Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 13
2024-12-17 18:25:15
Gương mặt anh ta đẫm mồ hôi dưới ánh nắng gay gắt, cằm gồng lên căng cứng, bắp tay nổi rõ cơ bắp, tràn đầy sức mạnh.
Đó chính là Tần Liệt.
“Đường thông chưa?” Tần Liệt hỏi, giọng hơi khàn vì lâu chưa uống nước.
Vương Nhị Mã đẩy Vương Dưỡng Quý, “Trả lời đi, mau đi.”
Vương Dưỡng Quý liếc Vương Nhị Mã một cái, rồi thở dài, bước đến bên Tần Liệt: “Vẫn chưa thông đâu. Muốn người qua lại được thì ít nhất cũng phải ba, năm ngày nữa. Anh Tần gấp về nhà vậy, chắc có việc gì quan trọng?”
Lúc này Vương Nhị Mã mạnh dạn hơn, xen vào: “Anh ngốc quá, không biết anh Tần mới cưới cô vợ xinh như hoa như ngọc à, đương nhiên là sốt ruột muốn về với vợ rồi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Liệt lia qua, Vương Nhị Mã nghẹn lại, rụt cổ, co lại như một con chim cút.
“Trừ con đường chính, còn có đường nào khác ra ngoài không?” Tần Liệt không đáp lời Nhị Mã, chỉ cau mày hỏi.
Vợ ở nhà… quả là yếu đuối.
Tần Liệt cúi nhìn đầu ngón tay mình, như thể còn cảm nhận được xúc cảm mềm mịn của làn da ấy. Mấy ngày nay anh không ở nhà, không biết cô có bị ai bắt nạt không…
“Có thì có, nhưng…” Vương Dưỡng Quý hơi ngập ngừng.
“Nhưng cái gì? Nói đi.” Tần Liệt nói.
“Chỉ là quá xa, phải đi bộ ra ngoài. Hơn nữa, cũng nguy hiểm.”
“Ở đâu, dẫn tôi đi.”
...
Tần Đại Thành đứng giữa sân, sắc mặt nặng nề, trông rõ vẻ không vui.
Mấy ngày nay, mẹ ông nằm viện ở huyện, nhân viên trong bệnh viện cứ hất hàm sai bảo, đối xử chẳng ra gì, ăn không no, ngủ không yên, khiến ông tức điên lên. Thế mà về đến nhà lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa!
Tần Đại Thành mặt mày tối sầm, ném thẳng chậu rửa mặt và hành lý xuống đất: “Làm loạn thế này, ra cái thể thống gì nữa!”
Trên đường về, Vương Xuân Phân vừa đi vừa kể khổ với ông, thêm mắm dặm muối rằng Hứa Chi Miểu không biết điều, không chịu nghe lời, cứ như muốn lật trời.
Tần Đại Thành vốn không thích con trai cả, càng không ưa cô con dâu mà cậu ta lấy về.
Giờ Hứa Chi Miểu ở nhà tác oai tác quái, lại còn lấy đi hai tệ tiền của gia đình, nhìn bên ngoài có vẻ là đang bắt nạt Vương Xuân Phân, nhưng thực ra lại là bôi mặt ông Tần Đại Thành.
Thế nhưng ông lại không chỉ trích Hứa Chi Miểu.
Ông chỉ thẳng vào mũi Vương Xuân Phân, mắng lớn: “Con trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không hiểu? Làm mẹ thì phải rộng lượng hơn một chút, nó còn trẻ, gia đình cần dạy bảo nhiều hơn. Cô tính toán so đo với con nít làm gì?”
Nghe những lời này, Hứa Chi Miểu cảm thấy không thoải mái.
Kỳ lạ thay, ở kiếp trước, chính Vương Xuân Phân là người đã đẩy cô vào con đường bi kịch, khiến cô phải chịu nhiều đau khổ và chết đi trong sự cô đơn, nhưng thực lòng mà nói, ấn tượng của cô về Tần Đại Thành lại còn tệ hơn thế.
Đó chính là Tần Liệt.
“Đường thông chưa?” Tần Liệt hỏi, giọng hơi khàn vì lâu chưa uống nước.
Vương Nhị Mã đẩy Vương Dưỡng Quý, “Trả lời đi, mau đi.”
Vương Dưỡng Quý liếc Vương Nhị Mã một cái, rồi thở dài, bước đến bên Tần Liệt: “Vẫn chưa thông đâu. Muốn người qua lại được thì ít nhất cũng phải ba, năm ngày nữa. Anh Tần gấp về nhà vậy, chắc có việc gì quan trọng?”
Lúc này Vương Nhị Mã mạnh dạn hơn, xen vào: “Anh ngốc quá, không biết anh Tần mới cưới cô vợ xinh như hoa như ngọc à, đương nhiên là sốt ruột muốn về với vợ rồi!”
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Liệt lia qua, Vương Nhị Mã nghẹn lại, rụt cổ, co lại như một con chim cút.
“Trừ con đường chính, còn có đường nào khác ra ngoài không?” Tần Liệt không đáp lời Nhị Mã, chỉ cau mày hỏi.
Vợ ở nhà… quả là yếu đuối.
Tần Liệt cúi nhìn đầu ngón tay mình, như thể còn cảm nhận được xúc cảm mềm mịn của làn da ấy. Mấy ngày nay anh không ở nhà, không biết cô có bị ai bắt nạt không…
“Có thì có, nhưng…” Vương Dưỡng Quý hơi ngập ngừng.
“Nhưng cái gì? Nói đi.” Tần Liệt nói.
“Chỉ là quá xa, phải đi bộ ra ngoài. Hơn nữa, cũng nguy hiểm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ở đâu, dẫn tôi đi.”
...
Tần Đại Thành đứng giữa sân, sắc mặt nặng nề, trông rõ vẻ không vui.
Mấy ngày nay, mẹ ông nằm viện ở huyện, nhân viên trong bệnh viện cứ hất hàm sai bảo, đối xử chẳng ra gì, ăn không no, ngủ không yên, khiến ông tức điên lên. Thế mà về đến nhà lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa!
Tần Đại Thành mặt mày tối sầm, ném thẳng chậu rửa mặt và hành lý xuống đất: “Làm loạn thế này, ra cái thể thống gì nữa!”
Trên đường về, Vương Xuân Phân vừa đi vừa kể khổ với ông, thêm mắm dặm muối rằng Hứa Chi Miểu không biết điều, không chịu nghe lời, cứ như muốn lật trời.
Tần Đại Thành vốn không thích con trai cả, càng không ưa cô con dâu mà cậu ta lấy về.
Giờ Hứa Chi Miểu ở nhà tác oai tác quái, lại còn lấy đi hai tệ tiền của gia đình, nhìn bên ngoài có vẻ là đang bắt nạt Vương Xuân Phân, nhưng thực ra lại là bôi mặt ông Tần Đại Thành.
Thế nhưng ông lại không chỉ trích Hứa Chi Miểu.
Ông chỉ thẳng vào mũi Vương Xuân Phân, mắng lớn: “Con trẻ không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không hiểu? Làm mẹ thì phải rộng lượng hơn một chút, nó còn trẻ, gia đình cần dạy bảo nhiều hơn. Cô tính toán so đo với con nít làm gì?”
Nghe những lời này, Hứa Chi Miểu cảm thấy không thoải mái.
Kỳ lạ thay, ở kiếp trước, chính Vương Xuân Phân là người đã đẩy cô vào con đường bi kịch, khiến cô phải chịu nhiều đau khổ và chết đi trong sự cô đơn, nhưng thực lòng mà nói, ấn tượng của cô về Tần Đại Thành lại còn tệ hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro