Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Âm Mưu Của Tần...
2024-12-17 18:25:15
Ngoài việc ông luôn phân biệt đối xử giữa hai người con trai, sự thiên vị đến mức bất bình thường, Tần Đại Thành còn khiến người ta có cảm giác kỳ lạ, méo mó, gượng gạo.
Từ khi bước vào nhà này, cô đã nhận ra. Nụ cười của Tần Đại Thành không thực sự là cười, sự hài lòng của ông ta cũng không thực sự là hài lòng.
Kiếp trước cô không quan tâm đến điều này. Từ khi cha mẹ mất đi, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh chẳng còn liên quan đến mình nữa, nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng giờ đây, khi cô nhìn nhận kỹ lại sự việc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó.
Vương Xuân Phân là người xấu một cách rõ ràng, còn Tần Đại Thành là kẻ giấu mình dưới lớp vỏ giả dối, lạnh lùng và ích kỷ đến cực độ.
Giống như bây giờ, trông ông ta có vẻ đang nói đỡ cho cô, như thể là một người trưởng bối bao dung độ lượng, nhưng thực ra lại đang ngầm ám chỉ rằng cô không biết phép tắc, vu oan bôi nhọ cô để giúp Vương Xuân Phân thoát tội.
Nhưng rõ ràng sự việc này là do Vương Xuân Phân gây ra trước, bà ta mắng cũng mắng rồi, vu khống cũng đã vu khống rồi. Cô không hề ăn trộm hay cướp giật gì cả, vậy mà hai vợ chồng họ cứ một người hát, một người đệm, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng cô mới là người sai.
Thật chẳng khác gì so với kiếp trước.
Hứa Chi Miểu không có ý định nhẫn nhịn nữa. Cô cười lạnh, thẳng thắn nói: “Con không hiểu chuyện? Vậy bố nói thử xem, con không hiểu chuyện ở chỗ nào?
Là không bị mẹ đánh chết thì là không hiểu chuyện? Hay là không chết đói nên không hiểu chuyện? Hoặc là bị vu khống là ăn trộm rồi tự mình giải thích cũng là không hiểu chuyện?
Từ nhỏ đến lớn, con học hết trung học, nhưng chưa từng thấy trong sách nào dạy rằng phải nhẫn nhịn khi bị ức hiếp, đánh gãy răng cũng phải nuốt vào trong. Lẽ nào ở nhà họ Tần có kiểu làm người khác thường vậy sao?”
Hứa Chi Miểu hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng: “Con không hiểu chuyện? Vậy ít nhất cũng phải nói ra lý do, con mới biết mà sửa.
Nếu không thể nói ra một hai điều hợp lý, thì chẳng qua là hai vợ chồng bố mẹ nhân lúc anh trai không có nhà mà bắt nạt dâu mới. Nếu truyền ra ngoài, mất mặt không phải là con, bố thấy có đúng không, bố?”
Đồng tử của Tần Đại Thành co lại, rõ ràng ông không ngờ Hứa Chi Miểu lại không dễ khuất phục như vậy.
Nhưng cô ấy từ trước đã nhạy bén thế này sao?
Tần Đại Thành cảm thấy Hứa Chi Miểu dường như đã thay đổi, nhất thời ông cũng không biết phải nói gì thêm.
Vương Xuân Phân lại bắt đầu la lối, đẩy cậu con trai đang đòi ăn trứng ra ngoài cửa, hét lớn: “Tôi nói mà, cái đồ điêu ngoa này không biết trời cao đất dày là gì! Mồm mép sắc như dao kéo. Đúng là nhà họ Tần tôi không may, gặp phải loại dâu khắc phu như cô, hết hại chết Tần Liệt giờ còn định hại cả nhà chúng tôi nữa chứ!”
Từ khi bước vào nhà này, cô đã nhận ra. Nụ cười của Tần Đại Thành không thực sự là cười, sự hài lòng của ông ta cũng không thực sự là hài lòng.
Kiếp trước cô không quan tâm đến điều này. Từ khi cha mẹ mất đi, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh chẳng còn liên quan đến mình nữa, nên cũng không để ý nhiều.
Nhưng giờ đây, khi cô nhìn nhận kỹ lại sự việc, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó.
Vương Xuân Phân là người xấu một cách rõ ràng, còn Tần Đại Thành là kẻ giấu mình dưới lớp vỏ giả dối, lạnh lùng và ích kỷ đến cực độ.
Giống như bây giờ, trông ông ta có vẻ đang nói đỡ cho cô, như thể là một người trưởng bối bao dung độ lượng, nhưng thực ra lại đang ngầm ám chỉ rằng cô không biết phép tắc, vu oan bôi nhọ cô để giúp Vương Xuân Phân thoát tội.
Nhưng rõ ràng sự việc này là do Vương Xuân Phân gây ra trước, bà ta mắng cũng mắng rồi, vu khống cũng đã vu khống rồi. Cô không hề ăn trộm hay cướp giật gì cả, vậy mà hai vợ chồng họ cứ một người hát, một người đệm, khiến người ngoài nhìn vào lại tưởng cô mới là người sai.
Thật chẳng khác gì so với kiếp trước.
Hứa Chi Miểu không có ý định nhẫn nhịn nữa. Cô cười lạnh, thẳng thắn nói: “Con không hiểu chuyện? Vậy bố nói thử xem, con không hiểu chuyện ở chỗ nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là không bị mẹ đánh chết thì là không hiểu chuyện? Hay là không chết đói nên không hiểu chuyện? Hoặc là bị vu khống là ăn trộm rồi tự mình giải thích cũng là không hiểu chuyện?
Từ nhỏ đến lớn, con học hết trung học, nhưng chưa từng thấy trong sách nào dạy rằng phải nhẫn nhịn khi bị ức hiếp, đánh gãy răng cũng phải nuốt vào trong. Lẽ nào ở nhà họ Tần có kiểu làm người khác thường vậy sao?”
Hứa Chi Miểu hơi nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng: “Con không hiểu chuyện? Vậy ít nhất cũng phải nói ra lý do, con mới biết mà sửa.
Nếu không thể nói ra một hai điều hợp lý, thì chẳng qua là hai vợ chồng bố mẹ nhân lúc anh trai không có nhà mà bắt nạt dâu mới. Nếu truyền ra ngoài, mất mặt không phải là con, bố thấy có đúng không, bố?”
Đồng tử của Tần Đại Thành co lại, rõ ràng ông không ngờ Hứa Chi Miểu lại không dễ khuất phục như vậy.
Nhưng cô ấy từ trước đã nhạy bén thế này sao?
Tần Đại Thành cảm thấy Hứa Chi Miểu dường như đã thay đổi, nhất thời ông cũng không biết phải nói gì thêm.
Vương Xuân Phân lại bắt đầu la lối, đẩy cậu con trai đang đòi ăn trứng ra ngoài cửa, hét lớn: “Tôi nói mà, cái đồ điêu ngoa này không biết trời cao đất dày là gì! Mồm mép sắc như dao kéo. Đúng là nhà họ Tần tôi không may, gặp phải loại dâu khắc phu như cô, hết hại chết Tần Liệt giờ còn định hại cả nhà chúng tôi nữa chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro