Trọng Sinh Trở Về 70, Mỹ Nhân Kiều Diễm Có Một Gia Đình Sung Túc
Chương 31
2024-12-17 18:25:15
“Cô…!” Vương Xuân Phân nghe ra được Hứa Chi Miểu đang chửi mình, mặt mày tối sầm như sắp nhỏ ra nước đen.
Nhưng còn chưa kịp phản đòn, Hứa Chi Miểu đã chậm rãi bước tới bên Tần Liệt: “Chồng tôi Tần Liệt còn khỏe mạnh lắm, không ra đồng thì sao nào? Dù gì cũng chia nhà rồi, anh ấy làm việc thì công điểm cũng chẳng ghi vào sổ của hai người nữa. Còn mong anh ấy làm việc nặng cho nhà các người à? Nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Diệp Tú Chi nhìn người này lại nhìn người kia, định mở miệng khuyên giải, nhưng bà cũng thấy Đại Thành và Xuân Phân đúng là quá đáng, có cha mẹ nào lại làm như vậy? Thế là bà cúi đầu, im lặng không nói.
Tần Đại Thành mặt đen như đít nồi, rõ ràng là tức điên lên, nhưng không thèm đếm xỉa tới Hứa Chi Miểu mà trầm giọng quát Tần Liệt: “Mày lấy được vợ hay lắm, nhân lúc mày không ở nhà liền xúi bẩy chia nhà. Bao nhiêu năm tao nuôi mày để làm cái gì? Đồ súc sinh, mày cứ để mặc nó chửi cha mày như thế à?”
Hứa Chi Miểu tức đến đỏ cả mắt, muốn xông lên cãi tay đôi, nhưng Tần Liệt đã nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng trấn an.
Anh đứng dậy, cao hơn hẳn những người trong nhà, toát ra áp lực vô hình.
Tần Liệt nhìn Tần Đại Thành, giọng nói lãnh đạm: “Tôi có phải do ông nuôi lớn không, chính ông rõ hơn ai hết. Bao nhiêu năm nay, tôi có gì phải hổ thẹn với ông chứ?
Còn việc chia nhà, tôi đã muốn làm từ lâu. Nếu không phải vì bà nội, ông nghĩ tôi sẽ ở đây bao lâu? Bây giờ đúng lúc, Chi Miểu thay tôi làm, tôi còn phải cảm ơn cô ấy.”
Anh dừng một chút, liếc nhìn Hứa Chi Miểu, rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng như băng, giọng nói sắc bén như dao: “Còn nói đến súc sinh, thì những kẻ nhân lúc tôi không ở nhà tới cướp đồ, làm người bị thương mới đúng là súc sinh. Những kẻ giả vờ tử tế trước mặt người khác để lừa gạt con cháu mới thật sự là súc sinh!”
Tần Đại Thành chết lặng, từ trước tới giờ vì có Diệp Tú Chi ở đây, ông không bao giờ lo rằng Tần Liệt sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của mình. Nhưng bây giờ, vì Hứa Chi Miểu, con sói con từng tỏ ra ngoan ngoãn ngày nào đã bắt đầu phản kháng.
Trong lòng Tần Đại Thành tràn đầy sự hoảng loạn trống rỗng cùng cơn giận khi quyền uy bị lật đổ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người họ thoát khỏi sự kìm kẹp của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chiều hôm đó, Tần Liệt mượn được một chiếc xe kéo từ làng, chất đồ đạc chăn màn lên xe, rời khỏi nhà Tần Đại Thành để bắt đầu cuộc sống riêng.
Ba người, một xe đầy đồ, cuộc sống mới chính thức bắt đầu.
Hứa Chi Miểu và Tần Liệt vẫn ở căn phòng trước đây cô từng sống, còn Diệp Tú Chi thì chuyển vào phòng của ba mẹ Hứa Chi Miểu.
Vừa vào phòng, Tần Liệt không để Hứa Chi Miểu động tay vào việc gì, nhanh nhẹn sắp xếp mọi thứ, đứng cạnh giường bắt đầu trải ga và dọn dẹp chăn gối.
Nhưng còn chưa kịp phản đòn, Hứa Chi Miểu đã chậm rãi bước tới bên Tần Liệt: “Chồng tôi Tần Liệt còn khỏe mạnh lắm, không ra đồng thì sao nào? Dù gì cũng chia nhà rồi, anh ấy làm việc thì công điểm cũng chẳng ghi vào sổ của hai người nữa. Còn mong anh ấy làm việc nặng cho nhà các người à? Nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Diệp Tú Chi nhìn người này lại nhìn người kia, định mở miệng khuyên giải, nhưng bà cũng thấy Đại Thành và Xuân Phân đúng là quá đáng, có cha mẹ nào lại làm như vậy? Thế là bà cúi đầu, im lặng không nói.
Tần Đại Thành mặt đen như đít nồi, rõ ràng là tức điên lên, nhưng không thèm đếm xỉa tới Hứa Chi Miểu mà trầm giọng quát Tần Liệt: “Mày lấy được vợ hay lắm, nhân lúc mày không ở nhà liền xúi bẩy chia nhà. Bao nhiêu năm tao nuôi mày để làm cái gì? Đồ súc sinh, mày cứ để mặc nó chửi cha mày như thế à?”
Hứa Chi Miểu tức đến đỏ cả mắt, muốn xông lên cãi tay đôi, nhưng Tần Liệt đã nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng trấn an.
Anh đứng dậy, cao hơn hẳn những người trong nhà, toát ra áp lực vô hình.
Tần Liệt nhìn Tần Đại Thành, giọng nói lãnh đạm: “Tôi có phải do ông nuôi lớn không, chính ông rõ hơn ai hết. Bao nhiêu năm nay, tôi có gì phải hổ thẹn với ông chứ?
Còn việc chia nhà, tôi đã muốn làm từ lâu. Nếu không phải vì bà nội, ông nghĩ tôi sẽ ở đây bao lâu? Bây giờ đúng lúc, Chi Miểu thay tôi làm, tôi còn phải cảm ơn cô ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dừng một chút, liếc nhìn Hứa Chi Miểu, rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng như băng, giọng nói sắc bén như dao: “Còn nói đến súc sinh, thì những kẻ nhân lúc tôi không ở nhà tới cướp đồ, làm người bị thương mới đúng là súc sinh. Những kẻ giả vờ tử tế trước mặt người khác để lừa gạt con cháu mới thật sự là súc sinh!”
Tần Đại Thành chết lặng, từ trước tới giờ vì có Diệp Tú Chi ở đây, ông không bao giờ lo rằng Tần Liệt sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của mình. Nhưng bây giờ, vì Hứa Chi Miểu, con sói con từng tỏ ra ngoan ngoãn ngày nào đã bắt đầu phản kháng.
Trong lòng Tần Đại Thành tràn đầy sự hoảng loạn trống rỗng cùng cơn giận khi quyền uy bị lật đổ, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người họ thoát khỏi sự kìm kẹp của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chiều hôm đó, Tần Liệt mượn được một chiếc xe kéo từ làng, chất đồ đạc chăn màn lên xe, rời khỏi nhà Tần Đại Thành để bắt đầu cuộc sống riêng.
Ba người, một xe đầy đồ, cuộc sống mới chính thức bắt đầu.
Hứa Chi Miểu và Tần Liệt vẫn ở căn phòng trước đây cô từng sống, còn Diệp Tú Chi thì chuyển vào phòng của ba mẹ Hứa Chi Miểu.
Vừa vào phòng, Tần Liệt không để Hứa Chi Miểu động tay vào việc gì, nhanh nhẹn sắp xếp mọi thứ, đứng cạnh giường bắt đầu trải ga và dọn dẹp chăn gối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro