Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Cảm Ơn, Em Rất...
2024-12-17 18:25:15
Hứa Chi Miểu đứng cách anh vài bước, ánh mắt dừng trên những cơ bắp rắn chắc rõ ràng ở cánh tay của Tần Liệt khi anh giũ tấm nệm, rồi nhìn đến chiếc cằm sắc cạnh và đôi môi mím chặt của anh. Trong lòng cô dâng lên từng đợt cảm xúc khó chịu.
Cô không hiểu nổi, trên đời làm sao lại có những người cha lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế với con mình, như thể họ chỉ mong Tần Liệt mãi mãi không trở về.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tần Liệt làm việc nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã dọn xong giường. Lúc này, anh cầm một chiếc hộp sắt nhỏ, không biết tìm được từ đâu, đứng trước mặt Hứa Chi Miểu hỏi.
“Đây là...?” Hứa Chi Miểu lảng tránh câu hỏi của anh, dùng tay khẽ đẩy chiếc hộp trong tay anh, tỏ vẻ rất tò mò.
“Hôm cưới anh từng đưa em rồi, nhưng... em không nhận.” Tần Liệt khẽ nghiến răng, như đang nhớ lại ký ức không vui, anh ngừng một chút, rồi đưa chiếc hộp sắt về phía trước thêm một chút: “Tiền không nhiều, sau này anh sẽ cố gắng kiếm thêm. Em cầm đi, sau này còn phải lo cho cuộc sống.”
Hai chữ “cuộc sống” được Tần Liệt nói rất khẽ, mang theo chút lo âu và cầu khẩn, hoàn toàn không hợp với vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh. Hứa Chi Miểu nghe thấy rõ.
Cô nhớ lại, kiếp trước, vào đêm tân hôn, Tần Liệt cũng đưa cho cô chiếc hộp này. Khi đó, cô cảm thấy mình bị ép phải lấy anh, không muốn dây dưa vào chuyện tiền nong nên đã từ chối.
Kiếp trước cô đúng là... À, không chỉ kiếp trước, kiếp này khi cô trọng sinh, đêm tân hôn của họ cũng đã qua. Tính cả lần này, cô đã từ chối tấm lòng của Tần Liệt đến hai lần!
Hứa Chi Miểu thầm thở dài trong lòng, tự trách mình đúng là không biết điều. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Liệt vì chờ mãi không thấy cô phản ứng mà ánh mắt mong đợi dần trở nên ảm đạm.
Cô vội vàng đưa tay nhận lấy chiếc hộp sắt, làm ra vẻ cường điệu: “Để em xem thử, bảo bối gì đây.”
Mở nắp hộp ra, bên trong là những tờ tiền lẻ và tiền chẵn, khoảng hai mươi mấy tệ. Ngoài ra, dưới đống tiền còn có một chiếc nhẫn vàng hơi sẫm màu.
Hứa Chi Miểu quay sang nhìn Tần Liệt, ánh mắt đầy ý dò hỏi.
“Đây là di vật mẹ anh để lại, vẫn được bà nội giữ. Tần Đại Thành không biết.” Tần Liệt ngừng lại, rồi nói tiếp: “Là để dành cho con dâu bà.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Chi Miểu nghe Tần Liệt nhắc đến mẹ anh, lòng cô thoáng chấn động, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Cô cầm chiếc nhẫn lên nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn không lớn, có vẻ chủ nhân của nó là người nhỏ nhắn. Thời gian để lại dấu vết trên chiếc nhẫn, bụi bẩn và vết ố đã làm mất đi độ sáng bóng ban đầu, khiến nó mang vẻ nặng nề của năm tháng.
Hứa Chi Miểu thử ướm lên tay mình, sau đó cẩn thận đặt lại vào hộp. Cô ngước lên nhìn Tần Liệt, thấy trong mắt anh ánh lên niềm vui nhẹ nhàng. Cô không do dự nữa, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, cười nói: “Cảm ơn, em rất thích.”
Cô không hiểu nổi, trên đời làm sao lại có những người cha lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế với con mình, như thể họ chỉ mong Tần Liệt mãi mãi không trở về.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tần Liệt làm việc nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã dọn xong giường. Lúc này, anh cầm một chiếc hộp sắt nhỏ, không biết tìm được từ đâu, đứng trước mặt Hứa Chi Miểu hỏi.
“Đây là...?” Hứa Chi Miểu lảng tránh câu hỏi của anh, dùng tay khẽ đẩy chiếc hộp trong tay anh, tỏ vẻ rất tò mò.
“Hôm cưới anh từng đưa em rồi, nhưng... em không nhận.” Tần Liệt khẽ nghiến răng, như đang nhớ lại ký ức không vui, anh ngừng một chút, rồi đưa chiếc hộp sắt về phía trước thêm một chút: “Tiền không nhiều, sau này anh sẽ cố gắng kiếm thêm. Em cầm đi, sau này còn phải lo cho cuộc sống.”
Hai chữ “cuộc sống” được Tần Liệt nói rất khẽ, mang theo chút lo âu và cầu khẩn, hoàn toàn không hợp với vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh. Hứa Chi Miểu nghe thấy rõ.
Cô nhớ lại, kiếp trước, vào đêm tân hôn, Tần Liệt cũng đưa cho cô chiếc hộp này. Khi đó, cô cảm thấy mình bị ép phải lấy anh, không muốn dây dưa vào chuyện tiền nong nên đã từ chối.
Kiếp trước cô đúng là... À, không chỉ kiếp trước, kiếp này khi cô trọng sinh, đêm tân hôn của họ cũng đã qua. Tính cả lần này, cô đã từ chối tấm lòng của Tần Liệt đến hai lần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Chi Miểu thầm thở dài trong lòng, tự trách mình đúng là không biết điều. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Liệt vì chờ mãi không thấy cô phản ứng mà ánh mắt mong đợi dần trở nên ảm đạm.
Cô vội vàng đưa tay nhận lấy chiếc hộp sắt, làm ra vẻ cường điệu: “Để em xem thử, bảo bối gì đây.”
Mở nắp hộp ra, bên trong là những tờ tiền lẻ và tiền chẵn, khoảng hai mươi mấy tệ. Ngoài ra, dưới đống tiền còn có một chiếc nhẫn vàng hơi sẫm màu.
Hứa Chi Miểu quay sang nhìn Tần Liệt, ánh mắt đầy ý dò hỏi.
“Đây là di vật mẹ anh để lại, vẫn được bà nội giữ. Tần Đại Thành không biết.” Tần Liệt ngừng lại, rồi nói tiếp: “Là để dành cho con dâu bà.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Chi Miểu nghe Tần Liệt nhắc đến mẹ anh, lòng cô thoáng chấn động, nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh. Cô cầm chiếc nhẫn lên nhìn kỹ.
Chiếc nhẫn không lớn, có vẻ chủ nhân của nó là người nhỏ nhắn. Thời gian để lại dấu vết trên chiếc nhẫn, bụi bẩn và vết ố đã làm mất đi độ sáng bóng ban đầu, khiến nó mang vẻ nặng nề của năm tháng.
Hứa Chi Miểu thử ướm lên tay mình, sau đó cẩn thận đặt lại vào hộp. Cô ngước lên nhìn Tần Liệt, thấy trong mắt anh ánh lên niềm vui nhẹ nhàng. Cô không do dự nữa, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi anh, cười nói: “Cảm ơn, em rất thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro