Trọng Sinh Tránh Xa Nam Nhân Cặn Bã
Chương 49
Tiểu Mai Hoa
2024-08-25 13:40:08
Tam thúc làm ra tiền, không chỉ một mình thúc ấy vui mừng mà tam thẩm cũng rất biết ơn Du Uyển, đối xử với nàng càng thêm tốt, thường xuyên gọi nàng qua nhà ăn tối, hoặc nhờ mấy đứa trẻ trong nhà giúp Du Uyển lên núi hái hoa. Cái khác bà ấy không biết nhiều lắm, chỉ biết rằng Du Uyển cần rất hoa tươi để làm ra được những thứ đó.
Dắt tay Du Uyển đi xem con lừa mới mua ở nhà, vì con vật quý này, số tiền tam thúc kiếm đươc đã đập hết vào người nó, còn phải vay mượn không ít. Nhưng cũng may là những thứ đó sẽ sớm quay trở lại, cả nhà đều yêu quý con lừa đen này, Du Hương Nguyệt càng đặc biệt quý trọng con lừa nào, ngày nào cũng cho nó ăn trấu, hái những cây cỏ non mềm nhất cho nó ăn, nuôi nó mập mạp khỏe mạnh, cường tráng.
Tam thẩm cười nói: "Ta trước kia ở nhà yêu nhất hai con lợn kia, sợ chúng nó đói bụng khát nước, từ khi có con lừa này, lợn gà ta cũng không quản nữa, ngày ngày quấn quanh nó thôi."
“Nguyệt tỷ cho Tiểu Hắc ăn ngon như vậy, chẳng trách Tiểu Hắc thân thiết với Nguyệt tỷ như vậy.” Du Uyển sờ sờ đôi tai dài của con lừa đen rồi lại nhìn cặp mông to tròn của nó.
Khi Tam thúc mua con lừa này, ông ấy đã tiêu gần hết toàn bộ số tiền của gia đình vào đó, ngay cả món tiền để dành làm hồi môn Du Hương Nguyệt ông dành dụm mấy năm trước cũng đã dùng đến. Nhưng mà hai vợ chồng cũng đã bàn bạc sau khi kiếm được tiền sẽ cho con gái thêm hai quan tiền nữa, đồng thời chuẩn bị một đôi vòng tay bằng bạc tốt, một chiếc váy cưới màu đỏ sa tanh, bốn bộ quần áo mới, hai chiếc chăn, hai cuộn vải thượng đẳng và một chiếc hòm bằng gỗ long não. Còn nhiều thứ lặt vặt khác, cũng khá là nhiều đồ.
Số của hồi môn này so với thông Đại Sài mà nói không phải số một số hai thì cũng thuộc hạng tốt nhất thẩm nói: "Ngày mười lăm tháng sau là ngày cử hành nghi thức, Uyển Nhi nhớ tới chơi nhé, đến lúc đó chị gái con sẽ chờ con đó."
Du Uyển nói: "Vậy thì tới lúc đó con phải ăn vận trang điểm thật đẹp mới được. Nếu làm không tốt, con sợ Nguyệt tỷ lại không cho con vào cửa."
Dắt tay Du Uyển đi xem con lừa mới mua ở nhà, vì con vật quý này, số tiền tam thúc kiếm đươc đã đập hết vào người nó, còn phải vay mượn không ít. Nhưng cũng may là những thứ đó sẽ sớm quay trở lại, cả nhà đều yêu quý con lừa đen này, Du Hương Nguyệt càng đặc biệt quý trọng con lừa nào, ngày nào cũng cho nó ăn trấu, hái những cây cỏ non mềm nhất cho nó ăn, nuôi nó mập mạp khỏe mạnh, cường tráng.
Tam thẩm cười nói: "Ta trước kia ở nhà yêu nhất hai con lợn kia, sợ chúng nó đói bụng khát nước, từ khi có con lừa này, lợn gà ta cũng không quản nữa, ngày ngày quấn quanh nó thôi."
“Nguyệt tỷ cho Tiểu Hắc ăn ngon như vậy, chẳng trách Tiểu Hắc thân thiết với Nguyệt tỷ như vậy.” Du Uyển sờ sờ đôi tai dài của con lừa đen rồi lại nhìn cặp mông to tròn của nó.
Khi Tam thúc mua con lừa này, ông ấy đã tiêu gần hết toàn bộ số tiền của gia đình vào đó, ngay cả món tiền để dành làm hồi môn Du Hương Nguyệt ông dành dụm mấy năm trước cũng đã dùng đến. Nhưng mà hai vợ chồng cũng đã bàn bạc sau khi kiếm được tiền sẽ cho con gái thêm hai quan tiền nữa, đồng thời chuẩn bị một đôi vòng tay bằng bạc tốt, một chiếc váy cưới màu đỏ sa tanh, bốn bộ quần áo mới, hai chiếc chăn, hai cuộn vải thượng đẳng và một chiếc hòm bằng gỗ long não. Còn nhiều thứ lặt vặt khác, cũng khá là nhiều đồ.
Số của hồi môn này so với thông Đại Sài mà nói không phải số một số hai thì cũng thuộc hạng tốt nhất thẩm nói: "Ngày mười lăm tháng sau là ngày cử hành nghi thức, Uyển Nhi nhớ tới chơi nhé, đến lúc đó chị gái con sẽ chờ con đó."
Du Uyển nói: "Vậy thì tới lúc đó con phải ăn vận trang điểm thật đẹp mới được. Nếu làm không tốt, con sợ Nguyệt tỷ lại không cho con vào cửa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro