Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 19
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Trước khi hoa hồng nở từng bông một, Du Uyển đã chắt lọc tất cả hoa hồng trong bán kính vài dặm, để dành một hộp nhỏ tinh dầu hoa hồng nguyên chất có kích thước bằng hộp phấn hồng để sử dụng sau này. Mà Thương Lan Tiên Lộ trong lòng bàn tay đều được nàng dùng mỗi ngày, đầu tiên hòa với nước, hai ba ngày uống một giọt, lúc đầu sẽ tiêu chảy, phân ra một tầng nhờn nhờn, dần dần nó chỉ còn là một chút màu xám.
Mà làn da của nàng cũng từ ban đầu mờ mịt chuyển sang trong trẻo, mềm mại, khuỷu tay và đầu gối hồng nhạt, cho dù nàng mặc quần áo mộc mạc vải gai cũng không che được cổ trắng nõn. Mắt đen như mực, tóc dày như mây, buổi tối tắm trong phòng trắng nõn như hoa trà toát ra khí chất thần tiên, nhìn vào là thích mê.
Mọi người đều nói rằng, nàng đắp chăn ở nhà hai tháng liền trở nên trắng hẳn ra, chỉ có nàng biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài uống thuốc, nàng còn lấy sương hoa lan màu xanh biết làm một loại kem dưỡng da mặt, sau khi rửa mặt, nàng vỗ nhẹ lên mặt cả khuôn mặt trở nên hồng hào, mịn màng không chút tì vết. Du Uyển dùng kẹp tóc bằng gỗ buộc tóc ra sau đầu, tắm rửa xong mở cửa ra, Khấu Xung vừa mới từ cửa lớn đi vào, nhất thời sững sờ, đứng đó nhìn nàng.
Ánh mắt Du Uyển kiên định, hai tháng trở lại đây nàng rất ít khi nói chuyện với Khấu Xung, gần như coi hắn như không khí. Nàng không còn như trước, đối đầu với hắn, như thể hắn không còn tồn tại ở trong mắt nàng, vui buồn. Dù là Hồ Hạnh Nương bí mật trợ cấp đồ ăn ngon cho con trai, hay là Khấu Xung lặng lẽ đưa đồ đến cho Du Uyển, nàng vẫn im lặng mà không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
Du Uyển từ bên cạnh Khấu Xung đi ngang qua, nói chuyện với Du Hương Nguyệt đang đứng trước cửa.
"Cha muội đã mang tất cả những đồ mà muội muốn về rồi, muội hãy đến lấy đi."
"Ừm, chiều muội sẽ đến lấy."
"Không phải muội đang vội sao? Nếu muội đi vào buổi chiều,cha của tỷ sẽ đi ra ngoài, hôm nay ông còn phải đến Lục Sơn trấn, buổi tối cũng không biết liệu có trở về hay không. "
Du Uyển tiễn Du Hương Nguyệt đi, thay vào đó đến nhà của người tam thúc và nói những khó khăn của nàng một cách uyển chuyển ,
“Đợi đến một ngày nào đó con sẽ lên thị trấn bán những hộp sáp thơm hoa hồng này đi, con nhất định sẽ trả được hết số tiền cho tam thúc. Tam thúc, người đại nhân đại lượng, cho con khất thêm vài ngày. "
Mà làn da của nàng cũng từ ban đầu mờ mịt chuyển sang trong trẻo, mềm mại, khuỷu tay và đầu gối hồng nhạt, cho dù nàng mặc quần áo mộc mạc vải gai cũng không che được cổ trắng nõn. Mắt đen như mực, tóc dày như mây, buổi tối tắm trong phòng trắng nõn như hoa trà toát ra khí chất thần tiên, nhìn vào là thích mê.
Mọi người đều nói rằng, nàng đắp chăn ở nhà hai tháng liền trở nên trắng hẳn ra, chỉ có nàng biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài uống thuốc, nàng còn lấy sương hoa lan màu xanh biết làm một loại kem dưỡng da mặt, sau khi rửa mặt, nàng vỗ nhẹ lên mặt cả khuôn mặt trở nên hồng hào, mịn màng không chút tì vết. Du Uyển dùng kẹp tóc bằng gỗ buộc tóc ra sau đầu, tắm rửa xong mở cửa ra, Khấu Xung vừa mới từ cửa lớn đi vào, nhất thời sững sờ, đứng đó nhìn nàng.
Ánh mắt Du Uyển kiên định, hai tháng trở lại đây nàng rất ít khi nói chuyện với Khấu Xung, gần như coi hắn như không khí. Nàng không còn như trước, đối đầu với hắn, như thể hắn không còn tồn tại ở trong mắt nàng, vui buồn. Dù là Hồ Hạnh Nương bí mật trợ cấp đồ ăn ngon cho con trai, hay là Khấu Xung lặng lẽ đưa đồ đến cho Du Uyển, nàng vẫn im lặng mà không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.
Du Uyển từ bên cạnh Khấu Xung đi ngang qua, nói chuyện với Du Hương Nguyệt đang đứng trước cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha muội đã mang tất cả những đồ mà muội muốn về rồi, muội hãy đến lấy đi."
"Ừm, chiều muội sẽ đến lấy."
"Không phải muội đang vội sao? Nếu muội đi vào buổi chiều,cha của tỷ sẽ đi ra ngoài, hôm nay ông còn phải đến Lục Sơn trấn, buổi tối cũng không biết liệu có trở về hay không. "
Du Uyển tiễn Du Hương Nguyệt đi, thay vào đó đến nhà của người tam thúc và nói những khó khăn của nàng một cách uyển chuyển ,
“Đợi đến một ngày nào đó con sẽ lên thị trấn bán những hộp sáp thơm hoa hồng này đi, con nhất định sẽ trả được hết số tiền cho tam thúc. Tam thúc, người đại nhân đại lượng, cho con khất thêm vài ngày. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro