xu. Kiếp trước, nàng sẽ gả cho nhà họ Chu, một trong những nguyên nhân khốn cùng là vì không có tiền.
“Vậy nhất định nhiều hơn ta, ta một đồng xu cũng không có.” Du Uyển mở hai tay ra.
Du La Y có chút đồng tình, "Chắc là đại bá nương không cho tỷ tiền, không thì để ta nói với Tam gia Tam nãi, bọn họ nhất định sẽ quản tỷ."
Du Uyển nhìn Du La Y như một đứa ngốc, nàng không biết nếu nhà bọn họ cãi nhau, thì có lợi gì đối với nàng, mẹ con bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc nàng.
Mặc dù Hồ Hạnh Nương đối xử với nàng không tốt lắm, nhưng công bằng mà nói thì cũng không tệ hơn trước bao nhiêu, dù sao cũng là gia cảnh, giới hạn thượng thừa là có. Kiếp trước, Du Uyển bị mỡ lợn che tâm, cái gì cũng phải giành giật, bất kể là do cha nàng mua cho gia đình hay do Khấu Xung mang về. Bây giờ nàng có thể nghĩ thông rồi, nàng phải dựa vào chính mình để sống cuộc sống của mình, không cần dựa vào bất cứ ai, vì vậy tự nhiên không ai có thể đối xử bất công với nàng.
Du La Y không nỡ chia tiền riêng của mình, không đành lòng buông hộp son dưỡng trong tay ra, nán lại một lúc, Du Uyển vẫn phớt lờ nàng ấy, liền lúng túng bỏ đi.
Tại sao trước đây không phát hiện ra Du La Y mặt rất dày chứ, có lẽ vì những thứ tốt nhất bị nàng ấy lấy đi mất rồi, cũng không tìm được thứ gì tốt có thể giành giật. Du Uyển cau mày, thương lượng: " Hương Nguyệt tỷ cho ta vay một khoản tiền, ta đã bán cho tỷ ấy một chiếc hộp chỉ với nửa giá. Muội cũng đem tiền riêng của muội cho ta mượn đi, đợi ta kiếm được tiền, tiền lãi cũng trả cho muội thế nào?”
Du La Y trợn tròn mắt, "Ta cũng không có nhiều tiền riêng."
Trong số rất nhiều cô gái trẻ trong gia đình Du, Du uyển là người nghèo nhất, những người khác đều có nương cho tiền tiêu vặt, Hồ Hạnh Nương chỉ quan tâm đến đồ ăn thức uống và quần áo của nàng, không bao giờ cho nàng một xu. Kiếp trước, nàng sẽ gả cho nhà họ Chu, một trong những nguyên nhân khốn cùng là vì không có tiền.
“Vậy nhất định nhiều hơn ta, ta một đồng xu cũng không có.” Du Uyển mở hai tay ra.
Du La Y có chút đồng tình, "Chắc là đại bá nương không cho tỷ tiền, không thì để ta nói với Tam gia Tam nãi, bọn họ nhất định sẽ quản tỷ."
Du Uyển nhìn Du La Y như một đứa ngốc, nàng không biết nếu nhà bọn họ cãi nhau, thì có lợi gì đối với nàng, mẹ con bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc nàng.
Mặc dù Hồ Hạnh Nương đối xử với nàng không tốt lắm, nhưng công bằng mà nói thì cũng không tệ hơn trước bao nhiêu, dù sao cũng là gia cảnh, giới hạn thượng thừa là có. Kiếp trước, Du Uyển bị mỡ lợn che tâm, cái gì cũng phải giành giật, bất kể là do cha nàng mua cho gia đình hay do Khấu Xung mang về. Bây giờ nàng có thể nghĩ thông rồi, nàng phải dựa vào chính mình để sống cuộc sống của mình, không cần dựa vào bất cứ ai, vì vậy tự nhiên không ai có thể đối xử bất công với nàng.
Du La Y không nỡ chia tiền riêng của mình, không đành lòng buông hộp son dưỡng trong tay ra, nán lại một lúc, Du Uyển vẫn phớt lờ nàng ấy, liền lúng túng bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro